-" Bạch Hân ơi! Đi ăn trưa thôi!" Đó là tiếng Phương Quyên gọi tôi đi ăn trưa. Tôi quay lại trả lời: -" Ơi, à Quyên ơi! Ngày mai là sinh nhật của Chi phải không?" Phương Quyên nhìn tôi suy nghĩ một hồi rồi nói: - Ừ, đúng rồi! Hân nhớ hết mọi chuyện rồi sao? Tôi trả lời Quyên: -" Tôi cố nhớ nhưng không nhớ được gì cả." Năm tôi 12 tuổi đã gặp một tai nạn không may. Do vậy tôi đã mất hết đi kí ức của ngày xưa. Tôi đang rất mong mỏi có thể tìm lại những kí ức từ thời thơ ấu của mình. Giờ ăn trưa của chúng tôi đã đến tôi cùng Quyên, Chi, Nam, Đạt và Phong đi ăn cơm. Trường chúng tôi có căn ti có phòng nghỉ cho các học sinh nhưng chúng tôi đứa nào cũng không thích những món ăn và phòng ngủ của trường nên lúc nào cũng vào nhà tôi ăn trưa ngủ nghỉ rồi chiều lại ra trường. Nhà tôi gần trường bố mẹ ở thành phố khác sinh sống và làm việc ở đó nên cũng không ở đây. Tôi với căn nhà rộng lớn này cũng buồn chán lắm! Nhưng lúc nào tôi cũng có những người bạn kề bên. Lúc chuẩn bị đi ăn cơm trưa Đạt…
Tác giả: