Tác giả:

Chương 1   Tuyết rơi dày, ánh sao rải chiếu đầy khắp màn trời thẫm xanh.   Kiều Phụng Thiên vội vã đi trong màn đêm của thị trấn Lộc Nhĩ. Con đường núi đã có từ lâu lầy lội và trơn trượt trộn với tuyết bẩn đất mùn. Gió quật dữ dội, đi ba bước thì liêu xiêu ngả nghiêng hết hai bước, qua lại khó khăn vô cùng.   Y dừng chân nghỉ một lúc, cảm thấy đầu ngón chân mình lạnh buốt như bị kim châm mới nhận ra giày và tất đã ướt nhẹp từ lâu. Cơn giận ém nhẹm cả đường xộc lên não, y dữ dằn giậm chân, chỉ muốn tháo tiệt đôi giày ra đi chân đất về.   Kiều Phụng Thiên cúi đầu ịn cả bàn tay lên mặt, khẽ chửi "Đụ" một tiếng.   Khổ thân, đúng là cái loại chó má.   Có chùm sáng vàng đằng sau lưng từ xa xa chiếu lại gần, đi cùng hai tiếng còi xe gai sắc. Kiều Phụng Thiên mất kiên nhẫn né sang phải, nhường ra cả khoảng không to đùng, ai ngờ xe không chịu lăn bánh mà dừng ngay chân mình, một chiếc mô tô hỏng hóc bám đầy bùn.   "Hơn thua giận dỗi gì không biết? Trời tối mù tối mịt rồi, về với anh."   Kiều…

Truyện chữ