Trong phòng bệnh. Một thiếu niên mặc đồ bệnh nhân ngồi trên giường, đang rũ mắt nghiêm túc đọc cuốn sách mở ra trước mặt. Ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng vào, tinh nghịch dừng trên đầu ngón tay mảnh khảnh được cắt gọn đang lật trang sách của thiếu niên. Một tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng bệnh bị người ta mở ra. Thiếu niên quay đầu nhìn sang, giây kế tiếp, đôi mắt trong trẻo, tròn xoe tựa chú nai con của cậu cong lên, lộ ra ý cười rạng rỡ: “Chị họ, chị đến rồi ạ.” Một cô gái trẻ khoảng mười tám, mười chín tuổi bước vào cửa, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, vuốt mái tóc đen gọn gàng, mềm mượt của thiếu niên: “Mộ Mộ, hôm nay thấy sao? Có đỡ hơn chút nào không?” “Thấy đỡ hơn nhiều ạ.” Tống Mộ Phương cười với đôi mắt cong cong. Bởi vì thường xuyên sinh bệnh, sắc mặt của Tống Mộ Phương hơi tái nhợt, nhưng dẫu thế, đôi mắt cậu vẫn trong veo, sáng sủa, chẳng có chút u ám. “Vậy là tốt rồi.” Cô gái được Tống Mộ Phương gọi là chị họ khẽ cười, khi cúi đầu xuống lại không giấu được nỗi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...