11h30 tối Nó đang ngủ. Đúng hơn là đã ngủ được mấy giấc rồi. Ò o o o…Ò o o o… Theo phản xạ nó vừa ngủ vừa…với tay mò mẫm cái điện thoại đang reo inh ỏi, không biết người nào rảnh rang mà chọn cái giờ này để quấy phá giấc ngủ của nó. Không buồn nhìn số gọi đến, nó vừa ngáp vừa bật nắp, kề cái miệng ngái ngủ vào điện thoại với giọng thảm thê: - A…lô! – Đầu nó gục gục. Nhưng tín hiệu từ đầu dây bên kia khiến nó tỉnh hẳn, tỉnh còn hơn cả…ruồi! - Kin! Bây giời Kin hãy im lặng, hãy im lặng chỉ để nghe Bun nói mà thôi. Nó nuốt nước bọt: - Bun biết Kin đang giận Bun, rất giận là đằng khác. Nhưng, thực sự Bun không cố ý. Chỉ là…. chỉ là Bun không thể kiềm chế….Bây giờ, Bun muốn nói một sự thật, một sự thật mà bấy lâu nay Bun không dám nói: Bun thích Kin….Kin chỉ biết thế là được. Thôi, Kin ngủ đi, mai gặp. Tín hiệu đột ngột bị cắt đứt… Lần này thì nó tỉnh tuyệt đối, mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, số vừa đến là số lạ hoắc, đơn giản là vì nó không phải là Kin, dù buồn ngủ đến mấy thì nó…
Tác giả: