Cảm giác rơi hẫng thẳng đứng đột ngột ập đến khiến Lục Bình choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Ngay sau đó là cơn đau nhói ở lưng, não còn chưa kịp phản xạ thì một tràng cười giòn tan đã vang trên đỉnh đầu. "Phụt ahahahaha ——" Lục Bình mở mắt, một gương mặt thanh tú kiêu căng đang chình ình phía trước. "Đau không, Lục Bình? Biết đau thì về sau cấm được ngủ ở đây nữa, nhớ chưa?" Lục Bình hơi ngớ ngẩn, vẫn đang nằm chổng vó đờ ra dưới đất. Cậu nhớ là lúc nãy mình đang ngủ dở. Chỗ này là đình nghỉ nằm gần khu viện cậu ở nhất, hiếm thấy bóng người, buổi chiều đọc sách xong mà mệt cậu thường hay ra cái giường xích đu này chợp mắt, thái giám nhỏ đi theo cậu là Đạt Sinh sẽ trông nom bên cạnh. ...Thái giám nhỏ đâu rồi ta? Lục Bình nghiêng đầu, thấy giường xích đu đã chỏng chơ, sách vốn che mặt xốc xếch dưới đất, Đạt Sinh thì lẩy bẩy quỳ đằng sau cậu. Lục Bình rất là bó tay, cậu thử bò dậy, xương sống ở lưng đau tới nỗi cậu phải nghiến răng nghiến lợi, cánh tay vẫn còn nhưng nhức. Cậu hỏi kẻ đứng trước…

Truyện chữ