Tháng Mười, thời điểm hoa quế tỏa hương khắp Ninh Thành. Sau khi gửi bản phác thảo vừa hoàn thành cho khách hàng trên nền tảng nhận đơn vẽ, Tống Thính Tuyết dụi mắt, tắt máy tính. Đã đến giờ ăn trưa, Tống Thính Tuyết cầm lấy chiếc ốc tai điện tử trong hộp đựng đồ trên bàn đeo lên, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Là bạn cùng phòng, Ôn Hàm. Nhìn dáng vẻ, có lẽ cậu ấy vừa chơi bóng bên ngoài về, mồ hôi thấm đẫm cả người. Thấy Tống Thính Tuyết vẫn còn ở trong ký túc xá, Ôn Hàm tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ơ, Tuyết nhi, cậu vẫn chưa đi ăn cơm à? Không nhanh lên là đồ ăn ở căng - tin hết sạch đó!" Thấy Tống Thính Tuyết giơ tay chạm vào tai, Ôn Hàm sợ cậu không nghe rõ, còn cố ý lại gần xem xét, xác nhận thiết bị nhỏ nhắn kia đã được cậu đeo chắc chắn bên tai, Ôn Hàm mới yên tâm. "Ừm, tớ đang định đi đây." Giọng Tống Thính Tuyết mềm mại, cậu quay đầu, đồng tử co lại để thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng, khiến đôi mắt cậu trông càng giống mắt mèo hơn. Khiếm thính sẽ ảnh hưởng đến…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...