- Dừng tay! Một cô nhóc có mái tóc xù, cặp mắt đen, lông mày rậm, lông mi cụp. Bận trên mình chiếc váy trắng lấm bẩn. Giọng nói của cô bé nhè nhẹ nhưng lại có sức công phá Phía trước là 5 thằng con trai bắt nạt 1 thằng con trai khác. Cậu ta bị đánh đến tím bầm khắp mặt, máu nơi khóe miệng vẫn k ngừng dỉ, sự đáng thương bao tỏa - Con nhỏ xấu xí, mau biến đi!_1 tên to tiếng - Huỳnh Thiên Lâm! Tôi cấm cậu nói tôi như vậy!_Cô gái nhỏ chạy đến đấm túi bụi vào người cậu ta, khóe mắt cay cay - Con mẹ điên, bỏ bố mày ra_Thiên Lâm tức tối hất mạnh cô gái nhỏ ra khiến cô bị té ngã vào vũng bùn, chiếc váy màu trắng đã chuyển màu - Bọn mày muốn gì?_Cậu bé bị bắt nạt ban nãy cao giọng - Mày im miệng, bọn tao chúa ghét nhưng đứa cùng lứa nhưng giàu có hơn_1 tên khác nói - Đồ tệ hại, các cậu làm vậy là xúc phạm người ta đấy_Cô bé tuy bị đẩy ngã nhưng vẫn lớn giọng quát - Còn k mau im mồm?_Thiên Lâm sồng sộc chạy đến giựt mái tóc bù sù của cô bé khiến cô bé khóc to lên - Thả tớ ra Thiên Lâm! - Mày là…
Chương 35: Thiên Lâm....tôi thực sự rất yêu anh
Xấu Nhưng Kết Cấu Nó Đẹp, Vì Vậy Anh Vẫn Yêu Em - V.ATác giả: Song nhi- Dừng tay! Một cô nhóc có mái tóc xù, cặp mắt đen, lông mày rậm, lông mi cụp. Bận trên mình chiếc váy trắng lấm bẩn. Giọng nói của cô bé nhè nhẹ nhưng lại có sức công phá Phía trước là 5 thằng con trai bắt nạt 1 thằng con trai khác. Cậu ta bị đánh đến tím bầm khắp mặt, máu nơi khóe miệng vẫn k ngừng dỉ, sự đáng thương bao tỏa - Con nhỏ xấu xí, mau biến đi!_1 tên to tiếng - Huỳnh Thiên Lâm! Tôi cấm cậu nói tôi như vậy!_Cô gái nhỏ chạy đến đấm túi bụi vào người cậu ta, khóe mắt cay cay - Con mẹ điên, bỏ bố mày ra_Thiên Lâm tức tối hất mạnh cô gái nhỏ ra khiến cô bị té ngã vào vũng bùn, chiếc váy màu trắng đã chuyển màu - Bọn mày muốn gì?_Cậu bé bị bắt nạt ban nãy cao giọng - Mày im miệng, bọn tao chúa ghét nhưng đứa cùng lứa nhưng giàu có hơn_1 tên khác nói - Đồ tệ hại, các cậu làm vậy là xúc phạm người ta đấy_Cô bé tuy bị đẩy ngã nhưng vẫn lớn giọng quát - Còn k mau im mồm?_Thiên Lâm sồng sộc chạy đến giựt mái tóc bù sù của cô bé khiến cô bé khóc to lên - Thả tớ ra Thiên Lâm! - Mày là… 3 ngày sau, kết quả thi được gửi tới nhà.Tôi bóc lá thư ra, trong đó hàng chữ "CHÚC MỪNG EM ĐÃ QUA KỲ NÀY" đập vào mắt thì vui sướng hét lên.Thiên Lâm từ phòng khách đi ra thấy thế liền hỏi:"Có chuyện gì vậy.?"Tôi cười vui sướng chạy đến ôm chầm lấy Thiên Lâm:"Tôi qua r....qua r...."Giây phút này khiến cả tôi và Thiên Lâm khựng lại, cả 2 tách ra, mặt ửng đỏ.- Chúc mừng cô._Thiên Lâm nói.- Thiên Lâm....vậy lời hứa.....- Tất nhiên tôi sẽ thực hiện._______Địa điểm, 1 vùng quê hẻo lánh.- Thiên Lâm, ở đây là quê ngoại anh sao?_Tôi hỏi, chúng tôi đang men theo 1 con đường cũ, xung quanh bốn bề là cây cối.- Ừm, tôi muốn cô xem cảnh đẹp ở đây từ trên cao.- Đây là quê mẹ anh sao, bà ấy xuất thân từ 1 người thuộc dân tộc Mường?- Đúng vậy._Thiên Lâm đáp:"Có thể do ba tôi cùng ông bà tôi đến đây ngắm cảnh quan đã gặp mẹ, họ kết duyên làm vợ chồng, họ có mơ ước sống ở biển nên đã đến La Bàn làm nơi cư chú, hạ sinh ra tôi, sau 6 năm thì gia đình tôi sang Hàn lập nghiệp."- Nghe thật thú vị....nhưng, Thiên Lâm, tôi mỏi chân quá, bao giờ đã lên đến đỉnh núi?_Tôi mệt mỏi nói.- Khá xa, trên đó có 1 căn nhà gỗ, đó là căn nhà tôi vẫn hay được đưa đến vào dịp sinh nhật của mẹ._Thiên lâm nói tiếp:"Chúng ta sẽ ở lại đây 2 ngày, vị vậy cô chịu khó 1 chút."- Rõ ràng bảo đi du lịch mà đưa tôi đến đây, anh có lộn k vậy._Tôi nói xong thấy k đúng, tự trách mình.- Nếu k thích, chúng ta về._Thiên Lâm lạnh lùng nói.- Không có, tôi đi._Tôi cố gượng nói, thực tình thì chân tôi đã mệt nhừ rồi, lết k nổi nữa.Tôi ngồi bệt xuống đất, cái nắng gay gắt chiếu xuống khiến đầu óc tôi choáng váng, tôi nghĩ mình mệt do bị say nắng r.Thiên Lâm quay lại, anh ta ngồi xổm xuống sờ chán tôi rồi lại sờ chán mình, so sánh độ nóng xong nói với tôi:"Cô say nắng r, mau lên lưng, tôi sẽ cõng cô 1 đoạn."Tôi gắng gượng leo lên lưng Thiên Lâm, ngả vào tấm lưng vững trãi đầy nam tính, tôi như lạc vào chốn tiên bồng, tôi lơ mơ k biết trời đất là gì nữa.Trên đường đi Thiên Lâm tuy rất mỏi nhưng anh k để cô gái trên lưng mình bị ngã. Anh biết cô gái này có sức trâu cũng k thể lên núi được, nhưng anh vẫn muốn đến đó 1 lần cùng với cô gái mà anh tôn trọng.Dọc đường Thiên Lâm nghe bên tai tiếng nói mơ hồ của cô gái trên lưng mình, giọng nói nhẹ nhàng và chân thật khiến anh sững lại.- Thiên Lâm....tôi thực sự rất yêu anh."..."Tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên 1 chiếc giường gỗ trong 1 căn nhà gỗ. Cảm giác mát lạnh khiến tôi thấy mình nhẹ bẫng, k đúng, là do tôi sốt nên mới cảm thấy vậy.Thiên Lâm đi đâu r ta?Tôi xuống giường đi ra ngoài, quang cảnh thoáng đoãng xung quanh gian nhà gỗ khiến tôi run sợ.- THiên Lâm, anh ở đâu???Tôi đi tìm Thiên Lâm k nghĩ rằng mình đã bị lạc. Trong rừng trên núi chỗ nào cũng giống chỗ nào, tôi cứ đi, mắt đến lờ đờ, đầu óc choáng váng.Chỉ biết khi tôi ngất đi, 1 bàn tay đã đỡ lấy tôi mang theo lời trách móc:"Đồ ngốc.""...."Tỉnh lại lần 2, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên là gương mặt lo lắng của Thiên Lâm.- Tỉnh lại r à, cô làm tôi lo chết đi được._Thiên Lâm lại sờ chán tôi:"Chết r, trán nóng quá."- Thiên Lâm....tôi rất lạnh.- Để tôi lấy chăn giúp cô._Thiên Lâm lấy thêm chăn dự trữ, trong căn nhà lâu k có người ở, chỉ có duy nhất 1 chiếc chăn còn mới chưa sử dụng là nguyên lành còn đâu đều bị chuột cắn nát.Thiên Lâm đắp cho tôi xong, dịu dàng nói:"Tôi đi lấy cháo cho cô, dáng ăn, ở đây k có thuốc hạ sốt nên tôi chỉ có thể giúp cô cầm cự bằng những biện pháp thông thường thôi."- Thiên Lâm....tôi lạnh...._Tôi túm lấy tay Thiên Lâm....cảm giác rời xa anh ta khiến tôi như bị đóng băng vậy. Trong lúc này tôi chỉ muốn có người bên cạnh mình.Thiên Lâm ngồi xuống bên cạnh tôi, than thở:"Hết cách rổi, chỉ còn 1 cáh"Trong giấc ngủ mơ màng tôi thấy quần áo mình lần lượt bị cởi ra. Là ai...ai dám c** q**n áo tôi ra?Trong mơ hồ, tôi thấy bàn tay c** q**n áo của tôi run lên. Tôi túm lấy bàn tay ấy, cố mấp máy môi:"Đừng....''Bàn tay ấy vẫn k ngừng hành động, tôi nghe mang máng tiếng nói của Thiên Lâm:"Đến nước này chỉ có cách vậy thôi....tôi...tôi sẽ giúp cô ấm lên."Thiên Lâm nhắm tịt mắt, tay anh lần mò cởi bỏ quần áo của chính mình.Tôi thấy ai đó ôm mình, vòng tay ấm ấp và nam tính. Chết tiệt, tôi k thể mở mắt lúc này, tôi rất lạnh và mệt.Sáng."AAAAAAAAAA!!!!!"Tôi bật dậy, lấy chăn quấn quanh cơ thể....Đầu óc tôi đã minh mẫn hơn. Hiểu được những gì đang diễn ra.Tỉnh dậy thấy mình k mặc quần áo cùng với 1 người con trai, làm sao tôi có thể giữ được bình tĩnh?Thiên Lâm bị đánh thức, anh ta thấy tôi thở hắt ra, lòng nhẹ nhõm.- Cô đỡ r?- Đỡ cái gì mà đỡ...đêm qua....đêm....qua...._Tôi run bần bật nói, k thể tưởng tượng được chuyện tối qua nữa. Không phải Thiên Lâm đã....ABC tôi chứ? A, Phạm Như Nguyệt! Mày nghĩ cái gì vậy chứ?- Tôi chưa làm gì cô cả, tôi cảm thấy hơi mệt, cô mặc quần áo vào rồi ra ngoài đi.Thiên Lâm k nhìn tôi nữa, anh ta chui mình vào chăn nằm ngủ.Tôi ngớ ngạc, chẳng lẽ bị lây sốt từ tôi?Mặc xác, tôi mặc quần áo vào trước cái đã.Nếu tôi có hề hẫn gì, tôi giết anh ta!AAAAAAAKhông phải chứ, cơ thể tôi, để anh ta nhìn thấy rồi hay sao???
3 ngày sau, kết quả thi được gửi tới nhà.
Tôi bóc lá thư ra, trong đó hàng chữ "CHÚC MỪNG EM ĐÃ QUA KỲ NÀY" đập vào mắt thì vui sướng hét lên.
Thiên Lâm từ phòng khách đi ra thấy thế liền hỏi:"Có chuyện gì vậy.?"
Tôi cười vui sướng chạy đến ôm chầm lấy Thiên Lâm:"Tôi qua r....qua r...."
Giây phút này khiến cả tôi và Thiên Lâm khựng lại, cả 2 tách ra, mặt ửng đỏ.
- Chúc mừng cô._Thiên Lâm nói.
- Thiên Lâm....vậy lời hứa.....
- Tất nhiên tôi sẽ thực hiện.
_______
Địa điểm, 1 vùng quê hẻo lánh.
- Thiên Lâm, ở đây là quê ngoại anh sao?_Tôi hỏi, chúng tôi đang men theo 1 con đường cũ, xung quanh bốn bề là cây cối.
- Ừm, tôi muốn cô xem cảnh đẹp ở đây từ trên cao.
- Đây là quê mẹ anh sao, bà ấy xuất thân từ 1 người thuộc dân tộc Mường?
- Đúng vậy._Thiên Lâm đáp:"Có thể do ba tôi cùng ông bà tôi đến đây ngắm cảnh quan đã gặp mẹ, họ kết duyên làm vợ chồng, họ có mơ ước sống ở biển nên đã đến La Bàn làm nơi cư chú, hạ sinh ra tôi, sau 6 năm thì gia đình tôi sang Hàn lập nghiệp."
- Nghe thật thú vị....nhưng, Thiên Lâm, tôi mỏi chân quá, bao giờ đã lên đến đỉnh núi?_Tôi mệt mỏi nói.
- Khá xa, trên đó có 1 căn nhà gỗ, đó là căn nhà tôi vẫn hay được đưa đến vào dịp sinh nhật của mẹ._Thiên lâm nói tiếp:"Chúng ta sẽ ở lại đây 2 ngày, vị vậy cô chịu khó 1 chút."
- Rõ ràng bảo đi du lịch mà đưa tôi đến đây, anh có lộn k vậy._Tôi nói xong thấy k đúng, tự trách mình.
- Nếu k thích, chúng ta về._Thiên Lâm lạnh lùng nói.
- Không có, tôi đi._Tôi cố gượng nói, thực tình thì chân tôi đã mệt nhừ rồi, lết k nổi nữa.
Tôi ngồi bệt xuống đất, cái nắng gay gắt chiếu xuống khiến đầu óc tôi choáng váng, tôi nghĩ mình mệt do bị say nắng r.
Thiên Lâm quay lại, anh ta ngồi xổm xuống sờ chán tôi rồi lại sờ chán mình, so sánh độ nóng xong nói với tôi:"Cô say nắng r, mau lên lưng, tôi sẽ cõng cô 1 đoạn."
Tôi gắng gượng leo lên lưng Thiên Lâm, ngả vào tấm lưng vững trãi đầy nam tính, tôi như lạc vào chốn tiên bồng, tôi lơ mơ k biết trời đất là gì nữa.
Trên đường đi Thiên Lâm tuy rất mỏi nhưng anh k để cô gái trên lưng mình bị ngã. Anh biết cô gái này có sức trâu cũng k thể lên núi được, nhưng anh vẫn muốn đến đó 1 lần cùng với cô gái mà anh tôn trọng.
Dọc đường Thiên Lâm nghe bên tai tiếng nói mơ hồ của cô gái trên lưng mình, giọng nói nhẹ nhàng và chân thật khiến anh sững lại.
- Thiên Lâm....tôi thực sự rất yêu anh.
"..."
Tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên 1 chiếc giường gỗ trong 1 căn nhà gỗ. Cảm giác mát lạnh khiến tôi thấy mình nhẹ bẫng, k đúng, là do tôi sốt nên mới cảm thấy vậy.
Thiên Lâm đi đâu r ta?
Tôi xuống giường đi ra ngoài, quang cảnh thoáng đoãng xung quanh gian nhà gỗ khiến tôi run sợ.
- THiên Lâm, anh ở đâu???
Tôi đi tìm Thiên Lâm k nghĩ rằng mình đã bị lạc. Trong rừng trên núi chỗ nào cũng giống chỗ nào, tôi cứ đi, mắt đến lờ đờ, đầu óc choáng váng.
Chỉ biết khi tôi ngất đi, 1 bàn tay đã đỡ lấy tôi mang theo lời trách móc:"Đồ ngốc."
"...."
Tỉnh lại lần 2, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên là gương mặt lo lắng của Thiên Lâm.
- Tỉnh lại r à, cô làm tôi lo chết đi được._Thiên Lâm lại sờ chán tôi:"Chết r, trán nóng quá."
- Thiên Lâm....tôi rất lạnh.
- Để tôi lấy chăn giúp cô._Thiên Lâm lấy thêm chăn dự trữ, trong căn nhà lâu k có người ở, chỉ có duy nhất 1 chiếc chăn còn mới chưa sử dụng là nguyên lành còn đâu đều bị chuột cắn nát.
Thiên Lâm đắp cho tôi xong, dịu dàng nói:"Tôi đi lấy cháo cho cô, dáng ăn, ở đây k có thuốc hạ sốt nên tôi chỉ có thể giúp cô cầm cự bằng những biện pháp thông thường thôi."
- Thiên Lâm....tôi lạnh...._Tôi túm lấy tay Thiên Lâm....cảm giác rời xa anh ta khiến tôi như bị đóng băng vậy. Trong lúc này tôi chỉ muốn có người bên cạnh mình.
Thiên Lâm ngồi xuống bên cạnh tôi, than thở:"Hết cách rổi, chỉ còn 1 cáh"
Trong giấc ngủ mơ màng tôi thấy quần áo mình lần lượt bị cởi ra. Là ai...ai dám c** q**n áo tôi ra?
Trong mơ hồ, tôi thấy bàn tay c** q**n áo của tôi run lên. Tôi túm lấy bàn tay ấy, cố mấp máy môi:"Đừng....''
Bàn tay ấy vẫn k ngừng hành động, tôi nghe mang máng tiếng nói của Thiên Lâm:"Đến nước này chỉ có cách vậy thôi....tôi...tôi sẽ giúp cô ấm lên."
Thiên Lâm nhắm tịt mắt, tay anh lần mò cởi bỏ quần áo của chính mình.
Tôi thấy ai đó ôm mình, vòng tay ấm ấp và nam tính. Chết tiệt, tôi k thể mở mắt lúc này, tôi rất lạnh và mệt.
Sáng.
"AAAAAAAAAA!!!!!"
Tôi bật dậy, lấy chăn quấn quanh cơ thể....
Đầu óc tôi đã minh mẫn hơn. Hiểu được những gì đang diễn ra.
Tỉnh dậy thấy mình k mặc quần áo cùng với 1 người con trai, làm sao tôi có thể giữ được bình tĩnh?
Thiên Lâm bị đánh thức, anh ta thấy tôi thở hắt ra, lòng nhẹ nhõm.
- Cô đỡ r?
- Đỡ cái gì mà đỡ...đêm qua....đêm....qua...._Tôi run bần bật nói, k thể tưởng tượng được chuyện tối qua nữa. Không phải Thiên Lâm đã....ABC tôi chứ? A, Phạm Như Nguyệt! Mày nghĩ cái gì vậy chứ?
- Tôi chưa làm gì cô cả, tôi cảm thấy hơi mệt, cô mặc quần áo vào rồi ra ngoài đi.
Thiên Lâm k nhìn tôi nữa, anh ta chui mình vào chăn nằm ngủ.
Tôi ngớ ngạc, chẳng lẽ bị lây sốt từ tôi?
Mặc xác, tôi mặc quần áo vào trước cái đã.
Nếu tôi có hề hẫn gì, tôi giết anh ta!
AAAAAAA
Không phải chứ, cơ thể tôi, để anh ta nhìn thấy rồi hay sao???
Xấu Nhưng Kết Cấu Nó Đẹp, Vì Vậy Anh Vẫn Yêu Em - V.ATác giả: Song nhi- Dừng tay! Một cô nhóc có mái tóc xù, cặp mắt đen, lông mày rậm, lông mi cụp. Bận trên mình chiếc váy trắng lấm bẩn. Giọng nói của cô bé nhè nhẹ nhưng lại có sức công phá Phía trước là 5 thằng con trai bắt nạt 1 thằng con trai khác. Cậu ta bị đánh đến tím bầm khắp mặt, máu nơi khóe miệng vẫn k ngừng dỉ, sự đáng thương bao tỏa - Con nhỏ xấu xí, mau biến đi!_1 tên to tiếng - Huỳnh Thiên Lâm! Tôi cấm cậu nói tôi như vậy!_Cô gái nhỏ chạy đến đấm túi bụi vào người cậu ta, khóe mắt cay cay - Con mẹ điên, bỏ bố mày ra_Thiên Lâm tức tối hất mạnh cô gái nhỏ ra khiến cô bị té ngã vào vũng bùn, chiếc váy màu trắng đã chuyển màu - Bọn mày muốn gì?_Cậu bé bị bắt nạt ban nãy cao giọng - Mày im miệng, bọn tao chúa ghét nhưng đứa cùng lứa nhưng giàu có hơn_1 tên khác nói - Đồ tệ hại, các cậu làm vậy là xúc phạm người ta đấy_Cô bé tuy bị đẩy ngã nhưng vẫn lớn giọng quát - Còn k mau im mồm?_Thiên Lâm sồng sộc chạy đến giựt mái tóc bù sù của cô bé khiến cô bé khóc to lên - Thả tớ ra Thiên Lâm! - Mày là… 3 ngày sau, kết quả thi được gửi tới nhà.Tôi bóc lá thư ra, trong đó hàng chữ "CHÚC MỪNG EM ĐÃ QUA KỲ NÀY" đập vào mắt thì vui sướng hét lên.Thiên Lâm từ phòng khách đi ra thấy thế liền hỏi:"Có chuyện gì vậy.?"Tôi cười vui sướng chạy đến ôm chầm lấy Thiên Lâm:"Tôi qua r....qua r...."Giây phút này khiến cả tôi và Thiên Lâm khựng lại, cả 2 tách ra, mặt ửng đỏ.- Chúc mừng cô._Thiên Lâm nói.- Thiên Lâm....vậy lời hứa.....- Tất nhiên tôi sẽ thực hiện._______Địa điểm, 1 vùng quê hẻo lánh.- Thiên Lâm, ở đây là quê ngoại anh sao?_Tôi hỏi, chúng tôi đang men theo 1 con đường cũ, xung quanh bốn bề là cây cối.- Ừm, tôi muốn cô xem cảnh đẹp ở đây từ trên cao.- Đây là quê mẹ anh sao, bà ấy xuất thân từ 1 người thuộc dân tộc Mường?- Đúng vậy._Thiên Lâm đáp:"Có thể do ba tôi cùng ông bà tôi đến đây ngắm cảnh quan đã gặp mẹ, họ kết duyên làm vợ chồng, họ có mơ ước sống ở biển nên đã đến La Bàn làm nơi cư chú, hạ sinh ra tôi, sau 6 năm thì gia đình tôi sang Hàn lập nghiệp."- Nghe thật thú vị....nhưng, Thiên Lâm, tôi mỏi chân quá, bao giờ đã lên đến đỉnh núi?_Tôi mệt mỏi nói.- Khá xa, trên đó có 1 căn nhà gỗ, đó là căn nhà tôi vẫn hay được đưa đến vào dịp sinh nhật của mẹ._Thiên lâm nói tiếp:"Chúng ta sẽ ở lại đây 2 ngày, vị vậy cô chịu khó 1 chút."- Rõ ràng bảo đi du lịch mà đưa tôi đến đây, anh có lộn k vậy._Tôi nói xong thấy k đúng, tự trách mình.- Nếu k thích, chúng ta về._Thiên Lâm lạnh lùng nói.- Không có, tôi đi._Tôi cố gượng nói, thực tình thì chân tôi đã mệt nhừ rồi, lết k nổi nữa.Tôi ngồi bệt xuống đất, cái nắng gay gắt chiếu xuống khiến đầu óc tôi choáng váng, tôi nghĩ mình mệt do bị say nắng r.Thiên Lâm quay lại, anh ta ngồi xổm xuống sờ chán tôi rồi lại sờ chán mình, so sánh độ nóng xong nói với tôi:"Cô say nắng r, mau lên lưng, tôi sẽ cõng cô 1 đoạn."Tôi gắng gượng leo lên lưng Thiên Lâm, ngả vào tấm lưng vững trãi đầy nam tính, tôi như lạc vào chốn tiên bồng, tôi lơ mơ k biết trời đất là gì nữa.Trên đường đi Thiên Lâm tuy rất mỏi nhưng anh k để cô gái trên lưng mình bị ngã. Anh biết cô gái này có sức trâu cũng k thể lên núi được, nhưng anh vẫn muốn đến đó 1 lần cùng với cô gái mà anh tôn trọng.Dọc đường Thiên Lâm nghe bên tai tiếng nói mơ hồ của cô gái trên lưng mình, giọng nói nhẹ nhàng và chân thật khiến anh sững lại.- Thiên Lâm....tôi thực sự rất yêu anh."..."Tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên 1 chiếc giường gỗ trong 1 căn nhà gỗ. Cảm giác mát lạnh khiến tôi thấy mình nhẹ bẫng, k đúng, là do tôi sốt nên mới cảm thấy vậy.Thiên Lâm đi đâu r ta?Tôi xuống giường đi ra ngoài, quang cảnh thoáng đoãng xung quanh gian nhà gỗ khiến tôi run sợ.- THiên Lâm, anh ở đâu???Tôi đi tìm Thiên Lâm k nghĩ rằng mình đã bị lạc. Trong rừng trên núi chỗ nào cũng giống chỗ nào, tôi cứ đi, mắt đến lờ đờ, đầu óc choáng váng.Chỉ biết khi tôi ngất đi, 1 bàn tay đã đỡ lấy tôi mang theo lời trách móc:"Đồ ngốc.""...."Tỉnh lại lần 2, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên là gương mặt lo lắng của Thiên Lâm.- Tỉnh lại r à, cô làm tôi lo chết đi được._Thiên Lâm lại sờ chán tôi:"Chết r, trán nóng quá."- Thiên Lâm....tôi rất lạnh.- Để tôi lấy chăn giúp cô._Thiên Lâm lấy thêm chăn dự trữ, trong căn nhà lâu k có người ở, chỉ có duy nhất 1 chiếc chăn còn mới chưa sử dụng là nguyên lành còn đâu đều bị chuột cắn nát.Thiên Lâm đắp cho tôi xong, dịu dàng nói:"Tôi đi lấy cháo cho cô, dáng ăn, ở đây k có thuốc hạ sốt nên tôi chỉ có thể giúp cô cầm cự bằng những biện pháp thông thường thôi."- Thiên Lâm....tôi lạnh...._Tôi túm lấy tay Thiên Lâm....cảm giác rời xa anh ta khiến tôi như bị đóng băng vậy. Trong lúc này tôi chỉ muốn có người bên cạnh mình.Thiên Lâm ngồi xuống bên cạnh tôi, than thở:"Hết cách rổi, chỉ còn 1 cáh"Trong giấc ngủ mơ màng tôi thấy quần áo mình lần lượt bị cởi ra. Là ai...ai dám c** q**n áo tôi ra?Trong mơ hồ, tôi thấy bàn tay c** q**n áo của tôi run lên. Tôi túm lấy bàn tay ấy, cố mấp máy môi:"Đừng....''Bàn tay ấy vẫn k ngừng hành động, tôi nghe mang máng tiếng nói của Thiên Lâm:"Đến nước này chỉ có cách vậy thôi....tôi...tôi sẽ giúp cô ấm lên."Thiên Lâm nhắm tịt mắt, tay anh lần mò cởi bỏ quần áo của chính mình.Tôi thấy ai đó ôm mình, vòng tay ấm ấp và nam tính. Chết tiệt, tôi k thể mở mắt lúc này, tôi rất lạnh và mệt.Sáng."AAAAAAAAAA!!!!!"Tôi bật dậy, lấy chăn quấn quanh cơ thể....Đầu óc tôi đã minh mẫn hơn. Hiểu được những gì đang diễn ra.Tỉnh dậy thấy mình k mặc quần áo cùng với 1 người con trai, làm sao tôi có thể giữ được bình tĩnh?Thiên Lâm bị đánh thức, anh ta thấy tôi thở hắt ra, lòng nhẹ nhõm.- Cô đỡ r?- Đỡ cái gì mà đỡ...đêm qua....đêm....qua...._Tôi run bần bật nói, k thể tưởng tượng được chuyện tối qua nữa. Không phải Thiên Lâm đã....ABC tôi chứ? A, Phạm Như Nguyệt! Mày nghĩ cái gì vậy chứ?- Tôi chưa làm gì cô cả, tôi cảm thấy hơi mệt, cô mặc quần áo vào rồi ra ngoài đi.Thiên Lâm k nhìn tôi nữa, anh ta chui mình vào chăn nằm ngủ.Tôi ngớ ngạc, chẳng lẽ bị lây sốt từ tôi?Mặc xác, tôi mặc quần áo vào trước cái đã.Nếu tôi có hề hẫn gì, tôi giết anh ta!AAAAAAAKhông phải chứ, cơ thể tôi, để anh ta nhìn thấy rồi hay sao???