Chỉ còn năm phút nữa là đúng 5 giờ. Âm thanh điện tử vang lên từ cửa, bà Lưu đang bày biện món ăn trên bàn ăn nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách, thúc giục: "Này Tinh, cậu Trình đã về!" Cố Tinh hiểu ý của bà. Kim chủ đã đến, còn không mau quỳ xuống đón? Chỉ là, kẻ nên quỳ là nhà họ Cố, cậu không phải Cố Tinh nguyên bản, đối với Trình Đông Húc càng không có gì để mong cầu. Không cầu không vọng, thân ai nấy lo. Cố Tinh không đứng dậy, thậm chí còn thay đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào đó. Đồng tử màu hạt dẻ của cậu bình tĩnh, khiến bà Lưu tức giận đến nỗi khói bốc lên từ thất khiếu. Phản rồi phản rồi! Biết ngay mà, sói hư này, mới rời khỏi nhà họ Cố được mấy ngày, liền lộ ra bản chất thật! Trong lòng bà Lưu hận không thể nguyền rủa, nghĩ rằng đợi cậu Trình đi rồi, lại đi dạy dỗ sói hư một trận. Bà đứng ở cửa đón tiếp, người đến có khí chất quá mạnh, bà không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần cầm dép lê rồi lại tiếp nhận áo khoác. Đây là lần đầu tiên Trình…
Chương 197
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế ThânTác giả: Quải Tinh TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịChỉ còn năm phút nữa là đúng 5 giờ. Âm thanh điện tử vang lên từ cửa, bà Lưu đang bày biện món ăn trên bàn ăn nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách, thúc giục: "Này Tinh, cậu Trình đã về!" Cố Tinh hiểu ý của bà. Kim chủ đã đến, còn không mau quỳ xuống đón? Chỉ là, kẻ nên quỳ là nhà họ Cố, cậu không phải Cố Tinh nguyên bản, đối với Trình Đông Húc càng không có gì để mong cầu. Không cầu không vọng, thân ai nấy lo. Cố Tinh không đứng dậy, thậm chí còn thay đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào đó. Đồng tử màu hạt dẻ của cậu bình tĩnh, khiến bà Lưu tức giận đến nỗi khói bốc lên từ thất khiếu. Phản rồi phản rồi! Biết ngay mà, sói hư này, mới rời khỏi nhà họ Cố được mấy ngày, liền lộ ra bản chất thật! Trong lòng bà Lưu hận không thể nguyền rủa, nghĩ rằng đợi cậu Trình đi rồi, lại đi dạy dỗ sói hư một trận. Bà đứng ở cửa đón tiếp, người đến có khí chất quá mạnh, bà không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần cầm dép lê rồi lại tiếp nhận áo khoác. Đây là lần đầu tiên Trình… Cố tổng nhìn thấy Trình Đông Húc gọi một nhân viên phục vụ, lấy đi ly nước táo của cậu. Cậu cũng biết uống thứ này không tốt, thật ra chỉ nhấp vài ngụm cho đỡ thèm. Nhưng sao lại cảm thấy mình sai lầm thế này. Mình uống gì, Trình bá tổng không quản được. Nhưng người ta có ý tốt. Cố tổng không làm chuyện gân cổ lên nói "liên quan gì đến anh", huống chi bọn họ còn đang ở nơi đông người. Đặng Tuyên nhìn mà ngây ra. Từ khi nào Trình thiếu lại nhẫn nại thế này... không, chỉ là cảm thấy có chút nhàn rỗi. Và Cố Tinh không phải đã bị bỏ rơi sao? Nhìn tình hình này, sao lại giống như một đứa trẻ bị quản thúc chặt chẽ vậy. Lâm Tri Thư ngơ ngác nhìn Trình Đông Húc. Cậu ta không thể tin được dáng vẻ thản nhiên của Trình Đông Húc khi chăm chú nhìn Cố Tinh. "Anh Húc, lâu rồi không gặp." Lâm Tri Thư nhẹ nhàng nói, cố gắng nở một nụ cười. Cậu ta quá thuần khiết và ngoan ngoãn, lại không giỏi che giấu suy nghĩ của mình, nụ cười này khiến người ta đau lòng như nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh. Đặng Tuyên nhìn mà cảm thấy tim mình như lăn trên những mảnh thủy tinh, can đảm phụ họa: "Trình thiếu, Tri Thư đến đây là để tìm anh." Dù nói những lời này khiến anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng chỉ cần Tri Thư vui vẻ là được. "Không có đâu!" Lâm Tri Thư ngượng ngùng lườm Đặng Tuyên một cái. Nhưng trong lòng cậu ta rất cảm kích, nụ cười trở nên mềm mại và rạng rỡ hơn. Cố tổng nhìn thấy mà cảm thán, không lạ gì khi Lâm Tri Thư là nhân vật chính thụ. Một người dễ thương như vậy, thật là khiến người ta không thể không yêu, đặc biệt là thu hút những người đàn ông mạnh mẽ. Lời đã nói đến mức này, còn gì mà không hiểu. Cố tổng định nói mình có việc phải đi trước. Nhưng có lẽ do trong đầu đang nghĩ ngợi, nên lời của Cố Tinh chậm một bước. Lâm Tri Thư mở miệng trước: "Cố thiếu, tôi muốn nói chuyện riêng với anh Húc, cậu có thể..." "Được." Cố tổng cầu còn không được. "Không được." Trình Đông Húc lạnh lùng từ chối. Cố tổng cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt. Lực nằm không đến mức đau nhưng không thể thoát ra, không cần nhìn cũng biết là ai. Ngạc nhiên nhìn sang, thấy Trình bá tổng đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt đen như mực có thể hấp thụ tất cả ánh sáng, mang một sức mạnh im lặng nhưng mạnh mẽ, nhưng lời nói ra lại là yêu cầu: "Ở đây chờ anh một chút, được không?" Bao gồm cả Cố tổng, tất cả mọi người đều hiểu ánh mắt của Trình Đông Húc lúc này có ý nghĩa gì. Ánh mắt không hề nóng bỏng hay xao động, nhưng lại khiến người ta cảm thấy người trước mắt là bảo vật, là duy nhất, là không thể mất đi, thật là quá sức chấn động. "Anh Húc!" Lâm Tri Thư kêu lên thất thanh. Cứ như thể dùng giọng nói mất kiểm soát này có thể khiến mọi thứ trở lại như cũ. Cậu ta chưa từng thấy Trình Đông Húc dùng ánh mắt này nhìn mình. Dù là lúc thân thiết nhất, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt bình thản. Cố tổng tự nhận mình là người sâu sắc và lão luyện, nhưng lúc này tim lại đập thình thịch. Tất cả điều này đều quá mức vô lý. Vô lý đến mức lật đổ nhận thức của cậu từ trước đến nay. Trình Đông Húc, anh ấy biết mình đang làm gì không? Lâm Tri Thư đang đứng ngay trước mặt anh. Là bạch nguyệt quang mà anh nhung nhớ bao năm, thậm chí còn âm thầm bảo vệ người ta trong bóng tối. Thậm chí tìm thế thân để giải tỏa nỗi nhớ. Cố tổng vừa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Trình Đông Húc. Vừa nhắc nhở anh: "Trình tổng, Lâm tiểu thiếu gia có lời muốn nói với anh." Trình Đông Húc căng cứng cằm, ngón tay thả lỏng rồi lại siết chặt. Tay cậu vốn bị nằm ở cổ tay, giờ đã biến thành bị nắm chặt trong lòng bàn tay anh. Cố tổng: "......." Lẽ nào Trình Đông Húc thực sự đã buông bỏ bạch nguyệt quang? Hay là anh ấy đang muốn buông để giữ, chơi trò lạt mềm buộc chặt? Trong nguyên tác, mối tình giữa Trình Đông Húc và Lâm Tri Thư có thể tóm tắt là bá tổng vô tình và tiểu kiều thê đáng yêu. Hai người hiểu lầm, chiến tranh lạnh, ghen tuông và yêu nồng nhiệt, xen kẽ suốt cả câu chuyện, đến kết cục cũng chưa hết. Vậy nên, cậu đang làm chất xúc tác? Hay là Trình Đông Húc thực sự... dù nói gì thì anh cũng rất tốt, nhưng... Cố tổng cảm thấy rất phức tạp. Trình Đông Húc nhận thấy tay cậu không còn giãy giụa trong lòng bàn tay anh. Cảm giác khó chịu vì bị đẩy ra lần nữa hơi giảm đi. Ánh mắt lướt qua Đặng Tuyên, hờ hững nói: "Đặng thiếu, còn chuyện gì sao?" Anh không thích chuyện riêng của mình bị người khác xem như chuyện vui. Đặng Tuyên: "......!" Cha Đặng bàn chuyện làm ăn với Trình thiếu, đều phải ngồi ở vị trí thấp nhất. Anh có tư cách gì để người ta gọi một tiếng "Đặng thiếu"? Tiếng gọi khách sáo nhưng lạnh lùng này, khiến Đặng Tuyên cảm thấy như phạm nhân trước khi hành quyết thấy bữa ăn cuối cùng, đồng cảm sâu sắc. Quên cả nói lời tạm biệt với Lâm Tri Thư, chỉ liên tục xua tay: "Anh cứ bận việc của anh." Đặng Tuyên nhanh chóng tìm chỗ trống để đứng yên. Lâm Đình thấy vậy, cũng lặng lẽ lùi sang một bên. Cố tổng dự đoán được mở đầu nhưng không dự đoán được kết thúc. Đúng là một cuộc chiến giữa ba người, nhưng cậu lại bị ép trở thành một trong số đó.
Cố tổng nhìn thấy Trình Đông Húc gọi một nhân viên phục vụ, lấy đi ly nước táo của cậu.
Cậu cũng biết uống thứ này không tốt, thật ra chỉ nhấp vài ngụm cho đỡ thèm.
Nhưng sao lại cảm thấy mình sai lầm thế này.
Mình uống gì, Trình bá tổng không quản được.
Nhưng người ta có ý tốt.
Cố tổng không làm chuyện gân cổ lên nói "liên quan gì đến anh", huống chi bọn họ còn đang ở nơi đông người.
Đặng Tuyên nhìn mà ngây ra.
Từ khi nào Trình thiếu lại nhẫn nại thế này... không, chỉ là cảm thấy có chút nhàn rỗi.
Và Cố Tinh không phải đã bị bỏ rơi sao?
Nhìn tình hình này, sao lại giống như một đứa trẻ bị quản thúc chặt chẽ vậy.
Lâm Tri Thư ngơ ngác nhìn Trình Đông Húc.
Cậu ta không thể tin được dáng vẻ thản nhiên của Trình Đông Húc khi chăm chú nhìn Cố Tinh.
"Anh Húc, lâu rồi không gặp." Lâm Tri Thư nhẹ nhàng nói, cố gắng nở một nụ cười.
Cậu ta quá thuần khiết và ngoan ngoãn, lại không giỏi che giấu suy nghĩ của mình, nụ cười này khiến người ta đau lòng như nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh.
Đặng Tuyên nhìn mà cảm thấy tim mình như lăn trên những mảnh thủy tinh, can đảm phụ họa: "Trình thiếu, Tri Thư đến đây là để tìm anh."
Dù nói những lời này khiến anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng chỉ cần Tri Thư vui vẻ là được.
"Không có đâu!" Lâm Tri Thư ngượng ngùng lườm Đặng Tuyên một cái.
Nhưng trong lòng cậu ta rất cảm kích, nụ cười trở nên mềm mại và rạng rỡ hơn.
Cố tổng nhìn thấy mà cảm thán, không lạ gì khi Lâm Tri Thư là nhân vật chính thụ.
Một người dễ thương như vậy, thật là khiến người ta không thể không yêu, đặc biệt là thu hút những người đàn ông mạnh mẽ.
Lời đã nói đến mức này, còn gì mà không hiểu.
Cố tổng định nói mình có việc phải đi trước.
Nhưng có lẽ do trong đầu đang nghĩ ngợi, nên lời của Cố Tinh chậm một bước.
Lâm Tri Thư mở miệng trước: "Cố thiếu, tôi muốn nói chuyện riêng với anh Húc, cậu có thể..."
"Được." Cố tổng cầu còn không được.
"Không được." Trình Đông Húc lạnh lùng từ chối.
Cố tổng cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt.
Lực nằm không đến mức đau nhưng không thể thoát ra, không cần nhìn cũng biết là ai.
Ngạc nhiên nhìn sang, thấy Trình bá tổng đang nhìn mình chằm chằm.
Đôi mắt đen như mực có thể hấp thụ tất cả ánh sáng, mang một sức mạnh im lặng nhưng mạnh mẽ, nhưng lời nói ra lại là yêu cầu: "Ở đây chờ anh một chút, được không?"
Bao gồm cả Cố tổng, tất cả mọi người đều hiểu ánh mắt của Trình Đông Húc lúc này có ý nghĩa gì.
Ánh mắt không hề nóng bỏng hay xao động, nhưng lại khiến người ta cảm thấy người trước mắt là bảo vật, là duy nhất, là không thể mất đi, thật là quá sức chấn động.
"Anh Húc!" Lâm Tri Thư kêu lên thất thanh.
Cứ như thể dùng giọng nói mất kiểm soát này có thể khiến mọi thứ trở lại như cũ.
Cậu ta chưa từng thấy Trình Đông Húc dùng ánh mắt này nhìn mình.
Dù là lúc thân thiết nhất, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt bình thản.
Cố tổng tự nhận mình là người sâu sắc và lão luyện, nhưng lúc này tim lại đập thình thịch.
Tất cả điều này đều quá mức vô lý.
Vô lý đến mức lật đổ nhận thức của cậu từ trước đến nay.
Trình Đông Húc, anh ấy biết mình đang làm gì không?
Lâm Tri Thư đang đứng ngay trước mặt anh.
Là bạch nguyệt quang mà anh nhung nhớ bao năm, thậm chí còn âm thầm bảo vệ người ta trong bóng tối.
Thậm chí tìm thế thân để giải tỏa nỗi nhớ.
Cố tổng vừa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Trình Đông Húc.
Vừa nhắc nhở anh: "Trình tổng, Lâm tiểu thiếu gia có lời muốn nói với anh."
Trình Đông Húc căng cứng cằm, ngón tay thả lỏng rồi lại siết chặt.
Tay cậu vốn bị nằm ở cổ tay, giờ đã biến thành bị nắm chặt trong lòng bàn tay anh.
Cố tổng: "......."
Lẽ nào Trình Đông Húc thực sự đã buông bỏ bạch nguyệt quang?
Hay là anh ấy đang muốn buông để giữ, chơi trò lạt mềm buộc chặt?
Trong nguyên tác, mối tình giữa Trình Đông Húc và Lâm Tri Thư có thể tóm tắt là bá tổng vô tình và tiểu kiều thê đáng yêu.
Hai người hiểu lầm, chiến tranh lạnh, ghen tuông và yêu nồng nhiệt, xen kẽ suốt cả câu chuyện, đến kết cục cũng chưa hết.
Vậy nên, cậu đang làm chất xúc tác?
Hay là Trình Đông Húc thực sự... dù nói gì thì anh cũng rất tốt, nhưng...
Cố tổng cảm thấy rất phức tạp.
Trình Đông Húc nhận thấy tay cậu không còn giãy giụa trong lòng bàn tay anh.
Cảm giác khó chịu vì bị đẩy ra lần nữa hơi giảm đi.
Ánh mắt lướt qua Đặng Tuyên, hờ hững nói: "Đặng thiếu, còn chuyện gì sao?"
Anh không thích chuyện riêng của mình bị người khác xem như chuyện vui.
Đặng Tuyên: "......!"
Cha Đặng bàn chuyện làm ăn với Trình thiếu, đều phải ngồi ở vị trí thấp nhất.
Anh có tư cách gì để người ta gọi một tiếng "Đặng thiếu"?
Tiếng gọi khách sáo nhưng lạnh lùng này, khiến Đặng Tuyên cảm thấy như phạm nhân trước khi hành quyết thấy bữa ăn cuối cùng, đồng cảm sâu sắc.
Quên cả nói lời tạm biệt với Lâm Tri Thư, chỉ liên tục xua tay: "Anh cứ bận việc của anh."
Đặng Tuyên nhanh chóng tìm chỗ trống để đứng yên.
Lâm Đình thấy vậy, cũng lặng lẽ lùi sang một bên.
Cố tổng dự đoán được mở đầu nhưng không dự đoán được kết thúc.
Đúng là một cuộc chiến giữa ba người, nhưng cậu lại bị ép trở thành một trong số đó.
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế ThânTác giả: Quải Tinh TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịChỉ còn năm phút nữa là đúng 5 giờ. Âm thanh điện tử vang lên từ cửa, bà Lưu đang bày biện món ăn trên bàn ăn nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách, thúc giục: "Này Tinh, cậu Trình đã về!" Cố Tinh hiểu ý của bà. Kim chủ đã đến, còn không mau quỳ xuống đón? Chỉ là, kẻ nên quỳ là nhà họ Cố, cậu không phải Cố Tinh nguyên bản, đối với Trình Đông Húc càng không có gì để mong cầu. Không cầu không vọng, thân ai nấy lo. Cố Tinh không đứng dậy, thậm chí còn thay đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào đó. Đồng tử màu hạt dẻ của cậu bình tĩnh, khiến bà Lưu tức giận đến nỗi khói bốc lên từ thất khiếu. Phản rồi phản rồi! Biết ngay mà, sói hư này, mới rời khỏi nhà họ Cố được mấy ngày, liền lộ ra bản chất thật! Trong lòng bà Lưu hận không thể nguyền rủa, nghĩ rằng đợi cậu Trình đi rồi, lại đi dạy dỗ sói hư một trận. Bà đứng ở cửa đón tiếp, người đến có khí chất quá mạnh, bà không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần cầm dép lê rồi lại tiếp nhận áo khoác. Đây là lần đầu tiên Trình… Cố tổng nhìn thấy Trình Đông Húc gọi một nhân viên phục vụ, lấy đi ly nước táo của cậu. Cậu cũng biết uống thứ này không tốt, thật ra chỉ nhấp vài ngụm cho đỡ thèm. Nhưng sao lại cảm thấy mình sai lầm thế này. Mình uống gì, Trình bá tổng không quản được. Nhưng người ta có ý tốt. Cố tổng không làm chuyện gân cổ lên nói "liên quan gì đến anh", huống chi bọn họ còn đang ở nơi đông người. Đặng Tuyên nhìn mà ngây ra. Từ khi nào Trình thiếu lại nhẫn nại thế này... không, chỉ là cảm thấy có chút nhàn rỗi. Và Cố Tinh không phải đã bị bỏ rơi sao? Nhìn tình hình này, sao lại giống như một đứa trẻ bị quản thúc chặt chẽ vậy. Lâm Tri Thư ngơ ngác nhìn Trình Đông Húc. Cậu ta không thể tin được dáng vẻ thản nhiên của Trình Đông Húc khi chăm chú nhìn Cố Tinh. "Anh Húc, lâu rồi không gặp." Lâm Tri Thư nhẹ nhàng nói, cố gắng nở một nụ cười. Cậu ta quá thuần khiết và ngoan ngoãn, lại không giỏi che giấu suy nghĩ của mình, nụ cười này khiến người ta đau lòng như nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh. Đặng Tuyên nhìn mà cảm thấy tim mình như lăn trên những mảnh thủy tinh, can đảm phụ họa: "Trình thiếu, Tri Thư đến đây là để tìm anh." Dù nói những lời này khiến anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng chỉ cần Tri Thư vui vẻ là được. "Không có đâu!" Lâm Tri Thư ngượng ngùng lườm Đặng Tuyên một cái. Nhưng trong lòng cậu ta rất cảm kích, nụ cười trở nên mềm mại và rạng rỡ hơn. Cố tổng nhìn thấy mà cảm thán, không lạ gì khi Lâm Tri Thư là nhân vật chính thụ. Một người dễ thương như vậy, thật là khiến người ta không thể không yêu, đặc biệt là thu hút những người đàn ông mạnh mẽ. Lời đã nói đến mức này, còn gì mà không hiểu. Cố tổng định nói mình có việc phải đi trước. Nhưng có lẽ do trong đầu đang nghĩ ngợi, nên lời của Cố Tinh chậm một bước. Lâm Tri Thư mở miệng trước: "Cố thiếu, tôi muốn nói chuyện riêng với anh Húc, cậu có thể..." "Được." Cố tổng cầu còn không được. "Không được." Trình Đông Húc lạnh lùng từ chối. Cố tổng cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt. Lực nằm không đến mức đau nhưng không thể thoát ra, không cần nhìn cũng biết là ai. Ngạc nhiên nhìn sang, thấy Trình bá tổng đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt đen như mực có thể hấp thụ tất cả ánh sáng, mang một sức mạnh im lặng nhưng mạnh mẽ, nhưng lời nói ra lại là yêu cầu: "Ở đây chờ anh một chút, được không?" Bao gồm cả Cố tổng, tất cả mọi người đều hiểu ánh mắt của Trình Đông Húc lúc này có ý nghĩa gì. Ánh mắt không hề nóng bỏng hay xao động, nhưng lại khiến người ta cảm thấy người trước mắt là bảo vật, là duy nhất, là không thể mất đi, thật là quá sức chấn động. "Anh Húc!" Lâm Tri Thư kêu lên thất thanh. Cứ như thể dùng giọng nói mất kiểm soát này có thể khiến mọi thứ trở lại như cũ. Cậu ta chưa từng thấy Trình Đông Húc dùng ánh mắt này nhìn mình. Dù là lúc thân thiết nhất, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt bình thản. Cố tổng tự nhận mình là người sâu sắc và lão luyện, nhưng lúc này tim lại đập thình thịch. Tất cả điều này đều quá mức vô lý. Vô lý đến mức lật đổ nhận thức của cậu từ trước đến nay. Trình Đông Húc, anh ấy biết mình đang làm gì không? Lâm Tri Thư đang đứng ngay trước mặt anh. Là bạch nguyệt quang mà anh nhung nhớ bao năm, thậm chí còn âm thầm bảo vệ người ta trong bóng tối. Thậm chí tìm thế thân để giải tỏa nỗi nhớ. Cố tổng vừa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Trình Đông Húc. Vừa nhắc nhở anh: "Trình tổng, Lâm tiểu thiếu gia có lời muốn nói với anh." Trình Đông Húc căng cứng cằm, ngón tay thả lỏng rồi lại siết chặt. Tay cậu vốn bị nằm ở cổ tay, giờ đã biến thành bị nắm chặt trong lòng bàn tay anh. Cố tổng: "......." Lẽ nào Trình Đông Húc thực sự đã buông bỏ bạch nguyệt quang? Hay là anh ấy đang muốn buông để giữ, chơi trò lạt mềm buộc chặt? Trong nguyên tác, mối tình giữa Trình Đông Húc và Lâm Tri Thư có thể tóm tắt là bá tổng vô tình và tiểu kiều thê đáng yêu. Hai người hiểu lầm, chiến tranh lạnh, ghen tuông và yêu nồng nhiệt, xen kẽ suốt cả câu chuyện, đến kết cục cũng chưa hết. Vậy nên, cậu đang làm chất xúc tác? Hay là Trình Đông Húc thực sự... dù nói gì thì anh cũng rất tốt, nhưng... Cố tổng cảm thấy rất phức tạp. Trình Đông Húc nhận thấy tay cậu không còn giãy giụa trong lòng bàn tay anh. Cảm giác khó chịu vì bị đẩy ra lần nữa hơi giảm đi. Ánh mắt lướt qua Đặng Tuyên, hờ hững nói: "Đặng thiếu, còn chuyện gì sao?" Anh không thích chuyện riêng của mình bị người khác xem như chuyện vui. Đặng Tuyên: "......!" Cha Đặng bàn chuyện làm ăn với Trình thiếu, đều phải ngồi ở vị trí thấp nhất. Anh có tư cách gì để người ta gọi một tiếng "Đặng thiếu"? Tiếng gọi khách sáo nhưng lạnh lùng này, khiến Đặng Tuyên cảm thấy như phạm nhân trước khi hành quyết thấy bữa ăn cuối cùng, đồng cảm sâu sắc. Quên cả nói lời tạm biệt với Lâm Tri Thư, chỉ liên tục xua tay: "Anh cứ bận việc của anh." Đặng Tuyên nhanh chóng tìm chỗ trống để đứng yên. Lâm Đình thấy vậy, cũng lặng lẽ lùi sang một bên. Cố tổng dự đoán được mở đầu nhưng không dự đoán được kết thúc. Đúng là một cuộc chiến giữa ba người, nhưng cậu lại bị ép trở thành một trong số đó.