Khi Ninh Túc mở mắt ra thì đã thấy mình ngồi trên một chiếc xe khách đang chạy. Mười một giờ khuya, bóng đêm dày đặc bao phủ toàn bộ thế giới, cành cây rậm rạp hai bên đường đổ xuống những chiếc bóng lặng yên và vặn vẹo dưới ánh đèn vàng mờ sắp tắt. Cả thế giới không một chút tiếng động. Có mùi máu thoang thoảng nơi chóp mũi, trộn lẫn với mùi ẩm mốc thối nát. Đây là một con xe khách đường dài rất thông dụng, trên những hàng ghế mềm mại có mười mấy vị khách đang ngồi. Ninh Túc ngồi ở hàng ghế thứ năm cạnh cửa sổ, cậu mở mắt chưa được bao lâu thì những vị khách khác cũng lục tục tỉnh lại, phá vỡ sự yên lặng của thế giới. “Sao tôi lại ở đây?” “Điện thoại của tôi đâu?” “Tài liệu của tôi cũng đâu mất rồi, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” “Tài xế! Tài xế mau dừng xe!” Trong chiếc xe có đủ loại người, có người mặc vest chỉnh tề, có người mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, còn có người mặc cả đồ cổ trang. Người mặc đồ cổ trang là một thanh niên tầm 25-26 tuổi, trên mặt được make up khéo…
Tác giả: