- Thái tử! Đã tới rồi ạ!- Tiếng nói của tên lính oang oang. Vừa nghe tiếng nói ấy, các kĩ nữ trong thanh lâu lặp tức như ong vỡ tổ, chạy ra nhìn. Miệng léo nhéo. -Thái tử! Ở với thiếp! -Thái tử! Đừng nghe lời cô ta! Hai cô kĩ nữ đó vốn đã có thù hằn với nhau. Hai người nhào vào đánh nhau. Nhưng chưa kịp gì hết thì cây roi dây uy quyền của tú bà đã giơ cao. -Nhốt hai đứa nó! Bỏ đói 3 ngày! Các cô kĩ nữ khác nghe xong thì lòng đã hân hoan phần nào. Loại bỏ 2 đối thủ quá dễ dàng. Rồi bọn họ lại tiếp tục mè nheo: - Thái tử! - Thái tử hãy chọn thiếp! ... Thật là một mớ hỗn độn. Nhưng xem ra hắn rất thích.
Chương 29: Cứu thái tử! (p3)
Muội Phải Ở Bên Ta Mãi Mãi, Biết Chưa?Tác giả: Scarlet KittenTruyện Cung Đấu- Thái tử! Đã tới rồi ạ!- Tiếng nói của tên lính oang oang. Vừa nghe tiếng nói ấy, các kĩ nữ trong thanh lâu lặp tức như ong vỡ tổ, chạy ra nhìn. Miệng léo nhéo. -Thái tử! Ở với thiếp! -Thái tử! Đừng nghe lời cô ta! Hai cô kĩ nữ đó vốn đã có thù hằn với nhau. Hai người nhào vào đánh nhau. Nhưng chưa kịp gì hết thì cây roi dây uy quyền của tú bà đã giơ cao. -Nhốt hai đứa nó! Bỏ đói 3 ngày! Các cô kĩ nữ khác nghe xong thì lòng đã hân hoan phần nào. Loại bỏ 2 đối thủ quá dễ dàng. Rồi bọn họ lại tiếp tục mè nheo: - Thái tử! - Thái tử hãy chọn thiếp! ... Thật là một mớ hỗn độn. Nhưng xem ra hắn rất thích. Đêm đến, một bóng đêm nhẹ nhàng len lõi qua hàng phòng thủ trong phủ công chúa. Chợt thân ảnh đó đứng lại, ngoắt tay về phía buội cây. Từ trong bụi cây phóng ra hai thân ảnh. Một lớn một nhỏ.- An Vy! Tỷ không muốn nói nhiều!- Một giọng nữ khá cao, lạnh băng cất lên.- Muội...muội...!- Tiếng cô bé lấp bắp. Kì này chết thật rồi.Thân ảnh kia khẽ cười. Có lẽ cô đã đánh giá thấp vị tỷ tỷ trước mặt rồi.- Ta là công chúa!- Cô khẽ cười nhẹ.Ái Khuê lạ lẫm nhìn Nguyệt Cầm. Lần đầu tiên có người gặp cô mà không thi hành lễ.- Không phải chúng ta là tỷ muội sao?- Giọng Nguyệt Cầm bình thường đến kì lạ.Mặt Ái Khuê chợt đanh lại. Chỉ mới quen hoàng huynh của ta thôi mà. Kiêu ngạo quá.Như đọc được suy nghĩ ấy, Nguyệt Cầm nhếch mép.- Chúng ta từng gặp nhau rồi! Công chúa không nhớ?
Đêm đến, một bóng đêm nhẹ nhàng len lõi qua hàng phòng thủ trong phủ công chúa. Chợt thân ảnh đó đứng lại, ngoắt tay về phía buội cây. Từ trong bụi cây phóng ra hai thân ảnh. Một lớn một nhỏ.
- An Vy! Tỷ không muốn nói nhiều!- Một giọng nữ khá cao, lạnh băng cất lên.
- Muội...muội...!- Tiếng cô bé lấp bắp. Kì này chết thật rồi.
Thân ảnh kia khẽ cười. Có lẽ cô đã đánh giá thấp vị tỷ tỷ trước mặt rồi.
- Ta là công chúa!- Cô khẽ cười nhẹ.
Ái Khuê lạ lẫm nhìn Nguyệt Cầm. Lần đầu tiên có người gặp cô mà không thi hành lễ.
- Không phải chúng ta là tỷ muội sao?- Giọng Nguyệt Cầm bình thường đến kì lạ.
Mặt Ái Khuê chợt đanh lại. Chỉ mới quen hoàng huynh của ta thôi mà. Kiêu ngạo quá.
Như đọc được suy nghĩ ấy, Nguyệt Cầm nhếch mép.
- Chúng ta từng gặp nhau rồi! Công chúa không nhớ?
Muội Phải Ở Bên Ta Mãi Mãi, Biết Chưa?Tác giả: Scarlet KittenTruyện Cung Đấu- Thái tử! Đã tới rồi ạ!- Tiếng nói của tên lính oang oang. Vừa nghe tiếng nói ấy, các kĩ nữ trong thanh lâu lặp tức như ong vỡ tổ, chạy ra nhìn. Miệng léo nhéo. -Thái tử! Ở với thiếp! -Thái tử! Đừng nghe lời cô ta! Hai cô kĩ nữ đó vốn đã có thù hằn với nhau. Hai người nhào vào đánh nhau. Nhưng chưa kịp gì hết thì cây roi dây uy quyền của tú bà đã giơ cao. -Nhốt hai đứa nó! Bỏ đói 3 ngày! Các cô kĩ nữ khác nghe xong thì lòng đã hân hoan phần nào. Loại bỏ 2 đối thủ quá dễ dàng. Rồi bọn họ lại tiếp tục mè nheo: - Thái tử! - Thái tử hãy chọn thiếp! ... Thật là một mớ hỗn độn. Nhưng xem ra hắn rất thích. Đêm đến, một bóng đêm nhẹ nhàng len lõi qua hàng phòng thủ trong phủ công chúa. Chợt thân ảnh đó đứng lại, ngoắt tay về phía buội cây. Từ trong bụi cây phóng ra hai thân ảnh. Một lớn một nhỏ.- An Vy! Tỷ không muốn nói nhiều!- Một giọng nữ khá cao, lạnh băng cất lên.- Muội...muội...!- Tiếng cô bé lấp bắp. Kì này chết thật rồi.Thân ảnh kia khẽ cười. Có lẽ cô đã đánh giá thấp vị tỷ tỷ trước mặt rồi.- Ta là công chúa!- Cô khẽ cười nhẹ.Ái Khuê lạ lẫm nhìn Nguyệt Cầm. Lần đầu tiên có người gặp cô mà không thi hành lễ.- Không phải chúng ta là tỷ muội sao?- Giọng Nguyệt Cầm bình thường đến kì lạ.Mặt Ái Khuê chợt đanh lại. Chỉ mới quen hoàng huynh của ta thôi mà. Kiêu ngạo quá.Như đọc được suy nghĩ ấy, Nguyệt Cầm nhếch mép.- Chúng ta từng gặp nhau rồi! Công chúa không nhớ?