Tác giả:

Chỉ còn năm phút nữa là đúng 5 giờ.   Âm thanh điện tử vang lên từ cửa, bà Lưu đang bày biện món ăn trên bàn ăn nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách, thúc giục: "Này Tinh, cậu Trình đã về!"   Cố Tinh hiểu ý của bà.   Kim chủ đã đến, còn không mau quỳ xuống đón?   Chỉ là, kẻ nên quỳ là nhà họ Cố, cậu không phải Cố Tinh nguyên bản, đối với Trình Đông Húc càng không có gì để mong cầu.   Không cầu không vọng, thân ai nấy lo.   Cố Tinh không đứng dậy, thậm chí còn thay đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào đó.   Đồng tử màu hạt dẻ của cậu bình tĩnh, khiến bà Lưu tức giận đến nỗi khói bốc lên từ thất khiếu.   Phản rồi phản rồi!   Biết ngay mà, sói hư này, mới rời khỏi nhà họ Cố được mấy ngày, liền lộ ra bản chất thật!   Trong lòng bà Lưu hận không thể nguyền rủa, nghĩ rằng đợi cậu Trình đi rồi, lại đi dạy dỗ sói hư một trận.   Bà đứng ở cửa đón tiếp, người đến có khí chất quá mạnh, bà không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần cầm dép lê rồi lại tiếp nhận áo khoác.   Đây là lần đầu tiên Trình…

Chương 183

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế ThânTác giả: Quải Tinh TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịChỉ còn năm phút nữa là đúng 5 giờ.   Âm thanh điện tử vang lên từ cửa, bà Lưu đang bày biện món ăn trên bàn ăn nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách, thúc giục: "Này Tinh, cậu Trình đã về!"   Cố Tinh hiểu ý của bà.   Kim chủ đã đến, còn không mau quỳ xuống đón?   Chỉ là, kẻ nên quỳ là nhà họ Cố, cậu không phải Cố Tinh nguyên bản, đối với Trình Đông Húc càng không có gì để mong cầu.   Không cầu không vọng, thân ai nấy lo.   Cố Tinh không đứng dậy, thậm chí còn thay đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào đó.   Đồng tử màu hạt dẻ của cậu bình tĩnh, khiến bà Lưu tức giận đến nỗi khói bốc lên từ thất khiếu.   Phản rồi phản rồi!   Biết ngay mà, sói hư này, mới rời khỏi nhà họ Cố được mấy ngày, liền lộ ra bản chất thật!   Trong lòng bà Lưu hận không thể nguyền rủa, nghĩ rằng đợi cậu Trình đi rồi, lại đi dạy dỗ sói hư một trận.   Bà đứng ở cửa đón tiếp, người đến có khí chất quá mạnh, bà không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần cầm dép lê rồi lại tiếp nhận áo khoác.   Đây là lần đầu tiên Trình… Cố Hằng Viễn lục lại danh bạ tìm một người đã lâu không liên lạc, gọi điện. "Kỷ Mi, là tôi đây." Kỷ Mi là đại tiểu thư của nhà họ Kỷ, là cô ruột của đại thiếu gia cầm quyền nhà họ Kỷ, từng là một trong những tình nhân của ông ta. Yêu cầu của Cố Hằng Viễn rất đơn giản, nhờ Kỷ Mi vào ngày tiệc nhà họ Kỷ, giúp ông ta chặn một người. Nghe nói đó là con trai của Ngô Nhã Vận đã qua đời sớm, nhớ lại trước đây hai người đã có một số xích mích, Kỷ Mi trêu chọc: "Hổ dữ không ăn thịt con, hóa ra cũng không phải vậy!", rồi vui vẻ đồng ý. Chiều năm giờ, tại khu Danh Uyển Tụ Tinh. Dưới lầu nhà Cố Tinh chuyển đến một cư dân mới, chủ nhà tên là Chu Duẫn Chi. Mua nhà, đổi đồ đạc và dọn nhà, bận rộn đến mức muốn xoắn cả tóc. Ngô Dũng làm việc không ngừng nghỉ theo yêu cầu của ông chủ, cuối cùng cũng hoàn thành trước sáu giờ. Đương nhiên, gia đình được mua nhà nhanh chóng chuyển đi là vì đã nhận được một cơ hội hợp tác với tập đoàn Chu thị. Có thể bắt tay với nhà họ Chu, căn nhà này dù cho không cũng đáng. Chu Duẫn Chi không mấy hài lòng với ngôi nhà mới của mình, cảm thấy chỉ cần thở sâu một chút là không khí đã không đủ dùng. Nhưng nghĩ tới khu vực trên đầu là chỗ hoạt động của đứa nhỏ, lại thấy cũng khá hay. Hôm nay anh mừng tân gia, mời khách là điều nên làm. Nhưng để tránh bị từ chối, Chu Duẫn Chi quyết định chờ khách dưới lầu, tránh bị một số người đã nhanh chân trước chen vào. Trình - nhanh chân - Đông Húc, hiện đang ở nhà "hàng xóm" Cố Tinh. Anh mang về từ Vị Trân mấy món mà đứa nhỏ thích ăn, chỉ đợi người ta tan làm về nhà, cảm ơn đứa nhỏ tối qua đã có lòng tốt cho anh tá túc. . Trước khi tan làm, Cố Tinh lại nhận được một tấm thiệp mời. Vẫn là thiệp mời dự tiệc mừng thọ của nhà họ Kỷ. Do Tiêu Dẫn phái người mang đến. Chỉ nói là để cảm ơn anh đã giúp đỡ nhà họ Tiêu thời gian trước. Trợ lý Lý đưa thiệp mời đến bàn làm việc của ông chủ nhà mình. Bề ngoài thì bình thản, nhưng nội tâm thì chấn động không nhỏ. Anh chưa từng tiếp xúc với những gia đình giàu có nhất Kinh Thị, nhưng nhờ tính tình hòa nhã, bạn bè nhiều và nguồn tin tức phong phú, anh cũng biết đôi chút về nhà họ Kỷ. Vì biết nên lại càng cảm thấy ông chủ trẻ của mình thật sâu không lường được. Ai cũng biết có rất nhiều người dùng đủ mọi cách để có giành được vé vào tiệc mừng thọ của nhà họ Kỷ. Thế nhưng ông chủ nhà mình không chỉ nhận được lời mời chính thức từ nhà họ Kỷ, mà còn có bạn bè gửi thiệp mời đến. Người có thể gửi thiệp mời, sao có thể là người bình thường? Cố tổng nhận thiệp mời cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại, lại thấy Tiêu Dẫn người này cũng khá thú vị. Thiệp mời, đối với nhà họ Tiêu chẳng là gì. Nhưng Tiêu Dẫn, với tư cách người đứng đầu nhà họ Tiêu, nhớ đến mà gửi cho mình một tấm, cũng xem như là thiện chí. Dựa vào tấm thiệp này, không biết có thể gặp được bao nhiêu người, lại tạo dựng được bao nhiêu mối quan hệ. Tiêu Dẫn nói là gửi thiệp mời, thực chất là gửi chìa khóa để mở ra một số nền tảng. Kỷ Sơ Nhiên gửi thiệp mời cho cậu, đó là tình riêng. Bạn bè qua lại, không cần nói nhiều lời khách sáo. Còn Cố tổng tự vấn, từ sau chuyện ở bệnh viện câu chưa liên lạc với Tiêu Dẫn lần nào. Nên tấm lòng này, thực sự rất quý giá. Cố Tinh liền gọi điện thoại cảm ơn Tiêu Dẫn. Đồi phương cũng rất khách sáo, còn trêu rằng cậu là anh hùng trẻ tuổi, sau này hai nhà không chừng sẽ có cơ hội hợp tác, nên vậy thôi. Tiêu Dẫn nói thật lòng. Buông bỏ tình cảm với Lâm Tri Thư, anh càng có thể nhìn Cố Tinh một cách công bằng hơn, đặc biệt là chuyện Cố Tinh gần đây đối đầu với Cố Hằng Viễn, thật sự khiến người ta nhìn bằng con mắt khác. Câu "đừng khinh thường thanh niên nghèo khó" rất có lý. Cố Tinh không chỉ không phải là thanh niên nghèo khó, ngược lại còn đồi đầu với Cố Hằng Viễn, mỗi bước đều đi rất vững vàng và lão luyện, ngày thắng lợi không xa. Hòa khí sinh tài, sớm kết giao không có gì xấu. Trong lòng, Tiêu Dẫn cũng rất ngưỡng mộ Cố Tinh, một người thông minh lại chính trực, kết giao không vì lợi ích. Còn về Tri Thư, Tiêu Dẫn nghĩ đến thì không khỏi thở dài. Mình buông bỏ rồi, ngược lại đối phương lại hẹn gặp mấy lần, nói là muốn ôn lại chuyện cũ. Lần đầu Tiêu Dẫn đi chỉ xem như đón tiếp. Thế nhưng, mới nói được vài câu, Tri Thư lại dò hỏi về tình hình của anh Húc, thực sự khiến người ta dở khóc dở cười. Về sau, Tri Thư lại hẹn gặp, Tiêu Dẫn liền tìm lý do từ chối. Đã rút lui rồi, nếu cứ dây dưa không dứt, chính anh cũng cảm thấy mình thật đáng chê cười. Cố Tinh không hề biết, Tiêu Dẫn đang suy nghĩ về việc kết bạn với mình. Nói về kinh doanh, Tiêu Dẫn hiện tại giúp cậu tranh thủ, sau này cậu sẽ tìm cơ hội đáp lại, qua lại có chút hợp tác gì đó, đều là chuyện rất bình thường, suy nghĩ thêm cũng chẳng cần thiết. Cậu tan làm đúng giờ, tiếng gõ cửa vang lên ngay lập tức. Là Âu Dương Kiều. Khi Cố Tinh bận công việc, Âu Dương Kiều không cần phải lúc nào cũng đứng canh, trong văn phòng của mình, làm gì cũng được. Anh nhân lúc rảnh rỗi, tìm Thi Tĩnh Duy để học hỏi kinh nghiệm.

Cố Hằng Viễn lục lại danh bạ tìm một người đã lâu không liên lạc, gọi điện.

 

"Kỷ Mi, là tôi đây."

 

Kỷ Mi là đại tiểu thư của nhà họ Kỷ, là cô ruột của đại thiếu gia cầm quyền nhà họ Kỷ, từng là một trong những tình nhân của ông ta.

 

Yêu cầu của Cố Hằng Viễn rất đơn giản, nhờ Kỷ Mi vào ngày tiệc nhà họ Kỷ, giúp ông ta chặn một người.

 

Nghe nói đó là con trai của Ngô Nhã Vận đã qua đời sớm, nhớ lại trước đây hai người đã có một số xích mích, Kỷ Mi trêu chọc: "Hổ dữ không ăn thịt con, hóa ra cũng không phải vậy!", rồi vui vẻ đồng ý.

 

Chiều năm giờ, tại khu Danh Uyển Tụ Tinh.

 

Dưới lầu nhà Cố Tinh chuyển đến một cư dân mới, chủ nhà tên là Chu Duẫn Chi.

 

Mua nhà, đổi đồ đạc và dọn nhà, bận rộn đến mức muốn xoắn cả tóc.

 

Ngô Dũng làm việc không ngừng nghỉ theo yêu cầu của ông chủ, cuối cùng cũng hoàn thành trước sáu giờ.

 

Đương nhiên, gia đình được mua nhà nhanh chóng chuyển đi là vì đã nhận được một cơ hội hợp tác với tập đoàn Chu thị.

 

Có thể bắt tay với nhà họ Chu, căn nhà này dù cho không cũng đáng.

 

Chu Duẫn Chi không mấy hài lòng với ngôi nhà mới của mình, cảm thấy chỉ cần thở sâu một chút là không khí đã không đủ dùng.

 

Nhưng nghĩ tới khu vực trên đầu là chỗ hoạt động của đứa nhỏ, lại thấy cũng khá hay.

 

Hôm nay anh mừng tân gia, mời khách là điều nên làm.

 

Nhưng để tránh bị từ chối, Chu Duẫn Chi quyết định chờ khách dưới lầu, tránh bị một số người đã nhanh chân trước chen vào.

 

Trình - nhanh chân - Đông Húc, hiện đang ở nhà "hàng xóm" Cố Tinh.

 

Anh mang về từ Vị Trân mấy món mà đứa nhỏ thích ăn, chỉ đợi người ta tan làm về nhà, cảm ơn đứa nhỏ tối qua đã có lòng tốt cho anh tá túc.

 

.

 

Trước khi tan làm, Cố Tinh lại nhận được một tấm thiệp mời.

 

Vẫn là thiệp mời dự tiệc mừng thọ của nhà họ Kỷ.

 

Do Tiêu Dẫn phái người mang đến.

 

Chỉ nói là để cảm ơn anh đã giúp đỡ nhà họ Tiêu thời gian trước.

 

Trợ lý Lý đưa thiệp mời đến bàn làm việc của ông chủ nhà mình.

 

Bề ngoài thì bình thản, nhưng nội tâm thì chấn động không nhỏ.

 

Anh chưa từng tiếp xúc với những gia đình giàu có nhất Kinh Thị, nhưng nhờ tính tình hòa nhã, bạn bè nhiều và nguồn tin tức phong phú, anh cũng biết đôi chút về nhà họ Kỷ.

 

Vì biết nên lại càng cảm thấy ông chủ trẻ của mình thật sâu không lường được.

 

Ai cũng biết có rất nhiều người dùng đủ mọi cách để có giành được vé vào tiệc mừng thọ của nhà họ Kỷ.

 

Thế nhưng ông chủ nhà mình không chỉ nhận được lời mời chính thức từ nhà họ Kỷ, mà còn có bạn bè gửi thiệp mời đến.

 

Người có thể gửi thiệp mời, sao có thể là người bình thường?

 

Cố tổng nhận thiệp mời cũng có chút ngạc nhiên.

 

Nhưng nghĩ lại, lại thấy Tiêu Dẫn người này cũng khá thú vị.

 

Thiệp mời, đối với nhà họ Tiêu chẳng là gì.

 

Nhưng Tiêu Dẫn, với tư cách người đứng đầu nhà họ Tiêu, nhớ đến mà gửi cho mình một tấm, cũng xem như là thiện chí.

 

Dựa vào tấm thiệp này, không biết có thể gặp được bao nhiêu người, lại tạo dựng được bao nhiêu mối quan hệ.

 

Tiêu Dẫn nói là gửi thiệp mời, thực chất là gửi chìa khóa để mở ra một số nền tảng.

 

Kỷ Sơ Nhiên gửi thiệp mời cho cậu, đó là tình riêng.

 

Bạn bè qua lại, không cần nói nhiều lời khách sáo.

 

Còn Cố tổng tự vấn, từ sau chuyện ở bệnh viện câu chưa liên lạc với Tiêu Dẫn lần nào.

 

Nên tấm lòng này, thực sự rất quý giá.

 

Cố Tinh liền gọi điện thoại cảm ơn Tiêu Dẫn.

 

Đồi phương cũng rất khách sáo, còn trêu rằng cậu là anh hùng trẻ tuổi, sau này hai nhà không chừng sẽ có cơ hội hợp tác, nên vậy thôi.

 

Tiêu Dẫn nói thật lòng.

 

Buông bỏ tình cảm với Lâm Tri Thư, anh càng có thể nhìn Cố Tinh một cách công bằng hơn, đặc biệt là chuyện Cố Tinh gần đây đối đầu với Cố Hằng Viễn, thật sự khiến người ta nhìn bằng con mắt khác.

 

Câu "đừng khinh thường thanh niên nghèo khó" rất có lý.

 

Cố Tinh không chỉ không phải là thanh niên nghèo khó, ngược lại còn đồi đầu với Cố Hằng Viễn, mỗi bước đều đi rất vững vàng và lão luyện, ngày thắng lợi không xa.

 

Hòa khí sinh tài, sớm kết giao không có gì xấu.

 

Trong lòng, Tiêu Dẫn cũng rất ngưỡng mộ Cố Tinh, một người thông minh lại chính trực, kết giao không vì lợi ích.

 

Còn về Tri Thư, Tiêu Dẫn nghĩ đến thì không khỏi thở dài.

 

Mình buông bỏ rồi, ngược lại đối phương lại hẹn gặp mấy lần, nói là muốn ôn lại chuyện cũ.

 

Lần đầu Tiêu Dẫn đi chỉ xem như đón tiếp.

 

Thế nhưng, mới nói được vài câu, Tri Thư lại dò hỏi về tình hình của anh Húc, thực sự khiến người ta dở khóc dở cười.

 

Về sau, Tri Thư lại hẹn gặp, Tiêu Dẫn liền tìm lý do từ chối.

 

Đã rút lui rồi, nếu cứ dây dưa không dứt, chính anh cũng cảm thấy mình thật đáng chê cười.

 

Cố Tinh không hề biết, Tiêu Dẫn đang suy nghĩ về việc kết bạn với mình.

 

Nói về kinh doanh, Tiêu Dẫn hiện tại giúp cậu tranh thủ, sau này cậu sẽ tìm cơ hội đáp lại, qua lại có chút hợp tác gì đó, đều là chuyện rất bình thường, suy nghĩ thêm cũng chẳng cần thiết.

 

Cậu tan làm đúng giờ, tiếng gõ cửa vang lên ngay lập tức.

 

Là Âu Dương Kiều.

 

Khi Cố Tinh bận công việc, Âu Dương Kiều không cần phải lúc nào cũng đứng canh, trong văn phòng của mình, làm gì cũng được.

 

Anh nhân lúc rảnh rỗi, tìm Thi Tĩnh Duy để học hỏi kinh nghiệm.

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế ThânTác giả: Quải Tinh TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịChỉ còn năm phút nữa là đúng 5 giờ.   Âm thanh điện tử vang lên từ cửa, bà Lưu đang bày biện món ăn trên bàn ăn nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách, thúc giục: "Này Tinh, cậu Trình đã về!"   Cố Tinh hiểu ý của bà.   Kim chủ đã đến, còn không mau quỳ xuống đón?   Chỉ là, kẻ nên quỳ là nhà họ Cố, cậu không phải Cố Tinh nguyên bản, đối với Trình Đông Húc càng không có gì để mong cầu.   Không cầu không vọng, thân ai nấy lo.   Cố Tinh không đứng dậy, thậm chí còn thay đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào đó.   Đồng tử màu hạt dẻ của cậu bình tĩnh, khiến bà Lưu tức giận đến nỗi khói bốc lên từ thất khiếu.   Phản rồi phản rồi!   Biết ngay mà, sói hư này, mới rời khỏi nhà họ Cố được mấy ngày, liền lộ ra bản chất thật!   Trong lòng bà Lưu hận không thể nguyền rủa, nghĩ rằng đợi cậu Trình đi rồi, lại đi dạy dỗ sói hư một trận.   Bà đứng ở cửa đón tiếp, người đến có khí chất quá mạnh, bà không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần cầm dép lê rồi lại tiếp nhận áo khoác.   Đây là lần đầu tiên Trình… Cố Hằng Viễn lục lại danh bạ tìm một người đã lâu không liên lạc, gọi điện. "Kỷ Mi, là tôi đây." Kỷ Mi là đại tiểu thư của nhà họ Kỷ, là cô ruột của đại thiếu gia cầm quyền nhà họ Kỷ, từng là một trong những tình nhân của ông ta. Yêu cầu của Cố Hằng Viễn rất đơn giản, nhờ Kỷ Mi vào ngày tiệc nhà họ Kỷ, giúp ông ta chặn một người. Nghe nói đó là con trai của Ngô Nhã Vận đã qua đời sớm, nhớ lại trước đây hai người đã có một số xích mích, Kỷ Mi trêu chọc: "Hổ dữ không ăn thịt con, hóa ra cũng không phải vậy!", rồi vui vẻ đồng ý. Chiều năm giờ, tại khu Danh Uyển Tụ Tinh. Dưới lầu nhà Cố Tinh chuyển đến một cư dân mới, chủ nhà tên là Chu Duẫn Chi. Mua nhà, đổi đồ đạc và dọn nhà, bận rộn đến mức muốn xoắn cả tóc. Ngô Dũng làm việc không ngừng nghỉ theo yêu cầu của ông chủ, cuối cùng cũng hoàn thành trước sáu giờ. Đương nhiên, gia đình được mua nhà nhanh chóng chuyển đi là vì đã nhận được một cơ hội hợp tác với tập đoàn Chu thị. Có thể bắt tay với nhà họ Chu, căn nhà này dù cho không cũng đáng. Chu Duẫn Chi không mấy hài lòng với ngôi nhà mới của mình, cảm thấy chỉ cần thở sâu một chút là không khí đã không đủ dùng. Nhưng nghĩ tới khu vực trên đầu là chỗ hoạt động của đứa nhỏ, lại thấy cũng khá hay. Hôm nay anh mừng tân gia, mời khách là điều nên làm. Nhưng để tránh bị từ chối, Chu Duẫn Chi quyết định chờ khách dưới lầu, tránh bị một số người đã nhanh chân trước chen vào. Trình - nhanh chân - Đông Húc, hiện đang ở nhà "hàng xóm" Cố Tinh. Anh mang về từ Vị Trân mấy món mà đứa nhỏ thích ăn, chỉ đợi người ta tan làm về nhà, cảm ơn đứa nhỏ tối qua đã có lòng tốt cho anh tá túc. . Trước khi tan làm, Cố Tinh lại nhận được một tấm thiệp mời. Vẫn là thiệp mời dự tiệc mừng thọ của nhà họ Kỷ. Do Tiêu Dẫn phái người mang đến. Chỉ nói là để cảm ơn anh đã giúp đỡ nhà họ Tiêu thời gian trước. Trợ lý Lý đưa thiệp mời đến bàn làm việc của ông chủ nhà mình. Bề ngoài thì bình thản, nhưng nội tâm thì chấn động không nhỏ. Anh chưa từng tiếp xúc với những gia đình giàu có nhất Kinh Thị, nhưng nhờ tính tình hòa nhã, bạn bè nhiều và nguồn tin tức phong phú, anh cũng biết đôi chút về nhà họ Kỷ. Vì biết nên lại càng cảm thấy ông chủ trẻ của mình thật sâu không lường được. Ai cũng biết có rất nhiều người dùng đủ mọi cách để có giành được vé vào tiệc mừng thọ của nhà họ Kỷ. Thế nhưng ông chủ nhà mình không chỉ nhận được lời mời chính thức từ nhà họ Kỷ, mà còn có bạn bè gửi thiệp mời đến. Người có thể gửi thiệp mời, sao có thể là người bình thường? Cố tổng nhận thiệp mời cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại, lại thấy Tiêu Dẫn người này cũng khá thú vị. Thiệp mời, đối với nhà họ Tiêu chẳng là gì. Nhưng Tiêu Dẫn, với tư cách người đứng đầu nhà họ Tiêu, nhớ đến mà gửi cho mình một tấm, cũng xem như là thiện chí. Dựa vào tấm thiệp này, không biết có thể gặp được bao nhiêu người, lại tạo dựng được bao nhiêu mối quan hệ. Tiêu Dẫn nói là gửi thiệp mời, thực chất là gửi chìa khóa để mở ra một số nền tảng. Kỷ Sơ Nhiên gửi thiệp mời cho cậu, đó là tình riêng. Bạn bè qua lại, không cần nói nhiều lời khách sáo. Còn Cố tổng tự vấn, từ sau chuyện ở bệnh viện câu chưa liên lạc với Tiêu Dẫn lần nào. Nên tấm lòng này, thực sự rất quý giá. Cố Tinh liền gọi điện thoại cảm ơn Tiêu Dẫn. Đồi phương cũng rất khách sáo, còn trêu rằng cậu là anh hùng trẻ tuổi, sau này hai nhà không chừng sẽ có cơ hội hợp tác, nên vậy thôi. Tiêu Dẫn nói thật lòng. Buông bỏ tình cảm với Lâm Tri Thư, anh càng có thể nhìn Cố Tinh một cách công bằng hơn, đặc biệt là chuyện Cố Tinh gần đây đối đầu với Cố Hằng Viễn, thật sự khiến người ta nhìn bằng con mắt khác. Câu "đừng khinh thường thanh niên nghèo khó" rất có lý. Cố Tinh không chỉ không phải là thanh niên nghèo khó, ngược lại còn đồi đầu với Cố Hằng Viễn, mỗi bước đều đi rất vững vàng và lão luyện, ngày thắng lợi không xa. Hòa khí sinh tài, sớm kết giao không có gì xấu. Trong lòng, Tiêu Dẫn cũng rất ngưỡng mộ Cố Tinh, một người thông minh lại chính trực, kết giao không vì lợi ích. Còn về Tri Thư, Tiêu Dẫn nghĩ đến thì không khỏi thở dài. Mình buông bỏ rồi, ngược lại đối phương lại hẹn gặp mấy lần, nói là muốn ôn lại chuyện cũ. Lần đầu Tiêu Dẫn đi chỉ xem như đón tiếp. Thế nhưng, mới nói được vài câu, Tri Thư lại dò hỏi về tình hình của anh Húc, thực sự khiến người ta dở khóc dở cười. Về sau, Tri Thư lại hẹn gặp, Tiêu Dẫn liền tìm lý do từ chối. Đã rút lui rồi, nếu cứ dây dưa không dứt, chính anh cũng cảm thấy mình thật đáng chê cười. Cố Tinh không hề biết, Tiêu Dẫn đang suy nghĩ về việc kết bạn với mình. Nói về kinh doanh, Tiêu Dẫn hiện tại giúp cậu tranh thủ, sau này cậu sẽ tìm cơ hội đáp lại, qua lại có chút hợp tác gì đó, đều là chuyện rất bình thường, suy nghĩ thêm cũng chẳng cần thiết. Cậu tan làm đúng giờ, tiếng gõ cửa vang lên ngay lập tức. Là Âu Dương Kiều. Khi Cố Tinh bận công việc, Âu Dương Kiều không cần phải lúc nào cũng đứng canh, trong văn phòng của mình, làm gì cũng được. Anh nhân lúc rảnh rỗi, tìm Thi Tĩnh Duy để học hỏi kinh nghiệm.

Chương 183