Tác giả:

Tiểu Oanh Oanh thức dậy .... mặt trời đã nên gần tới đỉnh rồi ...................Không nhầm thì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ............ chết tiệt muộn rồi suốt 15 năm ăn học vất vả ..... cuối cùng cái thời khắc này đã tới ... ........... Ai mà ngờ một kẻ hậu đậu , phá hoại như cô có ngày lại chịu yên phận làm nhân viên cho người ta sai bảo .......... chỉ e Tiểu Oanh cô vào Hàn Thiên làm việc .... không những không làm được gì ra hồn lại gây tổn thất nặng nề ..... không trừng sau 1 thời gian ngắn công ti Hàn Thiên sẽ thành đống đổ nát Dù đã cố gắng tỏ ra rất bình tĩnh ...nhưng cái điệu bộ gấp gáp vừa đi vừa than ngắn thở dài của cô hình như hơi quá đà làm người đi đường tưởng Tiểu Oanh cô là bệnh nhân tâm thần mới vượt trại ........Trời đất ...... chị Tiểu Oanh làm như mình chị trên thế giới đi làm không bằng .... than khổ than sở Tối qua để đồng hồ vào trong tủ lạnh đâm giờ đáng đời nghen Tiểu Oanh là người đa tính cách .... lúc vui thì tăng động , lúc buồn thì ngồi tự kỉ mặc kệ…

Chương 31

Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 ĐiểmTác giả: Mai HoaTiểu Oanh Oanh thức dậy .... mặt trời đã nên gần tới đỉnh rồi ...................Không nhầm thì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ............ chết tiệt muộn rồi suốt 15 năm ăn học vất vả ..... cuối cùng cái thời khắc này đã tới ... ........... Ai mà ngờ một kẻ hậu đậu , phá hoại như cô có ngày lại chịu yên phận làm nhân viên cho người ta sai bảo .......... chỉ e Tiểu Oanh cô vào Hàn Thiên làm việc .... không những không làm được gì ra hồn lại gây tổn thất nặng nề ..... không trừng sau 1 thời gian ngắn công ti Hàn Thiên sẽ thành đống đổ nát Dù đã cố gắng tỏ ra rất bình tĩnh ...nhưng cái điệu bộ gấp gáp vừa đi vừa than ngắn thở dài của cô hình như hơi quá đà làm người đi đường tưởng Tiểu Oanh cô là bệnh nhân tâm thần mới vượt trại ........Trời đất ...... chị Tiểu Oanh làm như mình chị trên thế giới đi làm không bằng .... than khổ than sở Tối qua để đồng hồ vào trong tủ lạnh đâm giờ đáng đời nghen Tiểu Oanh là người đa tính cách .... lúc vui thì tăng động , lúc buồn thì ngồi tự kỉ mặc kệ… - Tiểu Phong , anh làm em đau - Tiểu Oanh Oanh không ngừng cự quậy , nhìn đôi tay đang đỏ lên vì bị anh bóp chặt .Tiểu Phong vẫn mặc kệ , Tiểu Oanh cô không phải rất ưa bạo lực sao , như vậy đã là gì so với việc giám cãi lời anh mà bỏ chốn với Hàn Thiên . Thật không thể chấp nhận nổi .- Nếu biết đau thì ngoan ngoãn theo anh về , bằng không em sẽ biết thế nào là đau không bằng chết - Tiểu Phong nhìn cô , ánh mắt sắc lẹm nhìn cô như muốn độc chiếm . Nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất và lém vào xe 1 cách phũ phàng .Chiếc xe lao vút đi 1 cách tróng mặt . Tiểu Oanh Oanh nhắm tịt mắt lại , luồng gió thổi vào làm tung bay mái tóc bồng bềnh của cô . - Tiểu Phong , anh đi từ từ thôi , em bị yếu tim á .- Vậy sao ??? - Tiểu Phong nhìn cô , ánh mắt lo lắng . Chiếc xe cũng dần đi chậm lại , Tiểu Oanh Oanh cảm nhận được làn gió đã dịu bớt khẽ mở mắt thì Tiểu Phong lại nhanh như chớp tăng tốc độ tróng mặt khiến Tiểu Oanh xanh mặt mà lấy tay bịt chặt mắt lại không giám hé ra dù chỉ 1 lần cho đến khi chiếc xe dừng hẳn lại .Tiểu Phong mở cửa xe , đôi tay nhấc bổng cô bế đi .- Tiểu Phong , đây không phải phòng em - Tiểu Oanh Oanh chợt lên tiếng khi bị anh bế vào phòng , cả người bị lém lên giường .- Anh có nói sẽ đưa em về phòng sao hảTiểu Oanh Oanh bực bội đứng dậy thì liền bị Tiểu Phong dữ lại ghì chặt xuống giường .- Tiểu Phong - Thái độ của anh lúc này rất lạ , khuôn mặt đẹp không tì vết kề sát cô , ánh mắt Tiểu Phong có chút dâm khí bao quanh- Anh muốn em là của anh - Tay anh luồn vào lớp áo ngoài mỏng manh của cô , Tiểu Oanh cố đẩy anh ra nhưng xem ra chỉ là càng khiến anh trở lên mạnh tay hơn .Đôi môi chạm lên chiếc cô trắng nõn của cô , hôn lên bờ môi mềm mại 1 cách cuồng nhiệt . Tiểu Oanh Oanh đầu óc choáng váng , đôi tay trở lên bất lực trước Tiểu Phong .Nước mắt khẽ tuôn rơi khi chiếc váy trắng tuột ra khỏi cơ thể để lộ làn da trắng nõn mịn màng , Tiểu Phong cảm nhận được vị mặn của nước mắt . Anh nuốt tất cả những giọt nước mắt đó , đôi tay vẫn không ngừng chạm vào da thịt mát lạnh , mềm mại của cô .Tiểu Oanh khẽ lên tiếng , đôi tay vẫn cố gắng đẩy anh ra với chút sức lực cuối cùng - Tiểu Phong , em là em gái của anhTiểu Phong nhếch miệng cười , ánh mắt nhìn cô đầy sự h*m m**n - Chúng ta không phải anh em ruộtLời nói của Tiểu Phong vang lên , Tiểu Oanh như không tin vào chính đôi tai của mìnhSao có thể như vậy , sao em lại không phải là em gái của anh . Tiểu Phong .- Dừng lại đi , xin anh ....Mặc kệ những lời van xin của Tiểu Oanh Oanh , Tiểu Phong vẫn quyến luyến cơ thể cô không dứt , cho dù nước mắt có chảy thành sông .********************Tiểu Oanh đau đớn kéo chăn che kín cơ thể , trên khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt mặn chát . Anh khẽ ôm cô vào lòng , đôi môi lướt nhẹ trên bờ môi mềm mại ấy .Anh xin lỗi , Tiểu Oanh .Tiểu Oanh cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh . Trong lòng thấy nhói đau .- Tiểu Oanh , em ghét anh ?Cô không nói gì , im lặng trong tiếng khóc thốt ra từ đáy lòng .Ghét sao ????? em ghét anh ....nhiều đến nỗi chính bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi . Gía như đây chỉ là 1 cơn ác mộng để khi mở mắt ra sẽ không bị sự thật làm tổn thương .Anh xin lỗi , là do anh không thể kìm chế con thú giữ trong mình . Nếu không kịp thời dừng lại , có lẽ anh đã phạm 1 sai lầm lớn nhất , phạm 1 sai lầm khiến anh không thể tha thứ cho chính mình .Đôi tay anh khẽ lau đi những giọt nước mắt sót lại trên khóe mi , âm thanh vang lên như hối lỗi- Anh xin lỗi , tha thứ cho anh - Anh khẽ hôn lên chán cô , rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng . Tiếng bước chân xa dần , Tiểu Oanh Oanh mở mắt , cả người ngồi dậy . Đôi mắt buồn nhìn về phía xa xăm ngoài cửa sổ với màn đêm bao bọc .Mọi suy nghĩ không ngừng ập tới khiến cô choáng váng , mọi thứ đều lảo đảo và chông chênh , cảm giác lạc lõng giữa cuộc sống khiến cô mất niềm tin .Cuộc sống không tươi đẹp như mơ , luôn đầy dẫy những điều mà có mơ cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng nối , sẽ có 1 ngày nhận ra Tiểu Phong không phải là anh trai của mình , sẽ có 1 ngày Tiểu Phong muốn ăn sạch cô . Tiểu Oanh Oanh thật không giám tin , bấu chặt lấy ga giường thầm mong thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này .Tiểu Oanh Oanh ngủ quên lúc nào không hay , ánh nắng rọi vào khiến cô bừng tỉnh .Anh mắt nhìn xung quanh , khẽ liếc xuống dưới . Cơ thể không 1 mảnh vái sót lại , chỉ có 1 tấm chăn mỏng manh che ngang . Tiểu Phong đẩy cửa bước vào , Tiểu Oanh Oanh lấy chăn che kín cơ thể , ánh mắt nhìn anh có chút sợ hãi .- Đừng sợ - Tiểu Phong vuốt nhẹ mái tóc cô , đôi tay di chuyển đến gò má mềm mại trắng muốt khẽ đẩy cằm cô lên sát khuôn mặt anh . Đôi môi khẽ hôn lên bờ môi ngọt ngào ấy .- Em không muốn sao ? - Tiểu Phong dừng lại khi thấy cô khẽ cắn chặt miệng , hai hàng lông mày khẽ nhíu lại .- Đáng ghét - Tiểu Oanh lên tiếng , ánh mắt quay ra hướng cửa sổ .Anh đặt chiếc váy trắng xuống giường , ánh mắt dịu dàng nhìn cô đắm đuối , đôi môi nở nụ cười .- Anh để ở đây , sau khi thay đồ thì ra ngoài gặp anh .Tiểu Phong quay đi , Tiểu Oanh Oanh lại tiếp tục phát ra 2 từ " Đáng ghét " . Lần này ánh mắt đầy tức giận đã chĩa thẳng vào anh .Nhìn chiếc váy trắng được đặt ngay ngắn trên giường , Tiểu Oanh Oanh dù buồn bực cũng chấp nhận mặc vào người . Nếu ngang bướng không chịu mặc đồ thì không trừng Tiểu Phong sẽ ăn sach không còn gì sót lại .Tiểu Oanh Oanh bước ra khỏi phòng , đôi chân chần chạy ra vườn như mọi khi . Những tia nắng ấm áp của buổi sáng chiếu vào gương mặt trắng nõn của cô như 1 thiên thần với chiếc váy trắng tuyệt đẹp , mái tóc mềm mại khẽ tung bay trong làn gió . Tiểu Phong nhìn cô , trái tim không ngừng rung động .Tiểu Oanh nhìn anh , ánh mắt có chút ngượng ngạo , không còn tự nhiên và thân quen như trước- Em đói chưa hả ?- Rồi- Vậy anh sẽ dẫn em đi ăn - Tiểu Phong nắm lấy tay cô kéo đi , trên miệng vẫn nở nụ cười như ánh nắng mặt trời ấm ápTiểu Oanh , tại sao em vẫn chưa thể chấp nhận rằng chúng ta không phải là anh em ruột . Tại sao ánh mắt ấy lại xa lạ như vậy . Đến nhường nào em mới có thể chấp nhận tình cảm cuả anh đây hả .Dù trên môi anh vẫn nở nụ cười , nhưng tận sâu trong đáy lòng là cảm giác khó chịu vì thứ mà anh muốn lại đang bị giam cầm ở 1 nơi nào đó , trái tim cô thuộc về người khác . Thứ anh muốn là Tiểu Oanh Oanh , nhưng hiện tại lại không dừng lại như vậy , anh muốn nhiều hơn cả cái định nghĩa chỉ cần có được cô bên mình .*********************************Tiểu Băng bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc , mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt . Hình ảnh Hà Mi mặt mày đầy thương tích , máu chảy đầm đìa không ngừng xuất hiện trong giấc mơ khiến cô ăn không ngon , ngủ không yên .Hà Mi , cô tưởng dùng bộ mặt ghê rợn đó thì có thể khiến tôi cảm thấy tội lỗi hay sao hả ??? Yên tâm đi , sớm muộn cũng sẽ có người xuống đó chơi cùng cô .Tiểu Băng rời khỏi giường , ánh mắt đưa qua nhìn tấm hình đặt ngay ngắn trên mặt bàn khẽ nở nụ cười .Kỳ Phong , chỉ cần nhìn thấy nụ cười này thì mọi lo lắng , sợ hãi trong lòng em đều được giải tỏa . Em thật sự rất yêu anh , yêu anh nhiều hơn bất kể thứ gì trên thế gian này .

- Tiểu Phong , anh làm em đau - Tiểu Oanh Oanh không ngừng cự quậy , nhìn đôi tay đang đỏ lên vì bị anh bóp chặt .

Tiểu Phong vẫn mặc kệ , Tiểu Oanh cô không phải rất ưa bạo lực sao , như vậy đã là gì so với việc giám cãi lời anh mà bỏ chốn với Hàn Thiên . Thật
không thể chấp nhận nổi .

- Nếu biết đau thì ngoan ngoãn theo anh về , bằng không em sẽ biết thế nào là đau
không bằng chết - Tiểu Phong nhìn cô , ánh mắt sắc lẹm nhìn cô như muốn độc chiếm . Nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất và lém vào xe 1 cách phũ
phàng .

Chiếc xe lao vút đi 1 cách tróng mặt . Tiểu Oanh Oanh nhắm tịt mắt lại , luồng gió thổi vào làm tung bay mái tóc bồng bềnh của cô . - Tiểu Phong , anh đi từ từ thôi , em bị yếu tim á .

- Vậy sao ??? - Tiểu Phong nhìn cô , ánh mắt lo lắng . Chiếc xe cũng dần đi chậm lại , Tiểu Oanh Oanh
cảm nhận được làn gió đã dịu bớt khẽ mở mắt thì Tiểu Phong lại nhanh như chớp tăng tốc độ tróng mặt khiến Tiểu Oanh xanh mặt mà lấy tay bịt chặt mắt lại không giám hé ra dù chỉ 1 lần cho đến khi chiếc xe dừng hẳn lại .

Tiểu Phong mở cửa xe , đôi tay nhấc bổng cô bế đi .

- Tiểu Phong , đây không phải phòng em - Tiểu Oanh Oanh chợt lên tiếng khi bị anh bế vào phòng , cả người bị lém lên giường .

- Anh có nói sẽ đưa em về phòng sao hả

Tiểu Oanh Oanh bực bội đứng dậy thì liền bị Tiểu Phong dữ lại ghì chặt xuống giường .

- Tiểu Phong - Thái độ của anh lúc này rất lạ , khuôn mặt đẹp không tì
vết kề sát cô , ánh mắt Tiểu Phong có chút dâm khí bao quanh

- Anh muốn em là của anh - Tay anh luồn vào lớp áo ngoài mỏng manh của cô , Tiểu Oanh cố đẩy anh ra nhưng xem ra chỉ là càng khiến anh trở lên
mạnh tay hơn .

Đôi môi chạm lên chiếc cô
trắng nõn của cô , hôn lên bờ môi mềm mại 1 cách cuồng nhiệt . Tiểu Oanh Oanh đầu óc choáng váng , đôi tay trở lên bất lực trước Tiểu Phong .

Nước mắt khẽ tuôn rơi khi chiếc váy trắng tuột ra khỏi cơ thể để lộ làn da
trắng nõn mịn màng , Tiểu Phong cảm nhận được vị mặn của nước mắt . Anh
nuốt tất cả những giọt nước mắt đó , đôi tay vẫn không ngừng chạm vào da thịt mát lạnh , mềm mại của cô .

Tiểu Oanh khẽ lên tiếng , đôi tay vẫn cố gắng đẩy anh ra với chút sức lực cuối cùng - Tiểu Phong , em là em gái của anh

Tiểu Phong nhếch miệng cười , ánh mắt nhìn cô đầy sự h*m m**n - Chúng ta không phải anh em ruột

Lời nói của Tiểu Phong vang lên , Tiểu Oanh như không tin vào chính đôi tai của mình

Sao có thể như vậy , sao em lại không phải là em gái của anh . Tiểu Phong .

- Dừng lại đi , xin anh ....

Mặc kệ những lời van xin của Tiểu Oanh Oanh , Tiểu Phong vẫn quyến luyến cơ thể cô không dứt , cho dù nước mắt có chảy thành sông .

********************

Tiểu Oanh đau đớn kéo chăn che kín cơ thể , trên khóe mắt vẫn còn đọng lại
những giọt nước mắt mặn chát . Anh khẽ ôm cô vào lòng , đôi môi lướt nhẹ trên bờ môi mềm mại ấy .

Anh xin lỗi , Tiểu Oanh .

Tiểu Oanh cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh . Trong lòng thấy nhói đau .

- Tiểu Oanh , em ghét anh ?

Cô không nói gì , im lặng trong tiếng khóc thốt ra từ đáy lòng .

Ghét sao ????? em ghét anh ....nhiều đến nỗi chính bản thân cũng không thể
tưởng tượng nổi . Gía như đây chỉ là 1 cơn ác mộng để khi mở mắt ra sẽ không bị sự thật làm tổn thương .

Anh
xin lỗi , là do anh không thể kìm chế con thú giữ trong mình . Nếu không kịp thời dừng lại , có lẽ anh đã phạm 1 sai lầm lớn nhất , phạm 1 sai
lầm khiến anh không thể tha thứ cho chính mình .

Đôi tay anh khẽ lau đi những giọt nước mắt sót lại trên khóe mi , âm thanh vang lên như hối lỗi

- Anh xin lỗi , tha thứ cho anh - Anh khẽ hôn lên chán cô , rồi nhẹ
nhàng bước ra khỏi phòng . Tiếng bước chân xa dần , Tiểu Oanh Oanh mở
mắt , cả người ngồi dậy . Đôi mắt buồn nhìn về phía xa xăm ngoài cửa sổ với màn đêm bao bọc .

Mọi suy nghĩ
không ngừng ập tới khiến cô choáng váng , mọi thứ đều lảo đảo và chông
chênh , cảm giác lạc lõng giữa cuộc sống khiến cô mất niềm tin .

Cuộc sống không tươi đẹp như mơ , luôn đầy dẫy những điều mà có mơ cô cũng
chưa bao giờ tưởng tượng nối , sẽ có 1 ngày nhận ra Tiểu Phong không
phải là anh trai của mình , sẽ có 1 ngày Tiểu Phong muốn ăn sạch cô .
Tiểu Oanh Oanh thật không giám tin , bấu chặt lấy ga giường thầm mong
thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này .

Tiểu Oanh Oanh ngủ quên lúc nào không hay , ánh nắng rọi vào khiến cô bừng tỉnh .

Anh mắt nhìn xung quanh , khẽ liếc xuống dưới . Cơ thể không 1 mảnh vái sót lại , chỉ có 1 tấm chăn mỏng manh che ngang . Tiểu Phong đẩy cửa bước
vào , Tiểu Oanh Oanh lấy chăn che kín cơ thể , ánh mắt nhìn anh có chút
sợ hãi .

- Đừng sợ - Tiểu Phong vuốt nhẹ mái tóc cô , đôi tay di chuyển đến gò má mềm mại trắng muốt khẽ đẩy cằm cô lên sát khuôn mặt anh . Đôi môi khẽ hôn lên bờ môi ngọt ngào ấy .

- Em không muốn sao ? - Tiểu Phong dừng lại khi thấy cô khẽ cắn chặt miệng , hai hàng lông mày khẽ nhíu lại .

- Đáng ghét - Tiểu Oanh lên tiếng , ánh mắt quay ra hướng cửa sổ .

Anh đặt chiếc váy trắng xuống giường , ánh mắt dịu dàng nhìn cô đắm đuối , đôi môi nở nụ cười .

- Anh để ở đây , sau khi thay đồ thì ra ngoài gặp anh .

Tiểu Phong quay đi , Tiểu Oanh Oanh lại tiếp tục phát ra 2 từ " Đáng ghét " . Lần này ánh mắt đầy tức giận đã chĩa thẳng vào anh .

Nhìn chiếc váy trắng được đặt ngay ngắn trên giường , Tiểu Oanh Oanh dù buồn bực cũng chấp nhận mặc vào người . Nếu ngang bướng không chịu mặc đồ
thì không trừng Tiểu Phong sẽ ăn sach không còn gì sót lại .

Tiểu Oanh Oanh bước ra khỏi phòng , đôi chân chần chạy ra vườn như mọi khi . Những tia nắng ấm áp của buổi sáng chiếu vào gương mặt trắng nõn của cô như 1 thiên thần với chiếc váy trắng tuyệt đẹp , mái tóc mềm mại khẽ
tung bay trong làn gió . Tiểu Phong nhìn cô , trái tim không ngừng rung
động .

Tiểu Oanh nhìn anh , ánh mắt có chút ngượng ngạo , không còn tự nhiên và thân quen như trước

- Em đói chưa hả ?

- Rồi

- Vậy anh sẽ dẫn em đi ăn - Tiểu Phong nắm lấy tay cô kéo đi , trên miệng vẫn nở nụ cười như ánh nắng mặt trời ấm áp

Tiểu Oanh , tại sao em vẫn chưa thể chấp nhận rằng chúng ta không phải là
anh em ruột . Tại sao ánh mắt ấy lại xa lạ như vậy . Đến nhường nào em
mới có thể chấp nhận tình cảm cuả anh đây hả .

Dù trên môi anh vẫn nở nụ cười , nhưng tận sâu trong đáy lòng là cảm giác
khó chịu vì thứ mà anh muốn lại đang bị giam cầm ở 1 nơi nào đó , trái
tim cô thuộc về người khác . Thứ anh muốn là Tiểu Oanh Oanh , nhưng hiện tại lại không dừng lại như vậy , anh muốn nhiều hơn cả cái định nghĩa
chỉ cần có được cô bên mình .

*********************************

Tiểu Băng bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc , mồ hôi ướt đẫm cả khuôn
mặt . Hình ảnh Hà Mi mặt mày đầy thương tích , máu chảy đầm đìa không
ngừng xuất hiện trong giấc mơ khiến cô ăn không ngon , ngủ không yên .

Hà Mi , cô tưởng dùng bộ mặt ghê rợn đó thì có thể khiến tôi cảm thấy tội
lỗi hay sao hả ??? Yên tâm đi , sớm muộn cũng sẽ có người xuống đó chơi
cùng cô .

Tiểu Băng rời khỏi giường , ánh mắt đưa qua nhìn tấm hình đặt ngay ngắn trên mặt bàn khẽ nở nụ cười .

Kỳ Phong , chỉ cần nhìn thấy nụ cười này thì mọi lo lắng , sợ hãi trong
lòng em đều được giải tỏa . Em thật sự rất yêu anh , yêu anh nhiều hơn
bất kể thứ gì trên thế gian này .

Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 ĐiểmTác giả: Mai HoaTiểu Oanh Oanh thức dậy .... mặt trời đã nên gần tới đỉnh rồi ...................Không nhầm thì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ............ chết tiệt muộn rồi suốt 15 năm ăn học vất vả ..... cuối cùng cái thời khắc này đã tới ... ........... Ai mà ngờ một kẻ hậu đậu , phá hoại như cô có ngày lại chịu yên phận làm nhân viên cho người ta sai bảo .......... chỉ e Tiểu Oanh cô vào Hàn Thiên làm việc .... không những không làm được gì ra hồn lại gây tổn thất nặng nề ..... không trừng sau 1 thời gian ngắn công ti Hàn Thiên sẽ thành đống đổ nát Dù đã cố gắng tỏ ra rất bình tĩnh ...nhưng cái điệu bộ gấp gáp vừa đi vừa than ngắn thở dài của cô hình như hơi quá đà làm người đi đường tưởng Tiểu Oanh cô là bệnh nhân tâm thần mới vượt trại ........Trời đất ...... chị Tiểu Oanh làm như mình chị trên thế giới đi làm không bằng .... than khổ than sở Tối qua để đồng hồ vào trong tủ lạnh đâm giờ đáng đời nghen Tiểu Oanh là người đa tính cách .... lúc vui thì tăng động , lúc buồn thì ngồi tự kỉ mặc kệ… - Tiểu Phong , anh làm em đau - Tiểu Oanh Oanh không ngừng cự quậy , nhìn đôi tay đang đỏ lên vì bị anh bóp chặt .Tiểu Phong vẫn mặc kệ , Tiểu Oanh cô không phải rất ưa bạo lực sao , như vậy đã là gì so với việc giám cãi lời anh mà bỏ chốn với Hàn Thiên . Thật không thể chấp nhận nổi .- Nếu biết đau thì ngoan ngoãn theo anh về , bằng không em sẽ biết thế nào là đau không bằng chết - Tiểu Phong nhìn cô , ánh mắt sắc lẹm nhìn cô như muốn độc chiếm . Nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất và lém vào xe 1 cách phũ phàng .Chiếc xe lao vút đi 1 cách tróng mặt . Tiểu Oanh Oanh nhắm tịt mắt lại , luồng gió thổi vào làm tung bay mái tóc bồng bềnh của cô . - Tiểu Phong , anh đi từ từ thôi , em bị yếu tim á .- Vậy sao ??? - Tiểu Phong nhìn cô , ánh mắt lo lắng . Chiếc xe cũng dần đi chậm lại , Tiểu Oanh Oanh cảm nhận được làn gió đã dịu bớt khẽ mở mắt thì Tiểu Phong lại nhanh như chớp tăng tốc độ tróng mặt khiến Tiểu Oanh xanh mặt mà lấy tay bịt chặt mắt lại không giám hé ra dù chỉ 1 lần cho đến khi chiếc xe dừng hẳn lại .Tiểu Phong mở cửa xe , đôi tay nhấc bổng cô bế đi .- Tiểu Phong , đây không phải phòng em - Tiểu Oanh Oanh chợt lên tiếng khi bị anh bế vào phòng , cả người bị lém lên giường .- Anh có nói sẽ đưa em về phòng sao hảTiểu Oanh Oanh bực bội đứng dậy thì liền bị Tiểu Phong dữ lại ghì chặt xuống giường .- Tiểu Phong - Thái độ của anh lúc này rất lạ , khuôn mặt đẹp không tì vết kề sát cô , ánh mắt Tiểu Phong có chút dâm khí bao quanh- Anh muốn em là của anh - Tay anh luồn vào lớp áo ngoài mỏng manh của cô , Tiểu Oanh cố đẩy anh ra nhưng xem ra chỉ là càng khiến anh trở lên mạnh tay hơn .Đôi môi chạm lên chiếc cô trắng nõn của cô , hôn lên bờ môi mềm mại 1 cách cuồng nhiệt . Tiểu Oanh Oanh đầu óc choáng váng , đôi tay trở lên bất lực trước Tiểu Phong .Nước mắt khẽ tuôn rơi khi chiếc váy trắng tuột ra khỏi cơ thể để lộ làn da trắng nõn mịn màng , Tiểu Phong cảm nhận được vị mặn của nước mắt . Anh nuốt tất cả những giọt nước mắt đó , đôi tay vẫn không ngừng chạm vào da thịt mát lạnh , mềm mại của cô .Tiểu Oanh khẽ lên tiếng , đôi tay vẫn cố gắng đẩy anh ra với chút sức lực cuối cùng - Tiểu Phong , em là em gái của anhTiểu Phong nhếch miệng cười , ánh mắt nhìn cô đầy sự h*m m**n - Chúng ta không phải anh em ruộtLời nói của Tiểu Phong vang lên , Tiểu Oanh như không tin vào chính đôi tai của mìnhSao có thể như vậy , sao em lại không phải là em gái của anh . Tiểu Phong .- Dừng lại đi , xin anh ....Mặc kệ những lời van xin của Tiểu Oanh Oanh , Tiểu Phong vẫn quyến luyến cơ thể cô không dứt , cho dù nước mắt có chảy thành sông .********************Tiểu Oanh đau đớn kéo chăn che kín cơ thể , trên khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt mặn chát . Anh khẽ ôm cô vào lòng , đôi môi lướt nhẹ trên bờ môi mềm mại ấy .Anh xin lỗi , Tiểu Oanh .Tiểu Oanh cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh . Trong lòng thấy nhói đau .- Tiểu Oanh , em ghét anh ?Cô không nói gì , im lặng trong tiếng khóc thốt ra từ đáy lòng .Ghét sao ????? em ghét anh ....nhiều đến nỗi chính bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi . Gía như đây chỉ là 1 cơn ác mộng để khi mở mắt ra sẽ không bị sự thật làm tổn thương .Anh xin lỗi , là do anh không thể kìm chế con thú giữ trong mình . Nếu không kịp thời dừng lại , có lẽ anh đã phạm 1 sai lầm lớn nhất , phạm 1 sai lầm khiến anh không thể tha thứ cho chính mình .Đôi tay anh khẽ lau đi những giọt nước mắt sót lại trên khóe mi , âm thanh vang lên như hối lỗi- Anh xin lỗi , tha thứ cho anh - Anh khẽ hôn lên chán cô , rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng . Tiếng bước chân xa dần , Tiểu Oanh Oanh mở mắt , cả người ngồi dậy . Đôi mắt buồn nhìn về phía xa xăm ngoài cửa sổ với màn đêm bao bọc .Mọi suy nghĩ không ngừng ập tới khiến cô choáng váng , mọi thứ đều lảo đảo và chông chênh , cảm giác lạc lõng giữa cuộc sống khiến cô mất niềm tin .Cuộc sống không tươi đẹp như mơ , luôn đầy dẫy những điều mà có mơ cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng nối , sẽ có 1 ngày nhận ra Tiểu Phong không phải là anh trai của mình , sẽ có 1 ngày Tiểu Phong muốn ăn sạch cô . Tiểu Oanh Oanh thật không giám tin , bấu chặt lấy ga giường thầm mong thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này .Tiểu Oanh Oanh ngủ quên lúc nào không hay , ánh nắng rọi vào khiến cô bừng tỉnh .Anh mắt nhìn xung quanh , khẽ liếc xuống dưới . Cơ thể không 1 mảnh vái sót lại , chỉ có 1 tấm chăn mỏng manh che ngang . Tiểu Phong đẩy cửa bước vào , Tiểu Oanh Oanh lấy chăn che kín cơ thể , ánh mắt nhìn anh có chút sợ hãi .- Đừng sợ - Tiểu Phong vuốt nhẹ mái tóc cô , đôi tay di chuyển đến gò má mềm mại trắng muốt khẽ đẩy cằm cô lên sát khuôn mặt anh . Đôi môi khẽ hôn lên bờ môi ngọt ngào ấy .- Em không muốn sao ? - Tiểu Phong dừng lại khi thấy cô khẽ cắn chặt miệng , hai hàng lông mày khẽ nhíu lại .- Đáng ghét - Tiểu Oanh lên tiếng , ánh mắt quay ra hướng cửa sổ .Anh đặt chiếc váy trắng xuống giường , ánh mắt dịu dàng nhìn cô đắm đuối , đôi môi nở nụ cười .- Anh để ở đây , sau khi thay đồ thì ra ngoài gặp anh .Tiểu Phong quay đi , Tiểu Oanh Oanh lại tiếp tục phát ra 2 từ " Đáng ghét " . Lần này ánh mắt đầy tức giận đã chĩa thẳng vào anh .Nhìn chiếc váy trắng được đặt ngay ngắn trên giường , Tiểu Oanh Oanh dù buồn bực cũng chấp nhận mặc vào người . Nếu ngang bướng không chịu mặc đồ thì không trừng Tiểu Phong sẽ ăn sach không còn gì sót lại .Tiểu Oanh Oanh bước ra khỏi phòng , đôi chân chần chạy ra vườn như mọi khi . Những tia nắng ấm áp của buổi sáng chiếu vào gương mặt trắng nõn của cô như 1 thiên thần với chiếc váy trắng tuyệt đẹp , mái tóc mềm mại khẽ tung bay trong làn gió . Tiểu Phong nhìn cô , trái tim không ngừng rung động .Tiểu Oanh nhìn anh , ánh mắt có chút ngượng ngạo , không còn tự nhiên và thân quen như trước- Em đói chưa hả ?- Rồi- Vậy anh sẽ dẫn em đi ăn - Tiểu Phong nắm lấy tay cô kéo đi , trên miệng vẫn nở nụ cười như ánh nắng mặt trời ấm ápTiểu Oanh , tại sao em vẫn chưa thể chấp nhận rằng chúng ta không phải là anh em ruột . Tại sao ánh mắt ấy lại xa lạ như vậy . Đến nhường nào em mới có thể chấp nhận tình cảm cuả anh đây hả .Dù trên môi anh vẫn nở nụ cười , nhưng tận sâu trong đáy lòng là cảm giác khó chịu vì thứ mà anh muốn lại đang bị giam cầm ở 1 nơi nào đó , trái tim cô thuộc về người khác . Thứ anh muốn là Tiểu Oanh Oanh , nhưng hiện tại lại không dừng lại như vậy , anh muốn nhiều hơn cả cái định nghĩa chỉ cần có được cô bên mình .*********************************Tiểu Băng bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc , mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt . Hình ảnh Hà Mi mặt mày đầy thương tích , máu chảy đầm đìa không ngừng xuất hiện trong giấc mơ khiến cô ăn không ngon , ngủ không yên .Hà Mi , cô tưởng dùng bộ mặt ghê rợn đó thì có thể khiến tôi cảm thấy tội lỗi hay sao hả ??? Yên tâm đi , sớm muộn cũng sẽ có người xuống đó chơi cùng cô .Tiểu Băng rời khỏi giường , ánh mắt đưa qua nhìn tấm hình đặt ngay ngắn trên mặt bàn khẽ nở nụ cười .Kỳ Phong , chỉ cần nhìn thấy nụ cười này thì mọi lo lắng , sợ hãi trong lòng em đều được giải tỏa . Em thật sự rất yêu anh , yêu anh nhiều hơn bất kể thứ gì trên thế gian này .

Chương 31