Cuối tháng 8, nắng nóng vẫn chưa giảm. Trong hành lang trống trải sáng sủa, hơi lạnh từ máy điều hòa trung tâm sắp đóng băng căn phòng thành hầm băng. Chu Sùng Dục áp trán lên vách kính lạnh như băng, hai mắt vô hồn nhìn mấy chữ to “Phòng tranh Tìm Kiếm Giấc Mơ” trên tấm biểu ngữ màu đỏ tươi bên trong, hơi nóng thở ra từ mũi tạo thành một vòng hơi nước nhỏ rồi nhanh chóng biến mất. Trong tầm nhìn, bên kia vách kính là một phòng vẽ tranh rộng rãi. Hơn chục học sinh trạc tuổi cậu đang ngồi trước hàng giá vẽ san sát nối tiếp nhau, luyện tập lặp đi lặp lại cùng một bản phác họa nhân vật. Ánh sáng và bóng, phối cảnh1, trắng xám đen, mặt sáng và mặt tối. [1] Cũng giống như thế giới đang sống từ lâu đã mất màu sắc, không còn thú vui trên đời. “Lại đây với tôi.” Người quản lý có vẻ mặt gian xảo cuối cùng cũng ra khỏi văn phòng, trong tay cầm một xấp tờ rơi màu dày, chỉ liếc nhìn hành lang một cái rồi sốt ruột đi đến quầy lễ tân. “Sùng Dục, đi thôi.” Chu Sùng Nhiên luôn chờ bên cạnh đứng dậy…
Tác giả: