“Đào Minh Chước.” Dương Khả Ninh nói: “Tôi biết bản thân ông có lẽ không để ý, nhưng tôi thật sự cảm thấy Phó Giám đốc Kinh hình như đang lén nhìn ông.” Ban đầu Đào Minh Chước không hiểu nhỏ này đang nói gì, vì cậu còn đang tập trung bóc vỏ tôm. Món tomyum tôm   của căng tin công ty vẫn đỉnh đó giờ. Nước dùng chua ngọt thanh nhẹ, thịt tôm vừa chín tới rất vừa miệng, tần suất xuất hiện tầm hai tuần một lần. Vậy nên mục tiêu hôm nay của Đào Minh Chước cũng rất rõ ràng. Đến cả cơm cậu cũng không thèm xới, làm một đĩa tôm to rồi bắt đầu ngấu nghiến. Nhận thức được Dương Khả Ninh vừa nói gì, bàn tay đang cầm đũa của Đào Minh Chước hơi khựng lại. Cậu bật cười, bảo: “Sao có thể, nói linh tinh gì vậy?” “Không đùa đâu, tôi nói thật đấy.” Dương Khả Ninh sốt ruột: “Tôi biết ông là người hàng ngày tập trung vào việc ăn uống nhất công ty chúng ta, thế nên có lẽ ông không hề nhận ra. Nhưng ít nhất vừa nãy tôi thấy rõ ràng, ánh mắt sếp Kinh tuyệt đối dừng lại trên người ông…” “Không có đâu.” Đào…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...