Tác giả:

“Nguyệt Băng Băng – khi đó chỉ là một cô bé 6 tuổi. Cô nhóc nắm tay cha đi dạo trong vườn. Bỗng.. - Băng Nhi à, con có yêu cha không? - Có chứ ạ , iu nhất trên đời nuôn ! - Vậy, con có thể giúp cha một điều không ? - Được tứ ạ. Chỉ cần cha thích con sẽ nàm - Cha.. đã luôn mong con là con trai thì hay biết mấy… lúc đó, cha sẽ không phải ngại ngừng gì giao toàn bộ công ty, khách sạn, tài sản của cha cho con, để ta có thể tự do đeo đuổi dương cầm, có thể khoe con trai ta cho dòng họ, và mẹ con cũng không bỏ đi… Con hiểu chứ ? Băng Băng gật gật đầu. Mặc dù chắc chắn rằng đầu óc non nớt của mình sẽ chẳng hiểu gì - Ừm.. cha muốn con tiếp tục ước mơ của cha… Thi vào Đại Học Viện Âm Nhạc Hacene... với thân phận… con trai ta..nối tiếp con đường của ta đang dang dở…con có thể thực hiện được không…? Băng nhi - Vâng! Con hứa , móc ngoéo nun ná. Cha à, cười lên đi !! dzống con nà Hiiiiiii - Hahahaha, được rồi, móc ngoéo nhé, con hứa với cha rồi đấy.” …….. Giật mình, Băng Băng bật dậy, người nhể…

Truyện chữ