Chương 1: Sân Dã Đầu xuân năm 1990, Bắc Kinh. Gió có chút lớn, đầu đường cuối ngõ từng chiếc “Vĩnh cửu” “Phượng hoàng” vội vàng mà qua. Nhóm phụ nữ dùng khăn lụa mỏng trùm đầu, nhìn không rõ diện mạo vốn có. Tạ Lan Sinh sải bước chân dài, bước xuống từ trên chiếc “Hai tám”. Anh đặt gióng ngang lên vai, rồi sau đó một đường khiêng lên tầng bốn, thoáng thở gấp, lấy chìa khóa ra mở cửa, xong liền đẩy xe vào trong phòng. Mama Lý Tỉnh Nhu mới vừa dọn đồ ăn lên mâm, ở phòng bếp gọi: “Lại đi đâu thế? ! Mới đi dạo về mà!” Tạ Lan Sinh cũng không muốn nói mình lại đi bán kịch bản, nói: “Tùy tiện đi loanh quanh, hít thở không khí ạ.” Vừa rồi, anh lại mặt dày chạy đến một xưởng sản xuất tự tiến cử kịch bản, song vẫn là một cửa cũng không qua nổi. “Suốt ngày làm chuyện linh tinh. . . . . .” Lý Tỉnh Nhu lại bắt đầu càm ràm. Bà ầm ầm đặt đồ ăn cho hai người xuống bàn, đưa cho con trai một đôi đũa, “Ăn đi ăn đi, thế nào cũng phải ăn một bữa cơm đã.” Diện mạo Tạ Lan Sinh anh tuấn, tươi cười vẫn…
Tác giả: