Đêm khuya, Tần Hữu ngủ không ngon giấc, mơ màng cảm thấy có người đẩy cửa rời đi. Dụi dụi mắt buồn ngủ, anh thấy một người đang đứng quay lưng trên ban công ngước nhìn trăng tròn treo cao.   Anh lập tức tỉnh ngủ rồi xỏ dép lê đi ra ngoài.   "Xin lỗi, đánh thức anh rồi à?" Giọng nói của người đó trầm ổn dễ nghe, nhanh chóng tan vào gió.   Tần Hữu lắc đầu: "Không, tại anh ngủ không ngon. Nhóm trưởng, em làm sao thế? Đêm hôm không ngủ ra ban công làm gì?"   Dung Lãm quay đầu lại, mỉm cười, dập tắt điếu thuốc đang ngậm trên môi: "Nửa đêm cơn nghiện thuốc nổi lên."   Dung Lãm rất đẹp trai, mắt hai mí nông nhưng dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, dáng người cao ráo.   Nhưng vẻ đẹp trai này không hề sắc bén mà khiến người ta liên tưởng đến anh trai đẹp trai nhà hàng xóm hay xoa đầu mình, hoặc là đàn anh bạch nguyệt quang hay hỏi han tiến độ bài tập của mình. Tóm lại, không phải kiểu xa vời không thể với tới.   "Sao lại ngủ không ngon?" Dung Lãm hỏi.   "Tất nhiên là vì chuyện Tử Hiển ngày mai…

Truyện chữ