m hơn nửa ngày trời, mới miễn cưỡng tìm được một cây bút cũ. Có bút dùng là được, Dụ Thư cảm thấy đầu óc của mình có phần ngơ ngơ, lại đi tìm một nửa tờ giấy vệ sinh để viết. Cậu thật sự quá lùn, với không tới nổi cái bàn, nên đành tìm một chỗ nho nhỏ trên mặt đất để viết. Nương theo ánh trăng sáng, những ngón tay nhỏ không cầm nổi bút nên cậu chỉ đành dùng cả tay để cầm mà cặm cụi viết. Chạy lại ôm chặt lấy đùi của anh trai. Viết xong câu trên, Dụ Thư lại nghĩ tới cảnh trước khi mình chết được khuôn mặt lạnh lùng kia đăm đăm nhìn, nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu: Rời xa Lục Hành Châu. Đầu bút thì thô, giấy vệ sinh thì mềm oặt trên có vài nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo miễn cưỡng thì có thể nhận ra ở trên, chỉ có điều do xấu quá nên cũng chỉ có mình bản thân cậu có thể đọc được. Ban đêm thời tiết quá lạnh, viết xong những câu này, Dụ Thư mới thật sự thả lỏng, đem giấy nhét vào chiếc túi nhỏ. Cậu quay đầu nhìn nhìn chiếc giường cao, dứt khoát bỏ cuộc, đem quần áo làm thành một ổ nhỏ, còn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...