“Ngẩn người ra làm gì, đi nhanh lên.” Vai bị vỗ nhẹ, Lê Yến đang ngẩn ngơ sực tỉnh. “À… Biết rồi, không phải hôm nay không có lớp à, sao mà gấp thế?” Một nhóm thiếu niên tầm mười tám, mười chín tuổi vừa cười đùa vừa đi trên con đường đất duy nhất, Lê Yến đi cuối cùng. “Không có lớp, nhưng đợt kiểm tra sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng đến để tranh thủ thời gian nghỉ ngơi chứ.” Giọng rầu rĩ phát ra từ miệng thiếu niên phía trước: “Không thì đến lúc đó chẳng dễ chịu đâu…” Lê Yến chậm rãi chớp đôi mắt phượng sắc bén: “Vậy à.” Lê Yến có diện mạo thanh tú, khi không có biểu cảm trông khá khó gần, khi cười lại dịu dàng và vô cùng cuốn hút. Có điều cậu quá nhợt nhạt và gầy yếu, cao một mét tám nhưng rất mỏng manh. Thực tế, cân nặng của cậu chưa tới 55 kg, trông như bị bệnh hoặc thứ gì đó giày vò trong thời gian dài. Người đi phía trước bỗng dừng lại, ngoảnh mặt nhìn về phía ao nước bên trái. Lê Yến cũng nhìn theo, trong lòng thắc mắc: ‘Trước đây, chỗ này có ao không nhỉ?’ Nhưng cậu…

Truyện chữ