Mưa rơi suốt cả buổi sáng vẫn không chịu tạnh. Hồ Tiểu Lộ cầm hai chai nước chanh không nhãn hiệu, đi qua đi lại tìm người trong sảnh khách sạn. Giữa đường có một chai trượt tay rơi xuống, đập vào chân hắn, hắn đau đến độ hét toáng lên. Cuối cùng hắn cũng tìm được mục tiêu của mình ở đằng sau chậu cây trong góc. Hắn bước nhanh tới, mục tiêu là một chàng trai trẻ tuổi hơi ốm người, mái tóc hơi dài che đi nửa khuôn mặt của người đó. – Anh Lâm. – Hồ Tiểu Lộ gọi – Uống miếng nước đi. Người được gọi là “anh Lâm” đang cúi người cột dây giày nên không có tay để nhận, bảo Hồ Tiểu Lộ để bên cạnh: – Cảm ơn cậu, mưa thế này còn tới đưa nước à? – Mấy món Hồ Năm trưa nay hơi mặn – Hồ Tiểu Lộ nói – Nên muốn uống gì đó chua chua ngọt ngọt. – Món Hồ Nam? – Người kia không hiểu lắm nên ngẩng đầu lên, để lộ nửa con mắt giữa kẽ tóc – Miến heo hầm sao lại là món Hồ Nam? Toi rồi. Toi rồi. Lại toi nữa rồi. Hồ Tiểu Lộ đứng ngây như trời trồng. Hồ Tiểu Lộ, thanh niên vừa tốt nghiệp từ một trường hạng xoàng…
Tác giả: