Vào khoảng khắc tai nạn xe cộ xảy ra, đầu óc Lâm Úc trở lên trống rỗng, trước mắt cậu mọi thứ đều biến thành màu đỏ như máu, nhưng cậu vẫn theo bản năng bảo vệ người bên cạnh cũng đang sợ hãi. Cậu theo quán tính nghiêng đầu nhìn khuôn mặt có vài phần giống cha, hơi ngẩn người nghĩ, nếu cậu cũng giống cha thì thật tốt. Đầu óc dần trở lên trống rỗng, mãi đến khi chiếc xe đâm vào lan can bên đường, Lâm Úc mới ý thức được màu đỏ kia chính là từ vết thương trên đầu mình đọng lại rồi chảy xuống. Cậu nghe thấy Lâm Nhất hết lên với người qua đường: "Gọi xe cứu thương!!" Bỗng Lâm Nhất đẩy Lâm Úc ra, nghiến răng nghiến lợi: "Phắc, tôi cần anh cứu tôi sao? Ai kêu anh nhảy qua đây?!!" Lâm Úc nhìn em trai vô cớ nổi giận với mình, theo bản năng rụt rẻ nở nụ cười, có chút lúng túng mở miệng nhưng không nói được câu nào. Lâm Úc nghĩ, có lẽ cậu không lên tham gia yến tiệc nhà họ Lâm, không lên hy vọng những thứ không thuộc về mình, đây chính là sự trừng phạt khi mơ ước những thứ không thuộc về mình…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...