Tác giả:

Phong_Cậu nhóc nghịch ngợm, là cậu chủ nhỏ trong một căn biệt thự to lớn, tổng giám đốc của một công ty bất động sản trong tương lai. Hắn có tất cả mọi thứ mà người khác muốn cũng không có được, muốn gì được nấy (Thiếu gia nhà giàu mà) nhưng, có lẽ cậu ta chẳng bao giờ biết đến cái giá trị của nó và chỉ duy nhất 1 thứ hắn có thể muốn nhưng lại không thể nào chiếm đoạt. Ngoài cách ghi nhớ những khoảnh khắc ấy thì Phong không còn cách nào khác để có thể quên đi những hình ảnh đã cất giữ sâu trong tâm trí cậu. Lạ lắm phải không? Không biết cái gì, thứ gì, điều gì đã khiến cho cái con người bình thản, máu lạnh như hắn lại trở nên...có nhiều thay đổi đến thế? Có lẽ....là một ai đó đã đem đến cho cậu điều kì diệu để tháo bỏ lớp vỏ bọc đáng sợ bên ngoài chăng? Nó đến...rồi lại đi, lớp bụi thời gian sẽ mãi không bao giờ có thể che lấp được những hình ảnh mong manh được bảo vệ dưới sự mạnh mẽ trái tim người con trai chung tình, bởi những khoảnh khắc không thể phai mờ trong tâm trí cậu. Cho dù…

Chương 21: Bước chân hoang dại

Ôsin, Lại Trốn Việc Nữa À! Chuyên Gia Tư Vấn Tình Yêu Của Tôi?Tác giả: Bolide BluePhong_Cậu nhóc nghịch ngợm, là cậu chủ nhỏ trong một căn biệt thự to lớn, tổng giám đốc của một công ty bất động sản trong tương lai. Hắn có tất cả mọi thứ mà người khác muốn cũng không có được, muốn gì được nấy (Thiếu gia nhà giàu mà) nhưng, có lẽ cậu ta chẳng bao giờ biết đến cái giá trị của nó và chỉ duy nhất 1 thứ hắn có thể muốn nhưng lại không thể nào chiếm đoạt. Ngoài cách ghi nhớ những khoảnh khắc ấy thì Phong không còn cách nào khác để có thể quên đi những hình ảnh đã cất giữ sâu trong tâm trí cậu. Lạ lắm phải không? Không biết cái gì, thứ gì, điều gì đã khiến cho cái con người bình thản, máu lạnh như hắn lại trở nên...có nhiều thay đổi đến thế? Có lẽ....là một ai đó đã đem đến cho cậu điều kì diệu để tháo bỏ lớp vỏ bọc đáng sợ bên ngoài chăng? Nó đến...rồi lại đi, lớp bụi thời gian sẽ mãi không bao giờ có thể che lấp được những hình ảnh mong manh được bảo vệ dưới sự mạnh mẽ trái tim người con trai chung tình, bởi những khoảnh khắc không thể phai mờ trong tâm trí cậu. Cho dù… Màn đêm của tội lỗi.....Buông xuống, bóng tối bao trùm cả thành phố, tiếng xe cộ lướt trên mặt đường với hàng đèn đường mờ ảo...Két.../_Nó bước vào phòng Hắn"Xin lỗi,....Tôi không thể đến được với cậu....Bởi vì tôi là một sát thủ, là kẻ giết người hàng loạt, là kẻ tham gia biết bao nhiêu đường dây buôn bán vũ khí trái phép...Là nô lệ của Devil trong thế giới ngầm....Đó là lý do? Hay là lá chắn để tôi không phải đối diện với con người thật của mình?...Tôi...Yêu cậu"Kéo màn chăn êm ấm đắp lên cho Phong, Nó khẽ hôn lên trán Hắn, những giọt lệ đọng trên mi như chỉ lướt qua trong một khoảnh khắc,...Nó đã được lắp lại bằng một nụ cười nhợt giả tạo trên môi...Ngắm hắn thật lâu...Bóng tối...Thứ mà mấy ai cũng khiếp sợ, khác với ánh sáng...Nó bao trùm mọi thứ chỉ bằng một màu đen tội lỗi, như nuốt chửng lấy mọi thứ...Bởi...Chúng đơn độc...Lu ra ngoài...Quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự, nơi phòng của Hắn, Nó đội lên chiếc nón bảo hiểm màu đen, ngồi lên chiếc S1000RR và phóng đi. Mặt đường lúc này nhuốm màu bóng loáng mờ ảo bởi...Trời đang trĩu hạt,...Mưa tí tách rơi...Từng hạt...Từng..hạt...Mỗi một hạt mưa trĩu nặng thấm xuống đôi vai...Càng khiến cho lòng Nó thêm u buồn...Mưa bỗng dưng kéo ùa về quá khứ...Những hình ảnh mờ nhạt trong tâm trí Nó...Vù..ù..ù/_Nó phóng đi thật nhanhĐến một ngôi nhà sang trọng...Nó khéo léo đột nhập vào mà không gây chút tiếng động,...Đèn phòng vẫn còn sáng chưng..Nhưng...Két../_Khẽ tiếng động, cửa phòng vẫn mở. Nó bước vào...- Ngươi!?XOẸT!?/_Nó nhanh chóng- Im lặng...- Giọng nói này!?- Phải..- Cô chủ!?Một lúc sau...Cạch/_Ly cà phê được ông Dave đặt xuống bàn trước mặt nó- Cô chủ đến tìm tôi có chuyện gì?- Cách đây 5 năm trước...Có phải...Bà Vương đã nhận nuôi tôi?_Nó nghiêm túc-.....Cô chủ!?- Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi thưa ông Dave, quản gia tận tụy của bà Vương đã được về hưu...-....Nếu cô đã biết rồi....Thì...Tôi sẽ kể...-....- 5 năm trước...Khi cô tròn 16 tuổi,...*- Căn nhà này thưa bà!_Ông ta thốt lên*- Ông vào đó nhận con bé về- Sau đó...- Vậy là bà Vương đã biết tôi từ trước? Mối quan hệ giữa tôi và bà ta thực ra là gì?- Chuyện đó tôi không rõ. Vì bà chủ không nói, bà ta nói rằng cứ làm theo lệnh bà...- Mục đích tôi đến đây không phải chỉ để biết được nhiêu đó.- Từ trước đến nay tôi chỉ toàn làm theo lệnh bà chủ nhưng chỉ có việc nhận nuôi cô thì...Tôi không rõ lí do...- Có thật là vậy?-...!?_Ông Dave trắng trợn nhìn ánh mắt sắc lạnh của NóXẸT!!/_Nó lấy dao ra chĩa vào cổ ông ta-!? Cô...- Có thật là..Ông không biết...Hay chỉ là giả vờ không biết?- Tôi...- 1- Tôi...- 2-...Xẹt/_Chỉ với một nhát dao là...Con mồi đã tê liệt..Ông ta...Đã chết ngay ở tiếng đếm thứ 3- Thật không ngờ...Bà lại có một con chó trung thành đến vậy bà Vương!Bàn tay tội lỗi nhuốm đầy máu của sự thù hận,...

Màn đêm của tội lỗi.....Buông xuống, bóng tối bao trùm cả thành phố, tiếng xe cộ lướt trên mặt đường với hàng đèn đường mờ ảo...

Két.../_Nó bước vào phòng Hắn

"Xin lỗi,....Tôi không thể đến được với cậu....Bởi vì tôi là một sát thủ, là kẻ giết người hàng loạt, là kẻ tham gia biết bao nhiêu đường dây buôn bán vũ khí trái phép...Là nô lệ của Devil trong thế giới ngầm....Đó là lý do? Hay là lá chắn để tôi không phải đối diện với con người thật của mình?...Tôi...Yêu cậu"

Kéo màn chăn êm ấm đắp lên cho Phong, Nó khẽ hôn lên trán Hắn, những giọt lệ đọng trên mi như chỉ lướt qua trong một khoảnh khắc,...Nó đã được lắp lại bằng một nụ cười nhợt giả tạo trên môi...Ngắm hắn thật lâu...

Bóng tối...Thứ mà mấy ai cũng khiếp sợ, khác với ánh sáng...Nó bao trùm mọi thứ chỉ bằng một màu đen tội lỗi, như nuốt chửng lấy mọi thứ...Bởi...Chúng đơn độc...

Lu ra ngoài...Quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự, nơi phòng của Hắn, Nó đội lên chiếc nón bảo hiểm màu đen, ngồi lên chiếc S1000RR và phóng đi. Mặt đường lúc này nhuốm màu bóng loáng mờ ảo bởi...Trời đang trĩu hạt,...Mưa tí tách rơi...Từng hạt...Từng..hạt...Mỗi một hạt mưa trĩu nặng thấm xuống đôi vai...Càng khiến cho lòng Nó thêm u buồn...Mưa bỗng dưng kéo ùa về quá khứ...Những hình ảnh mờ nhạt trong tâm trí Nó...

Vù..ù..ù/_Nó phóng đi thật nhanh

Đến một ngôi nhà sang trọng...

Nó khéo léo đột nhập vào mà không gây chút tiếng động,...Đèn phòng vẫn còn sáng chưng..Nhưng...

Két../_Khẽ tiếng động, cửa phòng vẫn mở. Nó bước vào...

- Ngươi!?

XOẸT!?/_Nó nhanh chóng

- Im lặng...

- Giọng nói này!?

- Phải..

- Cô chủ!?

Một lúc sau...

Cạch/_Ly cà phê được ông Dave đặt xuống bàn trước mặt nó

- Cô chủ đến tìm tôi có chuyện gì?

- Cách đây 5 năm trước...Có phải...Bà Vương đã nhận nuôi tôi?_Nó nghiêm túc

-.....Cô chủ!?

- Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi thưa ông Dave, quản gia tận tụy của bà Vương đã được về hưu...

-....Nếu cô đã biết rồi....Thì...Tôi sẽ kể...

-....

- 5 năm trước...Khi cô tròn 16 tuổi,...

*- Căn nhà này thưa bà!_Ông ta thốt lên

*- Ông vào đó nhận con bé về

- Sau đó...

- Vậy là bà Vương đã biết tôi từ trước? Mối quan hệ giữa tôi và bà ta thực ra là gì?

- Chuyện đó tôi không rõ. Vì bà chủ không nói, bà ta nói rằng cứ làm theo lệnh bà...

- Mục đích tôi đến đây không phải chỉ để biết được nhiêu đó.

- Từ trước đến nay tôi chỉ toàn làm theo lệnh bà chủ nhưng chỉ có việc nhận nuôi cô thì...Tôi không rõ lí do...

- Có thật là vậy?

-...!?_Ông Dave trắng trợn nhìn ánh mắt sắc lạnh của Nó

XẸT!!/_Nó lấy dao ra chĩa vào cổ ông ta

-!? Cô...

- Có thật là..Ông không biết...Hay chỉ là giả vờ không biết?

- Tôi...

- 1

- Tôi...

- 2

-...

Xẹt/_Chỉ với một nhát dao là...Con mồi đã tê liệt..Ông ta...Đã chết ngay ở tiếng đếm thứ 3

- Thật không ngờ...Bà lại có một con chó trung thành đến vậy bà Vương!

Bàn tay tội lỗi nhuốm đầy máu của sự thù hận,...

Ôsin, Lại Trốn Việc Nữa À! Chuyên Gia Tư Vấn Tình Yêu Của Tôi?Tác giả: Bolide BluePhong_Cậu nhóc nghịch ngợm, là cậu chủ nhỏ trong một căn biệt thự to lớn, tổng giám đốc của một công ty bất động sản trong tương lai. Hắn có tất cả mọi thứ mà người khác muốn cũng không có được, muốn gì được nấy (Thiếu gia nhà giàu mà) nhưng, có lẽ cậu ta chẳng bao giờ biết đến cái giá trị của nó và chỉ duy nhất 1 thứ hắn có thể muốn nhưng lại không thể nào chiếm đoạt. Ngoài cách ghi nhớ những khoảnh khắc ấy thì Phong không còn cách nào khác để có thể quên đi những hình ảnh đã cất giữ sâu trong tâm trí cậu. Lạ lắm phải không? Không biết cái gì, thứ gì, điều gì đã khiến cho cái con người bình thản, máu lạnh như hắn lại trở nên...có nhiều thay đổi đến thế? Có lẽ....là một ai đó đã đem đến cho cậu điều kì diệu để tháo bỏ lớp vỏ bọc đáng sợ bên ngoài chăng? Nó đến...rồi lại đi, lớp bụi thời gian sẽ mãi không bao giờ có thể che lấp được những hình ảnh mong manh được bảo vệ dưới sự mạnh mẽ trái tim người con trai chung tình, bởi những khoảnh khắc không thể phai mờ trong tâm trí cậu. Cho dù… Màn đêm của tội lỗi.....Buông xuống, bóng tối bao trùm cả thành phố, tiếng xe cộ lướt trên mặt đường với hàng đèn đường mờ ảo...Két.../_Nó bước vào phòng Hắn"Xin lỗi,....Tôi không thể đến được với cậu....Bởi vì tôi là một sát thủ, là kẻ giết người hàng loạt, là kẻ tham gia biết bao nhiêu đường dây buôn bán vũ khí trái phép...Là nô lệ của Devil trong thế giới ngầm....Đó là lý do? Hay là lá chắn để tôi không phải đối diện với con người thật của mình?...Tôi...Yêu cậu"Kéo màn chăn êm ấm đắp lên cho Phong, Nó khẽ hôn lên trán Hắn, những giọt lệ đọng trên mi như chỉ lướt qua trong một khoảnh khắc,...Nó đã được lắp lại bằng một nụ cười nhợt giả tạo trên môi...Ngắm hắn thật lâu...Bóng tối...Thứ mà mấy ai cũng khiếp sợ, khác với ánh sáng...Nó bao trùm mọi thứ chỉ bằng một màu đen tội lỗi, như nuốt chửng lấy mọi thứ...Bởi...Chúng đơn độc...Lu ra ngoài...Quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự, nơi phòng của Hắn, Nó đội lên chiếc nón bảo hiểm màu đen, ngồi lên chiếc S1000RR và phóng đi. Mặt đường lúc này nhuốm màu bóng loáng mờ ảo bởi...Trời đang trĩu hạt,...Mưa tí tách rơi...Từng hạt...Từng..hạt...Mỗi một hạt mưa trĩu nặng thấm xuống đôi vai...Càng khiến cho lòng Nó thêm u buồn...Mưa bỗng dưng kéo ùa về quá khứ...Những hình ảnh mờ nhạt trong tâm trí Nó...Vù..ù..ù/_Nó phóng đi thật nhanhĐến một ngôi nhà sang trọng...Nó khéo léo đột nhập vào mà không gây chút tiếng động,...Đèn phòng vẫn còn sáng chưng..Nhưng...Két../_Khẽ tiếng động, cửa phòng vẫn mở. Nó bước vào...- Ngươi!?XOẸT!?/_Nó nhanh chóng- Im lặng...- Giọng nói này!?- Phải..- Cô chủ!?Một lúc sau...Cạch/_Ly cà phê được ông Dave đặt xuống bàn trước mặt nó- Cô chủ đến tìm tôi có chuyện gì?- Cách đây 5 năm trước...Có phải...Bà Vương đã nhận nuôi tôi?_Nó nghiêm túc-.....Cô chủ!?- Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi thưa ông Dave, quản gia tận tụy của bà Vương đã được về hưu...-....Nếu cô đã biết rồi....Thì...Tôi sẽ kể...-....- 5 năm trước...Khi cô tròn 16 tuổi,...*- Căn nhà này thưa bà!_Ông ta thốt lên*- Ông vào đó nhận con bé về- Sau đó...- Vậy là bà Vương đã biết tôi từ trước? Mối quan hệ giữa tôi và bà ta thực ra là gì?- Chuyện đó tôi không rõ. Vì bà chủ không nói, bà ta nói rằng cứ làm theo lệnh bà...- Mục đích tôi đến đây không phải chỉ để biết được nhiêu đó.- Từ trước đến nay tôi chỉ toàn làm theo lệnh bà chủ nhưng chỉ có việc nhận nuôi cô thì...Tôi không rõ lí do...- Có thật là vậy?-...!?_Ông Dave trắng trợn nhìn ánh mắt sắc lạnh của NóXẸT!!/_Nó lấy dao ra chĩa vào cổ ông ta-!? Cô...- Có thật là..Ông không biết...Hay chỉ là giả vờ không biết?- Tôi...- 1- Tôi...- 2-...Xẹt/_Chỉ với một nhát dao là...Con mồi đã tê liệt..Ông ta...Đã chết ngay ở tiếng đếm thứ 3- Thật không ngờ...Bà lại có một con chó trung thành đến vậy bà Vương!Bàn tay tội lỗi nhuốm đầy máu của sự thù hận,...

Chương 21: Bước chân hoang dại