Chương 1: “Nó chỉ biết nghịch ngợm làm nũng thôi.” Ánh trăng và sao cùng tỏa sáng, làn sáng mờ ảo như hoa tiên rải xuống mặt đất. Gió đêm hè mang theo hơi ấm còn sót lại từ ban ngày, lướt qua khu vườn trong khu biệt thự như những gợn sóng nhẹ.  Dưới giàn hoa phủ đầy dây leo, một chiếc ghế xích đu được đặt ở đó, đủ rộng để một người có thể nằm dài. Kỷ Lạc Cẩn thả người một cách lười biếng trên đó. Chiếc ghế được đan bằng mây tre, chắc chắn và thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ của tre.  Một lớp đệm dày được trải trên ghế, không hề gây khó chịu. Kỷ Lạc Cẩn nằm đó, một chân vắt ngang ghế, chân kia thong thả chấm xuống đất.  “Alo?” Kỷ Lạc Cẩn cầm điện thoại bằng năm ngón tay thon dài, giọng nói nghe lười biếng. “Chưa muộn mà, lát nữa tôi sẽ qua.”  Đầu ngón chân cậu vô thức nhấn xuống đất, khiến chiếc xích đu đung đưa nhẹ, như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng biển êm ả.  Ban đầu, chiếc xích đu được treo trên giàn hoa, rất chắc chắn, nhưng người lớn trong nhà luôn lo cậu ngã nên cuối…

Truyện chữ