Một cô gái mặc bộ váy trắng toát từ đầutới chân, đầu đội khăn voan trắng lấp ló mái tóc óng ánh rũ kim tuyến,nhìn thoáng qua cũng thấy tựa như nữ thần. Hai tay cô hết bận rộn vớiđôi giày cao gót rồi lại đến chiếc váy trắng lùng thùng. Cô chạy dọctrên đường, thu hút không ít ánh mắt từ những người xa lạ. Họ chỉ trỏ,cười nói, bàn tán không ngớt về số phận của cô dâu xinh đẹp này nhưchuyện xưa của họ. Hôm nay là ngày cưới của nó và nó vừa từlễ đường lên xe hoa. Nghe thì có vẻ hạnh phúc lắm nhưng nào ngờ đang đigiữa đường thì nó bị chồng bỏ rơi, hại nó phải tự cuốc bộ về nhà (mới).Nó chán nản bước đi trên mặt đường nhựa nóng như lửa đốt của nắng tháng7, chốc chốc lại lấy tay quệt đi những giọt mồ hôi đang lăn đều trênkhuôn mặt trắng trẻo của mình. Nó thở dài một cái, lo lắng không biếttương lai sau này sẽ ra sao, bởi con đường phía trước còn dài quá mà nóphải tự mình đương đầu với khó khăn khi ở nhà chồng. Nhưng nó đâu cómuốn! Đám cưới này thực sự là một trò đùa của số phận, là một sự…
Tác giả: