Dưới ánh đèn hành lang lờ mờ, những chiếc ghế nghỉ màu cam hiện lên nhạt nhòa. Màu cam ấy đã cũ kỹ, sờn rách theo thời gian. Đó là một trong số ít điểm sáng tại phòng khám ngầm u tối này. Trong lúc chờ đợi, vì quá chán, Kiển Tuy đưa tay chạm vào chiếc ghế bên cạnh, đầy vết xước như những “vết thương”. Y còn chưa kịp nhận ra những chữ khắc trên đó thì cánh cửa bên cạnh bật mở. Y ngay lập tức ngồi thẳng lưng, ngước nhìn và chạm mắt với khuôn mặt cảnh giác của một cô gái. Cô đeo vòng cổ, thứ mà chỉ Omega mới dùng, còn chiếc mũ trùm rộng che khuất khuôn mặt xanh xao. Rất nhanh, cô siết chặt tờ phiếu khám bệnh trong tay rồi vội vã bước ra ngoài, không ngoái đầu lại. Kiển Tuy đứng dậy, kéo chiếc khẩu trang đen trên mặt lên cao hơn trước khi bước vào trong. Người bên trong mặc bộ đồ xanh đậm, trông giống thợ sơn hơn là bác sĩ. “Ồ, đến rồi à.” Đối phương tựa vào quầy, chào hỏi với vẻ thân quen: “Chờ một chút, chỗ này hơi bừa bộn.” Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tóc hơi dài, buộc thành bím…
Tác giả: