Bảy giờ tối, Thẩm Đình Châu nấu cho mình một phần mì nơ Farfalle. Vừa mới rưới sốt cà chua thịt lên đĩa, chuông cửa đã thình lình vang lên. Người ngoài cửa có vẻ như đang rất vội, không chỉ bấm chuông mà còn gõ cửa liên hồi. Thẩm Đình Châu hơi sửng sốt, bèn đặt đĩa xuống để đi ra mở cửa. Ngoài cửa là hai gương mặt quen thuộc, hai người đó mặc vest đen, đeo kính râm đen. Thẩm Đình Châu chưa kịp phản ứng lại, họ đã nâng cánh tay anh lên rồi nhấc người ra ngoài. Thẩm Đình Châu: !!! Trước mặt anh là hai người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, Thẩm Đình Châu cao một mét tám mà vẫn bị họ xách đến cửa thang máy như con gà con. Một chiếc dép lông của anh bị rơi ra giữa chừng, một trong hai người áo đen dừng lại, cúi người xuống nhặt dép rồi xỏ vào cho anh. Con ngươi của Thẩm Đình Châu hơi dao động, khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày tựa như sắp nứt ra: “Hai người đang làm gì vậy?”  Người đàn ông vừa nhặt dép nhìn qua: “Bác sĩ Thẩm, tổng giám đốc Hạ đang hơi ốm.”  Thẩm Đình Châu suýt thì nghẹn…

Truyện chữ