Tác giả:

Chỉ còn năm phút nữa là đúng 5 giờ.   Âm thanh điện tử vang lên từ cửa, bà Lưu đang bày biện món ăn trên bàn ăn nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách, thúc giục: "Này Tinh, cậu Trình đã về!"   Cố Tinh hiểu ý của bà.   Kim chủ đã đến, còn không mau quỳ xuống đón?   Chỉ là, kẻ nên quỳ là nhà họ Cố, cậu không phải Cố Tinh nguyên bản, đối với Trình Đông Húc càng không có gì để mong cầu.   Không cầu không vọng, thân ai nấy lo.   Cố Tinh không đứng dậy, thậm chí còn thay đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào đó.   Đồng tử màu hạt dẻ của cậu bình tĩnh, khiến bà Lưu tức giận đến nỗi khói bốc lên từ thất khiếu.   Phản rồi phản rồi!   Biết ngay mà, sói hư này, mới rời khỏi nhà họ Cố được mấy ngày, liền lộ ra bản chất thật!   Trong lòng bà Lưu hận không thể nguyền rủa, nghĩ rằng đợi cậu Trình đi rồi, lại đi dạy dỗ sói hư một trận.   Bà đứng ở cửa đón tiếp, người đến có khí chất quá mạnh, bà không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần cầm dép lê rồi lại tiếp nhận áo khoác.   Đây là lần đầu tiên Trình…

Chương 271

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế ThânTác giả: Quải Tinh TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịChỉ còn năm phút nữa là đúng 5 giờ.   Âm thanh điện tử vang lên từ cửa, bà Lưu đang bày biện món ăn trên bàn ăn nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách, thúc giục: "Này Tinh, cậu Trình đã về!"   Cố Tinh hiểu ý của bà.   Kim chủ đã đến, còn không mau quỳ xuống đón?   Chỉ là, kẻ nên quỳ là nhà họ Cố, cậu không phải Cố Tinh nguyên bản, đối với Trình Đông Húc càng không có gì để mong cầu.   Không cầu không vọng, thân ai nấy lo.   Cố Tinh không đứng dậy, thậm chí còn thay đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào đó.   Đồng tử màu hạt dẻ của cậu bình tĩnh, khiến bà Lưu tức giận đến nỗi khói bốc lên từ thất khiếu.   Phản rồi phản rồi!   Biết ngay mà, sói hư này, mới rời khỏi nhà họ Cố được mấy ngày, liền lộ ra bản chất thật!   Trong lòng bà Lưu hận không thể nguyền rủa, nghĩ rằng đợi cậu Trình đi rồi, lại đi dạy dỗ sói hư một trận.   Bà đứng ở cửa đón tiếp, người đến có khí chất quá mạnh, bà không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần cầm dép lê rồi lại tiếp nhận áo khoác.   Đây là lần đầu tiên Trình… Kể từ khi hai người sống chung lại, dì Phùng cũng theo về. Nhưng hai ngày nay dì Phùng xin nghỉ phép. Cố Tinh và Trình Đông Húc không sắp xếp người nấu ăn, ba bữa đều gọi đồ ăn hoặc ra ngoài ăn. Tối nay, vốn dĩ họ định ra ngoài ăn. Nhưng Cố Tinh cả người đều ở trong trạng thái phấn khích kỳ lạ, chỉ muốn về nhà sớm. Trình Đông Húc tự nhiên chiều theo ý cậu. Hai người gọi đồ ăn, trong khi đợi đồ ăn giao đến, họ tắm rửa thay quần áo. Cố Tinh đuổi Trình Đông Húc sang phòng khách tắm. Dù sao phòng khách cũng được dọn dẹp hàng ngày, luôn ở trạng thái sẵn sàng đón khách, và trong tủ quần áo cũng có sẵn quần áo mới và đồ dùng vệ sinh. Cậu khóa cửa phòng, lấy hộp bưu phẩm từ ba lô ra. Hộp đã mở ra từ chiều, cậu lấy món đồ kim loại nhỏ gọn nhưng chắc chắn bên trong đặt dưới gối. Sau đó, Cố Tinh mới đi tắm. Khi cậu ra ngoài, mặc quần áo ở nhà rộng rãi, tỏa hương thơm của sữa tắm, Trình Đông Húc đã đợi ở cửa. Trình Đông Húc không hỏi Cố Tinh đã làm gì trong phòng. Dù đã sống cùng nhau một thời gian dài, Trình Đông Húc nhận ra rằng cậu bé này ở ngoài rất có phong độ và khí chất, nhưng ở nhà lại thích nghịch ngợm, luôn có những điều thú vị bất ngờ. Trình Đông Húc rất thích điều đó, và sẵn lòng phối hợp với cậu. Chỉ cần người này ở bên cạnh, thế nào cũng được. Sau bữa tối chưa đến bảy giờ. Theo lịch trình bình thường, cả hai sẽ vào phòng làm việc để xử lý công việc. Nếu không có việc gì gấp, họ sẽ vào phòng xem phim hoặc cùng nhau đọc sách. Chỉ cần đảm bảo đối phương luôn trong tầm nhìn của mình. Cố Tinh theo chỉ dẫn của bác sĩ, ăn uống rất chậm rãi. Khi cậu ăn xong, Trình Đông Húc đã rửa trái cây xong và mang đến. Tuy nhiên, Trình Đông Húc chỉ cho phép Cố Tinh ăn một ít, để tránh bị khó tiêu. Cố Tính chọn một quả dâu tây cực kỳ đẹp mắt. Cậu cắn một miếng, rồi theo đuôi Trình Đông Húc vào bếp. Trình Đông Húc đặt bát đũa xuống, quay lại, cúi đầu nuốt gọn quả dâu tây, rồi giữ lấy người đã đưa quả dâu tây, trao đổi hương vị của nó. Khi Cố Tinh tỉnh táo lại, cậu đã bị đặt lên trên tủ bếp. Cố Tinh đẩy đầu của Trình Đông Húc đang áp vào cổ mình: "Không... ở đây... lên lầu." Trình Đông Húc nắm tay Cố Tinh đang đặt trên vai mình, rồi ắp tay cậu xuống tủ bếp, hơi thở gấp gáp: "Một lát nữa sẽ lên, bây giờ... trước tiên là em...." Cố Tinh bật cười. Cậu thì thầm đầy mê hoặc: "Trên lầu có quà, anh Trình, em chuẩn bị quà cho anh, chắc chắn anh sẽ thích." Trình Đông Húc tạm thời ngừng lại sự xâm chiếm. Tuy nhiên, ánh mắt anh vẫn đầy đam mê không kiềm chế, nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mắt. Khi anh đ*ng t*nh, đôi mắt sâu thẳm như biển mực, nhưng lại có sức quyến rũ kỳ lạ như làn nước, nhìn chằm chằm vào cậu như thể có thể xuyên thấu tâm hồn. Cố Tinh bị nhìn như vậy, trong lòng hơi lung lay. Hay là... ở đây trước... Không được! Không được! Đền lúc đó mọi chuyện đã xong xuôi, Rồi Cố Tinh hóa thành con gấu koala, được cõng lên lầu. Trong quá trình lên lầu, vì cố ý đùa giỡn nên đầu cậu suýt va vào khung cửa. Nhưng đó chỉ là chi tiết nhỏ không quan trọng. Cố Tinh được đưa lên giường một cách thuận lợi, chân không chạm đất. Cậu được đặt lên giường, rồi lăn vào trong, lấy từ dưới gối ra món quà chuẩn bị cho Trình Đông Húc. Một cặp còng tay mới toanh, còn được thắt nơ hồng. Trình Đông Húc nhìn món đồ sáng lấp lánh trong tay Cố Tinh, thực sự rất hứng thú. Dù trong lòng rất phấn khích, anh vẫn tỏ ra lịch sự hỏi: "Em chắc chứ?" Cố Tinh nghĩ Trình Đông Húc có thể hiểu lầm điều gì đó. Cậu đẩy cặp còng tay về phía Trình Đông Húc, đôi mắt to tròn ngây thơ và đáng yêu, như đang dâng báu vật: "Anh thích không?" Tặng quà, Cố tổng rất chân thành. Sau vô số lần bắt đầu cuộc sống hạnh phúc rồi lại phải cầu xin nửa chừng, cuối cùng cậu đã tìm ra cách. Giải quyết vấn đề từ gốc. Chỉ cần điều chỉnh mức độ chấp nhận, ít nhất có thể dừng lại trước khi chịu không nổi và chạy thoát thân. Trình bá tổng đưa ra câu hỏi: "Dùng cho anh, chẳng phải anh sẽ không thể cử động sao..." Cố Tinh chân thành và nhiệt tình cam đoan: "Không sao, để em lo." Trình bá tổng bán tín bán nghi. Nhưng như đã nói trước đó, anh không từ chối những điều khiển Cố Tinh vui vẻ. Cố Tinh thành công nắm quyền kiểm soát, cười tươi như hoa. Khi dùng cặp còng tay trên người Trình bá tổng xong, cậu bước vào trạng thái hoàn toàn tự do. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Cố Tinh tận tâm làm cho Trình bá tổng rất thoải mái, cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị kết thúc. Tất nhiên, lúc này Trình Đông Húc vẫn chưa muốn dừng lại. Cố Tinh kéo một góc chăn lên che lại, lẩm bẩm đầy lo lắng: "Ngủ sớm dậy sớm cho khỏe", rồi định đi tắm. Sau đó, cậu nghe thấy hai tiếng động không mấy tốt lành. Giống như tiếng khóa kim loại bị mở ra. Cố Tinh tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau. Những quá trình nghĩ lại mà rùng mình tạm thời không nhắc tới. Điều cậu nhớ nhất là câu nói của Trình Đông Húc: "Em quên anh trước đây làm gì rồi sao?"

Kể từ khi hai người sống chung lại, dì Phùng cũng theo về. Nhưng hai ngày nay dì Phùng xin nghỉ phép.

 

Cố Tinh và Trình Đông Húc không sắp xếp người nấu ăn, ba bữa đều gọi đồ ăn hoặc ra ngoài ăn.

 

Tối nay, vốn dĩ họ định ra ngoài ăn.

 

Nhưng Cố Tinh cả người đều ở trong trạng thái phấn khích kỳ lạ, chỉ muốn về nhà sớm.

 

Trình Đông Húc tự nhiên chiều theo ý cậu.

 

Hai người gọi đồ ăn, trong khi đợi đồ ăn giao đến, họ tắm rửa thay quần áo.

 

Cố Tinh đuổi Trình Đông Húc sang phòng khách tắm.

 

Dù sao phòng khách cũng được dọn dẹp hàng ngày, luôn ở trạng thái sẵn sàng đón khách, và trong tủ quần áo cũng có sẵn quần áo mới và đồ dùng vệ sinh.

 

Cậu khóa cửa phòng, lấy hộp bưu phẩm từ ba lô ra.

 

Hộp đã mở ra từ chiều, cậu lấy món đồ kim loại nhỏ gọn nhưng chắc chắn bên trong đặt dưới gối.

 

Sau đó, Cố Tinh mới đi tắm.

 

Khi cậu ra ngoài, mặc quần áo ở nhà rộng rãi, tỏa hương thơm của sữa tắm, Trình Đông Húc đã đợi ở cửa.

 

Trình Đông Húc không hỏi Cố Tinh đã làm gì trong phòng.

 

Dù đã sống cùng nhau một thời gian dài, Trình Đông Húc nhận ra rằng cậu bé này ở ngoài rất có phong độ và khí chất, nhưng ở nhà lại thích nghịch ngợm, luôn có những điều thú vị bất ngờ.

 

Trình Đông Húc rất thích điều đó, và sẵn lòng phối hợp với cậu.

 

Chỉ cần người này ở bên cạnh, thế nào cũng được.

 

Sau bữa tối chưa đến bảy giờ.

 

Theo lịch trình bình thường, cả hai sẽ vào phòng làm việc để xử lý công việc.

 

Nếu không có việc gì gấp, họ sẽ vào phòng xem phim hoặc cùng nhau đọc sách.

 

Chỉ cần đảm bảo đối phương luôn trong tầm nhìn của mình.

 

Cố Tinh theo chỉ dẫn của bác sĩ, ăn uống rất chậm rãi.

 

Khi cậu ăn xong, Trình Đông Húc đã rửa trái cây xong và mang đến.

 

Tuy nhiên, Trình Đông Húc chỉ cho phép Cố Tinh ăn một ít, để tránh bị khó tiêu.

 

Cố Tính chọn một quả dâu tây cực kỳ đẹp mắt.

 

Cậu cắn một miếng, rồi theo đuôi Trình Đông Húc vào bếp.

 

Trình Đông Húc đặt bát đũa xuống, quay lại, cúi đầu nuốt gọn quả dâu tây, rồi giữ lấy người đã đưa quả dâu tây, trao đổi hương vị của nó.

 

Khi Cố Tinh tỉnh táo lại, cậu đã bị đặt lên trên tủ bếp.

 

Cố Tinh đẩy đầu của Trình Đông Húc đang áp vào cổ mình: "Không... ở đây... lên lầu."

 

Trình Đông Húc nắm tay Cố Tinh đang đặt trên vai mình, rồi ắp tay cậu xuống tủ bếp, hơi thở gấp gáp: "Một lát nữa sẽ lên, bây giờ... trước tiên là em...."

 

Cố Tinh bật cười.

 

Cậu thì thầm đầy mê hoặc: "Trên lầu có quà, anh Trình, em chuẩn bị quà cho anh, chắc chắn anh sẽ thích."

 

Trình Đông Húc tạm thời ngừng lại sự xâm chiếm.

 

Tuy nhiên, ánh mắt anh vẫn đầy đam mê không kiềm chế, nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mắt.

 

Khi anh đ*ng t*nh, đôi mắt sâu thẳm như biển mực, nhưng lại có sức quyến rũ kỳ lạ như làn nước, nhìn chằm chằm vào cậu như thể có thể xuyên thấu tâm hồn.

 

Cố Tinh bị nhìn như vậy, trong lòng hơi lung lay.

 

Hay là... ở đây trước...

 

Không được! Không được!

 

Đền lúc đó mọi chuyện đã xong xuôi,

 

Rồi Cố Tinh hóa thành con gấu koala, được cõng lên lầu.

 

Trong quá trình lên lầu, vì cố ý đùa giỡn nên đầu cậu suýt va vào khung cửa.

 

Nhưng đó chỉ là chi tiết nhỏ không quan trọng.

 

Cố Tinh được đưa lên giường một cách thuận lợi, chân không chạm đất.

 

Cậu được đặt lên giường, rồi lăn vào trong, lấy từ dưới gối ra món quà chuẩn bị cho Trình Đông Húc.

 

Một cặp còng tay mới toanh, còn được thắt nơ hồng.

 

Trình Đông Húc nhìn món đồ sáng lấp lánh trong tay Cố Tinh, thực sự rất hứng thú.

 

Dù trong lòng rất phấn khích, anh vẫn tỏ ra lịch sự hỏi: "Em chắc chứ?"

 

Cố Tinh nghĩ Trình Đông Húc có thể hiểu lầm điều gì đó.

 

Cậu đẩy cặp còng tay về phía Trình Đông Húc, đôi mắt to tròn ngây thơ và đáng yêu, như đang dâng báu vật: "Anh thích không?"

 

Tặng quà, Cố tổng rất chân thành.

 

Sau vô số lần bắt đầu cuộc sống hạnh phúc rồi lại phải cầu xin nửa chừng, cuối cùng cậu đã tìm ra cách.

 

Giải quyết vấn đề từ gốc.

 

Chỉ cần điều chỉnh mức độ chấp nhận, ít nhất có thể dừng lại trước khi chịu không nổi và chạy thoát thân.

 

Trình bá tổng đưa ra câu hỏi: "Dùng cho anh, chẳng phải anh sẽ không thể cử động sao..."

 

Cố Tinh chân thành và nhiệt tình cam đoan: "Không sao, để em lo."

 

Trình bá tổng bán tín bán nghi.

 

Nhưng như đã nói trước đó, anh không từ chối những điều khiển Cố Tinh vui vẻ.

 

Cố Tinh thành công nắm quyền kiểm soát, cười tươi như hoa.

 

Khi dùng cặp còng tay trên người Trình bá tổng xong, cậu bước vào trạng thái hoàn toàn tự do.

 

Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.

 

Cố Tinh tận tâm làm cho Trình bá tổng rất thoải mái, cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị kết thúc.

 

Tất nhiên, lúc này Trình Đông Húc vẫn chưa muốn dừng lại.

 

Cố Tinh kéo một góc chăn lên che lại, lẩm bẩm đầy lo lắng: "Ngủ sớm dậy sớm cho khỏe", rồi định đi tắm.

 

Sau đó, cậu nghe thấy hai tiếng động không mấy tốt lành.

 

Giống như tiếng khóa kim loại bị mở ra.

 

Cố Tinh tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau.

 

Những quá trình nghĩ lại mà rùng mình tạm thời không nhắc tới.

 

Điều cậu nhớ nhất là câu nói của Trình Đông Húc: "Em quên anh trước đây làm gì rồi sao?"

Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế ThânTác giả: Quải Tinh TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịChỉ còn năm phút nữa là đúng 5 giờ.   Âm thanh điện tử vang lên từ cửa, bà Lưu đang bày biện món ăn trên bàn ăn nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách, thúc giục: "Này Tinh, cậu Trình đã về!"   Cố Tinh hiểu ý của bà.   Kim chủ đã đến, còn không mau quỳ xuống đón?   Chỉ là, kẻ nên quỳ là nhà họ Cố, cậu không phải Cố Tinh nguyên bản, đối với Trình Đông Húc càng không có gì để mong cầu.   Không cầu không vọng, thân ai nấy lo.   Cố Tinh không đứng dậy, thậm chí còn thay đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào đó.   Đồng tử màu hạt dẻ của cậu bình tĩnh, khiến bà Lưu tức giận đến nỗi khói bốc lên từ thất khiếu.   Phản rồi phản rồi!   Biết ngay mà, sói hư này, mới rời khỏi nhà họ Cố được mấy ngày, liền lộ ra bản chất thật!   Trong lòng bà Lưu hận không thể nguyền rủa, nghĩ rằng đợi cậu Trình đi rồi, lại đi dạy dỗ sói hư một trận.   Bà đứng ở cửa đón tiếp, người đến có khí chất quá mạnh, bà không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần cầm dép lê rồi lại tiếp nhận áo khoác.   Đây là lần đầu tiên Trình… Kể từ khi hai người sống chung lại, dì Phùng cũng theo về. Nhưng hai ngày nay dì Phùng xin nghỉ phép. Cố Tinh và Trình Đông Húc không sắp xếp người nấu ăn, ba bữa đều gọi đồ ăn hoặc ra ngoài ăn. Tối nay, vốn dĩ họ định ra ngoài ăn. Nhưng Cố Tinh cả người đều ở trong trạng thái phấn khích kỳ lạ, chỉ muốn về nhà sớm. Trình Đông Húc tự nhiên chiều theo ý cậu. Hai người gọi đồ ăn, trong khi đợi đồ ăn giao đến, họ tắm rửa thay quần áo. Cố Tinh đuổi Trình Đông Húc sang phòng khách tắm. Dù sao phòng khách cũng được dọn dẹp hàng ngày, luôn ở trạng thái sẵn sàng đón khách, và trong tủ quần áo cũng có sẵn quần áo mới và đồ dùng vệ sinh. Cậu khóa cửa phòng, lấy hộp bưu phẩm từ ba lô ra. Hộp đã mở ra từ chiều, cậu lấy món đồ kim loại nhỏ gọn nhưng chắc chắn bên trong đặt dưới gối. Sau đó, Cố Tinh mới đi tắm. Khi cậu ra ngoài, mặc quần áo ở nhà rộng rãi, tỏa hương thơm của sữa tắm, Trình Đông Húc đã đợi ở cửa. Trình Đông Húc không hỏi Cố Tinh đã làm gì trong phòng. Dù đã sống cùng nhau một thời gian dài, Trình Đông Húc nhận ra rằng cậu bé này ở ngoài rất có phong độ và khí chất, nhưng ở nhà lại thích nghịch ngợm, luôn có những điều thú vị bất ngờ. Trình Đông Húc rất thích điều đó, và sẵn lòng phối hợp với cậu. Chỉ cần người này ở bên cạnh, thế nào cũng được. Sau bữa tối chưa đến bảy giờ. Theo lịch trình bình thường, cả hai sẽ vào phòng làm việc để xử lý công việc. Nếu không có việc gì gấp, họ sẽ vào phòng xem phim hoặc cùng nhau đọc sách. Chỉ cần đảm bảo đối phương luôn trong tầm nhìn của mình. Cố Tinh theo chỉ dẫn của bác sĩ, ăn uống rất chậm rãi. Khi cậu ăn xong, Trình Đông Húc đã rửa trái cây xong và mang đến. Tuy nhiên, Trình Đông Húc chỉ cho phép Cố Tinh ăn một ít, để tránh bị khó tiêu. Cố Tính chọn một quả dâu tây cực kỳ đẹp mắt. Cậu cắn một miếng, rồi theo đuôi Trình Đông Húc vào bếp. Trình Đông Húc đặt bát đũa xuống, quay lại, cúi đầu nuốt gọn quả dâu tây, rồi giữ lấy người đã đưa quả dâu tây, trao đổi hương vị của nó. Khi Cố Tinh tỉnh táo lại, cậu đã bị đặt lên trên tủ bếp. Cố Tinh đẩy đầu của Trình Đông Húc đang áp vào cổ mình: "Không... ở đây... lên lầu." Trình Đông Húc nắm tay Cố Tinh đang đặt trên vai mình, rồi ắp tay cậu xuống tủ bếp, hơi thở gấp gáp: "Một lát nữa sẽ lên, bây giờ... trước tiên là em...." Cố Tinh bật cười. Cậu thì thầm đầy mê hoặc: "Trên lầu có quà, anh Trình, em chuẩn bị quà cho anh, chắc chắn anh sẽ thích." Trình Đông Húc tạm thời ngừng lại sự xâm chiếm. Tuy nhiên, ánh mắt anh vẫn đầy đam mê không kiềm chế, nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mắt. Khi anh đ*ng t*nh, đôi mắt sâu thẳm như biển mực, nhưng lại có sức quyến rũ kỳ lạ như làn nước, nhìn chằm chằm vào cậu như thể có thể xuyên thấu tâm hồn. Cố Tinh bị nhìn như vậy, trong lòng hơi lung lay. Hay là... ở đây trước... Không được! Không được! Đền lúc đó mọi chuyện đã xong xuôi, Rồi Cố Tinh hóa thành con gấu koala, được cõng lên lầu. Trong quá trình lên lầu, vì cố ý đùa giỡn nên đầu cậu suýt va vào khung cửa. Nhưng đó chỉ là chi tiết nhỏ không quan trọng. Cố Tinh được đưa lên giường một cách thuận lợi, chân không chạm đất. Cậu được đặt lên giường, rồi lăn vào trong, lấy từ dưới gối ra món quà chuẩn bị cho Trình Đông Húc. Một cặp còng tay mới toanh, còn được thắt nơ hồng. Trình Đông Húc nhìn món đồ sáng lấp lánh trong tay Cố Tinh, thực sự rất hứng thú. Dù trong lòng rất phấn khích, anh vẫn tỏ ra lịch sự hỏi: "Em chắc chứ?" Cố Tinh nghĩ Trình Đông Húc có thể hiểu lầm điều gì đó. Cậu đẩy cặp còng tay về phía Trình Đông Húc, đôi mắt to tròn ngây thơ và đáng yêu, như đang dâng báu vật: "Anh thích không?" Tặng quà, Cố tổng rất chân thành. Sau vô số lần bắt đầu cuộc sống hạnh phúc rồi lại phải cầu xin nửa chừng, cuối cùng cậu đã tìm ra cách. Giải quyết vấn đề từ gốc. Chỉ cần điều chỉnh mức độ chấp nhận, ít nhất có thể dừng lại trước khi chịu không nổi và chạy thoát thân. Trình bá tổng đưa ra câu hỏi: "Dùng cho anh, chẳng phải anh sẽ không thể cử động sao..." Cố Tinh chân thành và nhiệt tình cam đoan: "Không sao, để em lo." Trình bá tổng bán tín bán nghi. Nhưng như đã nói trước đó, anh không từ chối những điều khiển Cố Tinh vui vẻ. Cố Tinh thành công nắm quyền kiểm soát, cười tươi như hoa. Khi dùng cặp còng tay trên người Trình bá tổng xong, cậu bước vào trạng thái hoàn toàn tự do. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Cố Tinh tận tâm làm cho Trình bá tổng rất thoải mái, cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị kết thúc. Tất nhiên, lúc này Trình Đông Húc vẫn chưa muốn dừng lại. Cố Tinh kéo một góc chăn lên che lại, lẩm bẩm đầy lo lắng: "Ngủ sớm dậy sớm cho khỏe", rồi định đi tắm. Sau đó, cậu nghe thấy hai tiếng động không mấy tốt lành. Giống như tiếng khóa kim loại bị mở ra. Cố Tinh tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau. Những quá trình nghĩ lại mà rùng mình tạm thời không nhắc tới. Điều cậu nhớ nhất là câu nói của Trình Đông Húc: "Em quên anh trước đây làm gì rồi sao?"

Chương 271