01. Tạ Cảnh An ôm bó củi quay lại, thấy “mẹ” cậu xõa thớ tóc đen dài, áo đỏ bay phần phật, tay cầm kiếm quét trên đất. Mũi kiếm sắc lạnh dính vệt máu tươi, chảy dài uốn lượn trên lưỡi kiếm rồi nhỏ giọt xuống chân, thi thể gã đàn ông chết không nhắm mắt nằm ngay bên cạnh. Thấy vậy, Tạ Cảnh An lập tức vứt hết củi xuống đất, chạy đến. “Mẹ ——” Tạ Cảnh An mặt ủ mày chau: “Sao mẹ giết gã?” Gã ta là thế tử tri phủ, bọn họ giết gã sẽ phiền phức lắm! Đôi mắt đen kịt của Phó Hồng Y hơi nheo, liếc nhìn cậu lạnh lùng, Tóc đen tung bay, khuôn mặt hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh ấy không biểu lộ cảm xúc. “Gã đáng chết.” Nói xong, y ném bội kiếm xuống đất. Tạ Cảnh An bất đắc dĩ hết nấc, ngồi xổm xuống. Hai ngón tay cậu đặt trên cần cổ người nằm trên đất, không thấy mạch đập, đã chết. Vệt cắt sâu trên ngực gã chảy máu đầm đìa, chưa từng ngừng như sóng xô liên tục. Có lẽ cảm thấy gã quá khó nhìn, cổ họng Phó Hồng Y phát ra tiếng cười lạnh, nghiêng người quay đi. Một kiếm lấy mạng, dẫu võ công…
Tác giả: