-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết…
Chương 145
Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… -Phong Vân,ngươi có cần mừng rỡ tới vậy không?Chút nữa là đụng ngã Thiên nhi rồi.Nhỏ chống lạnh trừng mắt nhìn bạch hổ.Thấy con vật to lớn kia khẽ xụ mặt xuống thì liền bật cười thành tiếng.Ôi!anh chàng này đáng yêu quá đi!-Không nhớ ta sao?Thật uổng công ta ngày nào c*̃ng nhớ tới các ngươi.Nhỏ vờ giận dỗi,ngay lập tức ba anh chàng thú cưng liền nhào tới chỗ nhỏ động tác đầy âu yếm.Cảnh vật xung quanh bỗng trở lên ấm áp biết bao.Hai nàng tiên c*̀ng ba con thú cưng vui vẻ chơi đùa,nàn gió đầu đông se lạnh khẽ thổi qua như c*̃ng muốn nhập hội.Khoé mắt con chó bỗng rơi lệ,đầu tiên là hối hận về tội lỗi mình đã gây ra sau đó là cảm thấy thương cha nhớ mẹ,tủi thân thay cho bản thân.Ánh sáng màu trắng bỗng bao phủ lấy toàn thân con chó,loé lên trong phút chốc rồi biến mất.Trên sân cỏ bỗng hiện ra dáng người c*̉a một cô gái đang gục mặt xuống đất khóc nức nở.Một lát sau cô gái khẽ ngẩng mặt lên thì giật mình bởi bản thân nhỏ đang bị song Thiên và ba con thú vây quanh,nhìn chằm chằm.-Tôi thật sự xin lỗi!Lời này vừa thốt ra khỏi miệng thì nhỏ liền hoảng hốt dừng lại.Nhỏ trở lại thành người rồi sao?-Tâm chị hướng thiện thì pháp thuật sẽ được phá giải thôi!Nhớ,muốn làm người thì đừng bao giờ biến mình trở thành súc sinh.Thiên Hà hướng nhỏ mỉm cười.Khuôn mặt cô thì bỗng ngẩn ra.Chuyện gì đang diễn ra vậy?Sao nhỏ chị hai này lại ở đây khóc lóc thảm thương thế?Cô cần lời giải thích cho chuyện này.-Tạ ơn hai tiên nữ.Tôi nhất định ghi nhớ lời hai người dạy bảo.-Đứng lên đi!Cô tuy chưa hiểu chuyện gì nhưng không thể để cho người ta cứ nửa quỳ nửa nằm thế được.Chuyện trước kia sớm đã bị cô đá ra khỏi đầu luôn rồi.Nhỏ chị hai khẽ ngây người,sau đó liền nở nụ cười yếu ớt.Đặt bàn tay c*̉a mình vào bàn tay trắng nõn xinh xắn đang ở trước mặt nhỏ kia rồi từ từ đứng dậy.Con bạch hổ khẽ xì xì hai tiếng.Mất đồ để chơi c*̀ng rồi.Ôi!buồn bực ghê.Sau khi dùng pháp thuật đưa nhỏ chị hai về nhà,cô rất nhanh chóng kéo Thiên Hà ngồi xuống tra hỏi đủ điều.Nhỏ c*̃ng rất phối hợp kể rõ mọi chuyện cho cô nghe.Ôi đại huynh yêu dấu c*̉a muội!
-Phong Vân,ngươi có cần mừng rỡ tới vậy không?Chút nữa là đụng ngã Thiên nhi rồi.
Nhỏ chống lạnh trừng mắt nhìn bạch hổ.Thấy con vật to lớn kia khẽ xụ mặt xuống thì liền bật cười thành tiếng.Ôi!anh chàng này đáng yêu quá đi!
-Không nhớ ta sao?Thật uổng công ta ngày nào c*̃ng nhớ tới các ngươi.
Nhỏ vờ giận dỗi,ngay lập tức ba anh chàng thú cưng liền nhào tới chỗ nhỏ động tác đầy âu yếm.
Cảnh vật xung quanh bỗng trở lên ấm áp biết bao.Hai nàng tiên c*̀ng ba con thú cưng vui vẻ chơi đùa,nàn gió đầu đông se lạnh khẽ thổi qua như c*̃ng muốn nhập hội.Khoé mắt con chó bỗng rơi lệ,đầu tiên là hối hận về tội lỗi mình đã gây ra sau đó là cảm thấy thương cha nhớ mẹ,tủi thân thay cho bản thân.
Ánh sáng màu trắng bỗng bao phủ lấy toàn thân con chó,loé lên trong phút chốc rồi biến mất.Trên sân cỏ bỗng hiện ra dáng người c*̉a một cô gái đang gục mặt xuống đất khóc nức nở.
Một lát sau cô gái khẽ ngẩng mặt lên thì giật mình bởi bản thân nhỏ đang bị song Thiên và ba con thú vây quanh,nhìn chằm chằm.
-Tôi thật sự xin lỗi!
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng thì nhỏ liền hoảng hốt dừng lại.Nhỏ trở lại thành người rồi sao?
-Tâm chị hướng thiện thì pháp thuật sẽ được phá giải thôi!Nhớ,muốn làm người thì đừng bao giờ biến mình trở thành súc sinh.
Thiên Hà hướng nhỏ mỉm cười.Khuôn mặt cô thì bỗng ngẩn ra.Chuyện gì đang diễn ra vậy?Sao nhỏ chị hai này lại ở đây khóc lóc thảm thương thế?Cô cần lời giải thích cho chuyện này.
-Tạ ơn hai tiên nữ.Tôi nhất định ghi nhớ lời hai người dạy bảo.
-Đứng lên đi!
Cô tuy chưa hiểu chuyện gì nhưng không thể để cho người ta cứ nửa quỳ nửa nằm thế được.Chuyện trước kia sớm đã bị cô đá ra khỏi đầu luôn rồi.
Nhỏ chị hai khẽ ngây người,sau đó liền nở nụ cười yếu ớt.Đặt bàn tay c*̉a mình vào bàn tay trắng nõn xinh xắn đang ở trước mặt nhỏ kia rồi từ từ đứng dậy.
Con bạch hổ khẽ xì xì hai tiếng.Mất đồ để chơi c*̀ng rồi.Ôi!buồn bực ghê.
Sau khi dùng pháp thuật đưa nhỏ chị hai về nhà,cô rất nhanh chóng kéo Thiên Hà ngồi xuống tra hỏi đủ điều.
Nhỏ c*̃ng rất phối hợp kể rõ mọi chuyện cho cô nghe.
Ôi đại huynh yêu dấu c*̉a muội!
Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… -Phong Vân,ngươi có cần mừng rỡ tới vậy không?Chút nữa là đụng ngã Thiên nhi rồi.Nhỏ chống lạnh trừng mắt nhìn bạch hổ.Thấy con vật to lớn kia khẽ xụ mặt xuống thì liền bật cười thành tiếng.Ôi!anh chàng này đáng yêu quá đi!-Không nhớ ta sao?Thật uổng công ta ngày nào c*̃ng nhớ tới các ngươi.Nhỏ vờ giận dỗi,ngay lập tức ba anh chàng thú cưng liền nhào tới chỗ nhỏ động tác đầy âu yếm.Cảnh vật xung quanh bỗng trở lên ấm áp biết bao.Hai nàng tiên c*̀ng ba con thú cưng vui vẻ chơi đùa,nàn gió đầu đông se lạnh khẽ thổi qua như c*̃ng muốn nhập hội.Khoé mắt con chó bỗng rơi lệ,đầu tiên là hối hận về tội lỗi mình đã gây ra sau đó là cảm thấy thương cha nhớ mẹ,tủi thân thay cho bản thân.Ánh sáng màu trắng bỗng bao phủ lấy toàn thân con chó,loé lên trong phút chốc rồi biến mất.Trên sân cỏ bỗng hiện ra dáng người c*̉a một cô gái đang gục mặt xuống đất khóc nức nở.Một lát sau cô gái khẽ ngẩng mặt lên thì giật mình bởi bản thân nhỏ đang bị song Thiên và ba con thú vây quanh,nhìn chằm chằm.-Tôi thật sự xin lỗi!Lời này vừa thốt ra khỏi miệng thì nhỏ liền hoảng hốt dừng lại.Nhỏ trở lại thành người rồi sao?-Tâm chị hướng thiện thì pháp thuật sẽ được phá giải thôi!Nhớ,muốn làm người thì đừng bao giờ biến mình trở thành súc sinh.Thiên Hà hướng nhỏ mỉm cười.Khuôn mặt cô thì bỗng ngẩn ra.Chuyện gì đang diễn ra vậy?Sao nhỏ chị hai này lại ở đây khóc lóc thảm thương thế?Cô cần lời giải thích cho chuyện này.-Tạ ơn hai tiên nữ.Tôi nhất định ghi nhớ lời hai người dạy bảo.-Đứng lên đi!Cô tuy chưa hiểu chuyện gì nhưng không thể để cho người ta cứ nửa quỳ nửa nằm thế được.Chuyện trước kia sớm đã bị cô đá ra khỏi đầu luôn rồi.Nhỏ chị hai khẽ ngây người,sau đó liền nở nụ cười yếu ớt.Đặt bàn tay c*̉a mình vào bàn tay trắng nõn xinh xắn đang ở trước mặt nhỏ kia rồi từ từ đứng dậy.Con bạch hổ khẽ xì xì hai tiếng.Mất đồ để chơi c*̀ng rồi.Ôi!buồn bực ghê.Sau khi dùng pháp thuật đưa nhỏ chị hai về nhà,cô rất nhanh chóng kéo Thiên Hà ngồi xuống tra hỏi đủ điều.Nhỏ c*̃ng rất phối hợp kể rõ mọi chuyện cho cô nghe.Ôi đại huynh yêu dấu c*̉a muội!