Tác giả:

-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết…

Chương 149

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… -Cậu khoác vào đi!Thấy bờ vai Hải Anh khẽ run run, hắn liền chậm rãi cởi áo ngoài c*̉a mình ra đưa cho nhỏ.-Cảm ơn!-Thôi c*̃ng không còn sớm nữa chúng ta về đi.-Ừm,được!Ánh mắt Hải Anh vừa loé lên một tia sáng mừng rỡ bởi động tác galăng c*̉a hắn thì rất nhanh liền bị câu nói rủ đi về làm cho hụt hẫng.Đang lãng mạn mà!...-Giờ hai đứa mình nổi tiếng xuyên lục địa rồi,ra ngoài nhỡ để người ta nhận ra thì phiền lắm.Cô gái đội cái mũ lưỡi trai màu đỏ lầm bầm lên tiếng bất mãn.-Ngoan nào!Chúng ta ăn mặc kín thế này thì đến đám tiên già trên trời nhìn thấy c*̃ng không nhận ra nổi.Cô nàng đội mũ lưỡi trai đen đắc í nói.-Thế rút cuộc là tỉ muốn mua cái gì,mua tặng ai?Tùy tiện dùng pháp thuật biến ra không phải là được rồi sao?Cô chu mỏ,ánh mắt tinh nghịch ngắm nhìn bốn phía đường phố.Trêu chọc mọi người ở đây chắc thú vị lắm nhỉ?-Mua chút đồ dùng cá nhân thôi.Nếu mà cứ lạm dụng pháp thuật quá thì c*̃ng không tốt đâu Thiên nhi.Thiên Hà cười nham nhở.Đã vậy còn khuyến mại cho cô thêm cái đá lông nheo lừa đảo.Mặc dù đã xế chiều rồi mà người qua đường vẫn tấp lập đi lại,chắc có lẽ họ đều vội vã mong chờ giây phút trở về tổ ấm thân yêu c*̉a mình.-Sao tự dưng đứng lại vậy?Đi thôi,sắp tối rồi.Thấy cô chết đứng tại chỗ,Thiên Hà liền quay lại dục nhưng nhận ra ánh mắt c*̉a cô đang nhìn cái gì đó liền đưa mắt dõi theo hướng cô đang nhìn.Wow,thật là lãng mạn nha!Chàng trai rất mạnh mẽ ôm eo cô gái,hai người đó còn nhìn nhau đắm đuối nữa cơ.Nếu là người khác thì không nói làm gì nhưng hai người đó lại là người quen.Muốn không để ý tới c*̃ng khó.Chẳng xa lạ gì cả đó chính là hắn và nhỏ Hải Anh.Một màn cảnh tượng trước mặt vào tới mắt cô thấy sao thật khó chịu quá.Nhìn chiếc áo Hải Anh đang khoác trên người,nụ cười thẹn thùng c*̉a nhỏ và ánh mắt hai người đang âm thầm trao nhau cô khẽ nở nụ cười nhạt.Hoá ra tình cảm hắn dành cho cô c*̃ng chỉ tới vậy.Nếu thế thì cô không cần.-Đi thôi!Hạ thấp mũ lưỡi trai xuống cô tiến tới nắm tay nhỏ kéo đi.*-Cậu không sao chứ?Nhìn mặt cậu có vẻ không được tốt cho lắm.Đi,tớ đưa cậu vào bệnh viện khám.-Tớ không sao!Cảm ơn cậu.Nhỏ mỉm cười hài lòng.Cứ tiến độ này thì hắn rất nhanh chóng sẽ là c*̉a nhỏ thôi.Hắn nhanh chóng rút tay c*̉a mình về,nhưng hắn có cảm giác hình như hắn vừa mới để vụt mất thứ gì đó ra khỏi tầm tay mình.Rất quan trọng với hắn!

-Cậu khoác vào đi!

Thấy bờ vai Hải Anh khẽ run run, hắn liền chậm rãi cởi áo ngoài c*̉a mình ra đưa cho nhỏ.

-Cảm ơn!

-Thôi c*̃ng không còn sớm nữa chúng ta về đi.

-Ừm,được!

Ánh mắt Hải Anh vừa loé lên một tia sáng mừng rỡ bởi động tác galăng c*̉a hắn thì rất nhanh liền bị câu nói rủ đi về làm cho hụt hẫng.Đang lãng mạn mà!

...

-Giờ hai đứa mình nổi tiếng xuyên lục địa rồi,ra ngoài nhỡ để người ta nhận ra thì phiền lắm.

Cô gái đội cái mũ lưỡi trai màu đỏ lầm bầm lên tiếng bất mãn.

-Ngoan nào!Chúng ta ăn mặc kín thế này thì đến đám tiên già trên trời nhìn thấy c*̃ng không nhận ra nổi.

Cô nàng đội mũ lưỡi trai đen đắc í nói.

-Thế rút cuộc là tỉ muốn mua cái gì,mua tặng ai?Tùy tiện dùng pháp thuật biến ra không phải là được rồi sao?

Cô chu mỏ,ánh mắt tinh nghịch ngắm nhìn bốn phía đường phố.Trêu chọc mọi người ở đây chắc thú vị lắm nhỉ?

-Mua chút đồ dùng cá nhân thôi.Nếu mà cứ lạm dụng pháp thuật quá thì c*̃ng không tốt đâu Thiên nhi.

Thiên Hà cười nham nhở.Đã vậy còn khuyến mại cho cô thêm cái đá lông nheo lừa đảo.

Mặc dù đã xế chiều rồi mà người qua đường vẫn tấp lập đi lại,chắc có lẽ họ đều vội vã mong chờ giây phút trở về tổ ấm thân yêu c*̉a mình.

-Sao tự dưng đứng lại vậy?Đi thôi,sắp tối rồi.

Thấy cô chết đứng tại chỗ,Thiên Hà liền quay lại dục nhưng nhận ra ánh mắt c*̉a cô đang nhìn cái gì đó liền đưa mắt dõi theo hướng cô đang nhìn.

Wow,thật là lãng mạn nha!Chàng trai rất mạnh mẽ ôm eo cô gái,hai người đó còn nhìn nhau đắm đuối nữa cơ.Nếu là người khác thì không nói làm gì nhưng hai người đó lại là người quen.Muốn không để ý tới c*̃ng khó.

Chẳng xa lạ gì cả đó chính là hắn và nhỏ Hải Anh.

Một màn cảnh tượng trước mặt vào tới mắt cô thấy sao thật khó chịu quá.Nhìn chiếc áo Hải Anh đang khoác trên người,nụ cười thẹn thùng c*̉a nhỏ và ánh mắt hai người đang âm thầm trao nhau cô khẽ nở nụ cười nhạt.Hoá ra tình cảm hắn dành cho cô c*̃ng chỉ tới vậy.Nếu thế thì cô không cần.

-Đi thôi!

Hạ thấp mũ lưỡi trai xuống cô tiến tới nắm tay nhỏ kéo đi.

*

-Cậu không sao chứ?Nhìn mặt cậu có vẻ không được tốt cho lắm.Đi,tớ đưa cậu vào bệnh viện khám.

-Tớ không sao!Cảm ơn cậu.

Nhỏ mỉm cười hài lòng.Cứ tiến độ này thì hắn rất nhanh chóng sẽ là c*̉a nhỏ thôi.

Hắn nhanh chóng rút tay c*̉a mình về,nhưng hắn có cảm giác hình như hắn vừa mới để vụt mất thứ gì đó ra khỏi tầm tay mình.Rất quan trọng với hắn!

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… -Cậu khoác vào đi!Thấy bờ vai Hải Anh khẽ run run, hắn liền chậm rãi cởi áo ngoài c*̉a mình ra đưa cho nhỏ.-Cảm ơn!-Thôi c*̃ng không còn sớm nữa chúng ta về đi.-Ừm,được!Ánh mắt Hải Anh vừa loé lên một tia sáng mừng rỡ bởi động tác galăng c*̉a hắn thì rất nhanh liền bị câu nói rủ đi về làm cho hụt hẫng.Đang lãng mạn mà!...-Giờ hai đứa mình nổi tiếng xuyên lục địa rồi,ra ngoài nhỡ để người ta nhận ra thì phiền lắm.Cô gái đội cái mũ lưỡi trai màu đỏ lầm bầm lên tiếng bất mãn.-Ngoan nào!Chúng ta ăn mặc kín thế này thì đến đám tiên già trên trời nhìn thấy c*̃ng không nhận ra nổi.Cô nàng đội mũ lưỡi trai đen đắc í nói.-Thế rút cuộc là tỉ muốn mua cái gì,mua tặng ai?Tùy tiện dùng pháp thuật biến ra không phải là được rồi sao?Cô chu mỏ,ánh mắt tinh nghịch ngắm nhìn bốn phía đường phố.Trêu chọc mọi người ở đây chắc thú vị lắm nhỉ?-Mua chút đồ dùng cá nhân thôi.Nếu mà cứ lạm dụng pháp thuật quá thì c*̃ng không tốt đâu Thiên nhi.Thiên Hà cười nham nhở.Đã vậy còn khuyến mại cho cô thêm cái đá lông nheo lừa đảo.Mặc dù đã xế chiều rồi mà người qua đường vẫn tấp lập đi lại,chắc có lẽ họ đều vội vã mong chờ giây phút trở về tổ ấm thân yêu c*̉a mình.-Sao tự dưng đứng lại vậy?Đi thôi,sắp tối rồi.Thấy cô chết đứng tại chỗ,Thiên Hà liền quay lại dục nhưng nhận ra ánh mắt c*̉a cô đang nhìn cái gì đó liền đưa mắt dõi theo hướng cô đang nhìn.Wow,thật là lãng mạn nha!Chàng trai rất mạnh mẽ ôm eo cô gái,hai người đó còn nhìn nhau đắm đuối nữa cơ.Nếu là người khác thì không nói làm gì nhưng hai người đó lại là người quen.Muốn không để ý tới c*̃ng khó.Chẳng xa lạ gì cả đó chính là hắn và nhỏ Hải Anh.Một màn cảnh tượng trước mặt vào tới mắt cô thấy sao thật khó chịu quá.Nhìn chiếc áo Hải Anh đang khoác trên người,nụ cười thẹn thùng c*̉a nhỏ và ánh mắt hai người đang âm thầm trao nhau cô khẽ nở nụ cười nhạt.Hoá ra tình cảm hắn dành cho cô c*̃ng chỉ tới vậy.Nếu thế thì cô không cần.-Đi thôi!Hạ thấp mũ lưỡi trai xuống cô tiến tới nắm tay nhỏ kéo đi.*-Cậu không sao chứ?Nhìn mặt cậu có vẻ không được tốt cho lắm.Đi,tớ đưa cậu vào bệnh viện khám.-Tớ không sao!Cảm ơn cậu.Nhỏ mỉm cười hài lòng.Cứ tiến độ này thì hắn rất nhanh chóng sẽ là c*̉a nhỏ thôi.Hắn nhanh chóng rút tay c*̉a mình về,nhưng hắn có cảm giác hình như hắn vừa mới để vụt mất thứ gì đó ra khỏi tầm tay mình.Rất quan trọng với hắn!

Chương 149