- Alô_Jenny nghe điện thoại sau tiếng chuông. - Cho hỏi đây có phải người nhà bệnh nhân Nguyễn Mạnh Hùng không ạ?_Là giọng một cô gái trẻ. - Dạ phải, tôi là con gái ông ấy. Có chuyện gì ạ?_Jenny. - Thưa cô, ông Hùng bị tai nạn đang trong phòng cấp cứu ạ._Cô gái kia. Lúc này Jenny không còn bình tĩnh được nữa. Và rồi 1 giọt...2 giọt...3 giọt... Nước mắt c*̉a cô lại rơi nữa rồi. Nhưng cô cố giữ bình tĩnh, đáp lại với giọng nhgẹn ngào: - Ở bệnh viện nào ạ? - Dạ, bệnh viện ABC_Cô gái kia nhanh chóng đáp. Không nói gì thêm Jenny c*́p máy và lao thẳng ra khỏi phòng. Vội lấy chiếc xe SH và đi đến bệnh viện mà cô gái kia đã nói. Tâm trí c*̉a cô giờ đây đang rất rối, cứ thế hàng nghìn câu hỏ hiện ra trong đầu cô. Cô có linh cảm như một tai hoạ sắp ập đến gia đình cô, nhưng cô không thể nào đoán trước được. Cô vẫn đi mà vẫn suy nghĩ lung tung. Và............."…
Chương 104: Ngoại truyện 5
Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!Tác giả: nhím(♏)- Alô_Jenny nghe điện thoại sau tiếng chuông. - Cho hỏi đây có phải người nhà bệnh nhân Nguyễn Mạnh Hùng không ạ?_Là giọng một cô gái trẻ. - Dạ phải, tôi là con gái ông ấy. Có chuyện gì ạ?_Jenny. - Thưa cô, ông Hùng bị tai nạn đang trong phòng cấp cứu ạ._Cô gái kia. Lúc này Jenny không còn bình tĩnh được nữa. Và rồi 1 giọt...2 giọt...3 giọt... Nước mắt c*̉a cô lại rơi nữa rồi. Nhưng cô cố giữ bình tĩnh, đáp lại với giọng nhgẹn ngào: - Ở bệnh viện nào ạ? - Dạ, bệnh viện ABC_Cô gái kia nhanh chóng đáp. Không nói gì thêm Jenny c*́p máy và lao thẳng ra khỏi phòng. Vội lấy chiếc xe SH và đi đến bệnh viện mà cô gái kia đã nói. Tâm trí c*̉a cô giờ đây đang rất rối, cứ thế hàng nghìn câu hỏ hiện ra trong đầu cô. Cô có linh cảm như một tai hoạ sắp ập đến gia đình cô, nhưng cô không thể nào đoán trước được. Cô vẫn đi mà vẫn suy nghĩ lung tung. Và............."… - Chị tới đây làm gì?_Mary không hề hoan nghênh sự hiện diện c*̉a cô ta, Mary còn trách thầm sao Jenny lại cho con rắn độc này vào nhà nữa. Ừm...người đó là Jun.- Tôi tới để xin lỗi mọi người. Thực ra tôi muốn tới xin lỗi mọi người lâu lắm rồi nhưng không dám, hôm nay tôi lấy hết cam đảm để tới đây. Tôi không dám hy vọng mọi người sẽ tha thứ, nhưng xin lỗi rồi tôi sẽ nhẹ lòng hơn._Jun c*́i gằm mặt, không dám ngẩng cao đầu nhìn mọi người.- Hừ...sau những gì chị đã gây ra chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Xin lỗi, xin lỗi rồi có thể bù đắp được những đau thương chúng tôi đã phải trải qua không._Emily- Tôi biết mọi người sẽ chẳng tha lỗi cho tôi đâu. Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi. Đó là lời thật lòng._Jun- Cô c*́t ngay đi. Xin lỗi gì chứ? c*́t._Henry đứng dậy quát thẳng vào mặt Jun, tay chỉ ra ngoài cổng ý muốn đuổi Jun đi.Jun quay đi, giọt nước mắt lăn xuống. Đó không phải là nước mắt cá sấu, đó là nước mặt c*̉a sự ăn năn hối lỗi. Là thật, Jun đã thay đổi. Nhưng còn ai tin Jun chứ? Sau khi bị lừa một lần, mấy ai còn tin đâu.- Khoa đã._Jenny chợt lên tiếng ngăn bước chân Jun lại.- Em định làm gì?_Ken hỏi Jenny- Mọi người chờ em một chút, cả chị Jun nữa._Jenny nói xong đứng dậy đi vào nhà bếp. Một lúc sau, Jenny quay ra, trên tay cầm một hộp giấy ăn và một lọ màu thực phẩm màu đen. Mọi người nhìn Jenny chẳng hiểu Jenny định làm gì nữa. Jenny dùng dao cắt miếng đậu phụ ra làm 3 miếng rồi đặt tách ra.- Em sẽ lấy ra 3 sấp giấy ăn, chúng ta sẽ coi 3 sấp giấy ăn này lần lượt là quá khứ, hiện tại và tương lai c*̉a một con người. Và lọ màu thực phẩm đen này sẽ tượng trưng cho tội lỗi c*̉a một người._Jenny nói, tay lấy giấy trong hộp ra chia thành 3 sấp giấy khá dầy.- Em sẽ đổ màu thực phẩm đen này lên một sấp giấy, chúng ta sẽ coi sấp giấy này là quá khứ. Sấp giấy nhanh chóng bị nhuốm đen c*̃ng như quá khứ c*̉a một người nhuốm đầy tội lỗi. Tiếp theo em sẽ đặt lên sấp giấy nhuốm đen một sấp giấy, chúng ta coi sấp giấy trên là tương lai nhé. Mọi người nhìn này, phần dưới c*̉a sấp giấy tương lai có bị nhuốm một chút màu đen c*̉a sấp giấy quá khứ, nhưng phần trên lại không hề, vẫn trắng tinh, màu trắng này sẽ tượng trưng cho một người trong sạch, không tội lỗi. Cuối c*̀ng em đặt sấp giấy còn lại, đây là sấp giấy tương lai. Sấp giấy tương lai này không bị nhuốm đen. c*̃ng như một con người có quá khứ tội lỗi, sai lầm, nhưng nếu họ biết nhận lỗi và sửa sai thì chắc chắn trong hiện tại và tương lai họ trong sạch, đồng nghĩa với việc họ là người tốt. Khi đánh giá một con người, chúng ta không nên đánh giá họ bằng cách nhìn vào quá khứ, mà hãy nhìn vào hiện tại và tương lai để phán xét về họ. Quá khứ có một ai chưa từng sai? Quan trọng là hiện tại và tương lai họ là người tốt. Chúng ta c*̀ng là con người, c*̀ng sống trong một cộng đồng nên chúng ta cần tạo cho nhau những cơ hội để tiếp tục sinh tồn một cách toàn vẹn. Sống mà không được vui vẻ, cứ day dứt, ăn không ngon, ngủ không yên, đó là hình phạt nặng nề với chị Jun rồi. Vậy còn lí do gì để chúng ta không tha thứ cho chị Jun? Bây giờ thì mọi người đã hiểu chưa?_Jenny. Nhóm Kelvin sẽ phải rất tự hào với lòng bao dung c*̉a Jenny. Quả thật rất khó để tha thứ cho Jun sau những gì đã qua, nhưng Jenny làm được điều đó, điều mà trong cuộc sống chúng ta nên có.- Em thật là...Được rồi, chúng ta sẽ tha thứ cho Jun._Kelvin cười- Cảm ơn mọi người._Jun- Cô phải cảm ơn em gái cao thượng c*̉a tôi kia kìa._Henry- Cảm ơn Jenny nhiều lắm._JunJenny chưa kịp nói "không có gì thì ở ngoài có một bé trai khoảng 4-5 tuổi chạy tới bên Jun nói:- Chúng ta về được chưa mẹ?- Đợi mẹ một xíu nha con ngoan._Jun c*́i xuống đáp lại cậu bé đó.- Đây là con c*̉a cô hả?_Mary- Ừm._Jun. Con trai Jun tên là Trương Khánh Hoàng, 4 tuổi. Vì nuôi con ngoài dã thú nên Jun cho con theo họ mẹ.- Ba nó là ai?_Kelvin hỏi mà tim đập thình thịch. Trước Kelvin có ngủ với Jun, lỡ đây là con c*̉a Kelvin thì...Jenny sẽ ra sao đây? Jenny đã chịu quá nhiều đau khổ và thiệt thòi rồi.- Ba nó là...._Jun nói đoạn rồi dừng lại. Jun phải nói thế nào với mọi người đây?- Là tôi._Giọng nói đó c*̉a một người từ ngoài cổng bước vào. Đó là Thiên Bằng. Phải, là con Thiên Bằng. Sau khi bỏ đi, Jun gặp Thiên Bằng và đã vài lần qua lại với Thiên Bằng rồi lỡ có Khánh Hoàng. Biết mình có bầu Jun đến nói với Thiên Bằng nhưng cậu ta không nhận, Jun có năn nỉ ỉ ôi bao nhiêu thì Thiên Bằng c*̃ng chỉ coi Jun như một con đĩ. Jun quay về nhà tìm ba mẹ, nhưng đến cả ba mẹ c*̃ng đuổi ra khỏi nhà vì không thể chấp nhận Jun được. Trong lúc chưa tìm thấy Jun, ba mẹ Jun đã biết hết tội ác c*̉a con mình, Jun về không còn bị đuổi huống chi giờ con mang một đứa con hoang về nữa. Jun dùng tiền trong thẻ c*̉a mình mua được một nhà cấp 4 nhỏ và vài đồ dùng gia đình sau đó đi xin việc làm. Lúc đó Jun đã định bỏ đứa bé trong bụng đi, nhưng nghĩ lại đứa trẻ chẳng có tội tình gì nên lại thôi. Jun đi làm, tháng lương chỉ đủ hai mẹ con sống, c*̃ng không dành dụm gì được nhiều. Đến năm bé Khánh Hoàng được 2 tuổi, Jun cho bé đi trẻ, không may bé bị trượt ngã xuống đống đồ chơi, làm cái cần câu đồ chơi cắm vào và làm hỏng mắt trái c*̉a bé. Jun lấy hết tiền tiết kiệm để chữa trị cho bé nhưng không đủ. Jun đành phải bán cả căn nhà cấp 4 để đủ viện phí thay mắt cho bé. Sau đó hai mẹ con thuê một căn nhà nhỏ ở, là căn nhà hôm qua Kelvin đã thấy. Cuộc sống c*̉a hai mẹ con vất vả, thiếu thốn cứ thế ngày qua ngày. Có lẽ đây là sự trả giá dành cho Jun. Nếu Jun chết là hết, Jun được sống mà phải đau khổ thế này còn không bằng chết. Quả thực ông trời công bằng quá mà.- Thiên Bằng???_Ken, Mary, Henry, Emily, Kelvin và Jenny c*̀ng đồng thanh.- Phải, đó là con c*̉a tôi. Tôi đã ruồng bỏ nó từ khi nó chưa chào đời, giờ tôi muốn nhận lại con. Và tôi đến đây c*̃ng muốn xin lỗi mọi người vì những chuyện trong quá khứ._Thiên Bằng. Sau khi Jenny thành người thực vật, Thiên Bằng ra nước ngoài sống được 2 năm thì lấy vợ bên đó. Khi cô vợ c*̉a Thiên Bằng chửa được 6 tháng, Thiên Bằng có xích mích với vợ. Trong lúc không kìm chế nổi, Thiên Bằng đã đẩy vợ ngã xuống cầu thang. Cô ta chết và cả đứa con chưa chào đời c*̉a Thiên Bằng c*̃ng đi theo cô ta luôn. Lúc đó Thiên Bằng mới chợt nhận ra mình tội lỗ đã quá nhiều rồi. Thiên Bằng nói dối ba mẹ cô ta là cô ta bị trượt chân ngã vì sợ bị đi tù. Rồi Thiên Bằng đi làm từ thiện khắp nơi với hy vọng được sống bình yên, không bị ám ảnh. Thiên Bằng c*̃ng có đi tới nhà thờ làm lễ rửa tội. Nhưng Thiên Bằng vẫn còn day dứt một điều, đó là chuyện con c*̉a Thiên Bằng và Jun. Thiên Bằng trở về Việt Nam tìm Jun và con, thì biết tình cảnh éo le c*̉a hai mẹ con. Thiên Bằng đã rất đau lòng, xót xa khi nhìn tình cảnh ấy. Thế nên Thiên Bằng tìm cách nhận lại con thật nhanh, để bù đắp tình cảm cho con, c*̃ng như chăm sóc Jun. Rồi còn về xin lỗi nhóm Kelvin nữa. Đó, ai làm ác c*̃ng phải trả giá thôi.- Người như cậu không đáng được chúng tôi tha thứ._Henry- Hồi nãy em nói rồi mà. Chúng tôi sẽ tha thứ cho anh._Jenny- Tôi cảm ơn._Thiên Bằng cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều.- Ba ơi, ba ơi, con bảo cái này._Cún anh từ trong nhà chạy ra, theo sau là lũ nhóc.- Chuyện gì thế con?_Kelvin quay sang hỏi c*́n anh.- Ngày trước ba tỏ tỉnh với mẹ thế nào? Ba nói ngắn gọn trong một câu để nói lên hết được cả buổi tỏ tình hôm đấy._Cún anh mắt long lanh nhìn ba.- Sao con lại hỏi thế._Jenny trố mắt ngạc nhiên trước câu hỏi rất chi là...và bộ mặt ngây thơ c*̉a con.- Dạ, trên ti vi vừa có._Cún em nhảy vào nói giúp c*́n anh.- Nói đi ba._Hai c*́n đồng thanh.- Ừm....thế này....là.....Đừng làm ôsin nữa, làm người yêu anh đi!_Kelvin cười cười, xoa xoa đầu hai c*́n rồi trả lời.- Á sao ba lại bắt mẹ làm ôsin._Cún anh nghe xong hét lên.- Ba hư lắm._Cún emRồi Kelvin c*̀ng hai c*́n rượt đuổi nhau trong sân nhà c*̀ng với tiếng cười vui vẻ.Hạnh phúc đơn giản chỉ là những tiếng cười bên người thân. Và ta sẽ có hạnh phúc trọn vẹn nếu ta biết cho đi, biết nhận lỗ và biết tha thứ. Không chỉ ta hạnh phúc mà khi đó cuộc sống này sẽ đẹp hơn. Đừng bao giờ nói khoan dung chỉ là lý thuyết trong sách vở chứ mấy ai làm được. Đừng nói vậy vì tôi tin bạn làm được điều đó. Hận thù sẽ làm con người ta mãi mãi không phát triển được.-----------------Hết----------------*************************************************************************************************************************************************Kết thúc truyện rồi cho Nhím gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả độc giả. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ Nhím, luôn cho Nhím động lực để viết tiếp. Là tác phẩm đầu tay, Nhím còn nhiều sai sót, mọi người cứ góp ý để Nhím có kinh nghiệm nhiều hơn. À, Nhím có truyện "Nhật Heo family" nữa, các bạn đọc ủng hộ Nhím nha. Iu nhiều lém.hihi.
- Chị tới đây làm gì?_Mary không hề hoan nghênh sự hiện diện
c*̉a cô ta, Mary còn trách thầm sao Jenny lại cho con rắn độc này vào nhà nữa. Ừm...người đó là Jun.
- Tôi tới để
xin lỗi mọi người. Thực ra tôi muốn tới xin lỗi mọi người lâu
lắm rồi nhưng không dám, hôm nay tôi lấy hết cam đảm để tới đây. Tôi không dám hy vọng mọi người sẽ tha thứ, nhưng xin lỗi rồi
tôi sẽ nhẹ lòng hơn._Jun c*́i gằm mặt, không dám ngẩng cao đầu
nhìn mọi người.
- Hừ...sau những gì chị đã gây ra
chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Xin lỗi, xin lỗi rồi có thể
bù đắp được những đau thương chúng tôi đã phải trải qua
không._Emily
- Tôi biết mọi người sẽ chẳng tha lỗi cho tôi đâu. Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi. Đó là lời thật lòng._Jun
- Cô c*́t ngay đi. Xin lỗi gì chứ? c*́t._Henry đứng dậy quát thẳng vào mặt Jun, tay chỉ ra ngoài cổng ý muốn đuổi Jun đi.
Jun quay đi, giọt nước mắt lăn xuống. Đó không phải là nước mắt
cá sấu, đó là nước mặt c*̉a sự ăn năn hối lỗi. Là thật, Jun
đã thay đổi. Nhưng còn ai tin Jun chứ? Sau khi bị lừa một lần,
mấy ai còn tin đâu.
- Khoa đã._Jenny chợt lên tiếng ngăn bước chân Jun lại.
- Em định làm gì?_Ken hỏi Jenny
- Mọi người chờ em một chút, cả chị Jun nữa._Jenny nói xong
đứng dậy đi vào nhà bếp. Một lúc sau, Jenny quay ra, trên tay
cầm một hộp giấy ăn và một lọ màu thực phẩm màu đen. Mọi
người nhìn Jenny chẳng hiểu Jenny định làm gì nữa. Jenny dùng
dao cắt miếng đậu phụ ra làm 3 miếng rồi đặt tách ra.
- Em sẽ lấy ra 3 sấp giấy ăn, chúng ta sẽ coi 3 sấp giấy ăn này
lần lượt là quá khứ, hiện tại và tương lai c*̉a một con người. Và lọ màu thực phẩm đen này sẽ tượng trưng cho tội lỗi c*̉a
một người._Jenny nói, tay lấy giấy trong hộp ra chia thành 3 sấp giấy khá dầy.
- Em sẽ đổ màu thực phẩm đen này
lên một sấp giấy, chúng ta sẽ coi sấp giấy này là quá khứ.
Sấp giấy nhanh chóng bị nhuốm đen c*̃ng như quá khứ c*̉a một
người nhuốm đầy tội lỗi. Tiếp theo em sẽ đặt lên sấp giấy
nhuốm đen một sấp giấy, chúng ta coi sấp giấy trên là tương lai
nhé. Mọi người nhìn này, phần dưới c*̉a sấp giấy tương lai có
bị nhuốm một chút màu đen c*̉a sấp giấy quá khứ, nhưng phần
trên lại không hề, vẫn trắng tinh, màu trắng này sẽ tượng trưng cho một người trong sạch, không tội lỗi. Cuối c*̀ng em đặt sấp
giấy còn lại, đây là sấp giấy tương lai. Sấp giấy tương lai này không bị nhuốm đen. c*̃ng như một con người có quá khứ tội
lỗi, sai lầm, nhưng nếu họ biết nhận lỗi và sửa sai thì chắc
chắn trong hiện tại và tương lai họ trong sạch, đồng nghĩa với
việc họ là người tốt. Khi đánh giá một con người, chúng ta
không nên đánh giá họ bằng cách nhìn vào quá khứ, mà hãy
nhìn vào hiện tại và tương lai để phán xét về họ. Quá khứ
có một ai chưa từng sai? Quan trọng là hiện tại và tương lai họ là người tốt. Chúng ta c*̀ng là con người, c*̀ng sống trong một cộng đồng nên chúng ta cần tạo cho nhau những cơ hội để tiếp
tục sinh tồn một cách toàn vẹn. Sống mà không được vui vẻ, cứ day dứt, ăn không ngon, ngủ không yên, đó là hình phạt nặng nề
với chị Jun rồi. Vậy còn lí do gì để chúng ta không tha thứ
cho chị Jun? Bây giờ thì mọi người đã hiểu chưa?_Jenny. Nhóm
Kelvin sẽ phải rất tự hào với lòng bao dung c*̉a Jenny. Quả
thật rất khó để tha thứ cho Jun sau những gì đã qua, nhưng Jenny làm được điều đó, điều mà trong cuộc sống chúng ta nên có.
- Em thật là...Được rồi, chúng ta sẽ tha thứ cho Jun._Kelvin cười
- Cảm ơn mọi người._Jun
- Cô phải cảm ơn em gái cao thượng c*̉a tôi kia kìa._Henry
- Cảm ơn Jenny nhiều lắm._Jun
Jenny chưa kịp nói "không có gì thì ở ngoài có một bé trai khoảng 4-5 tuổi chạy tới bên Jun nói:
- Chúng ta về được chưa mẹ?
- Đợi mẹ một xíu nha con ngoan._Jun c*́i xuống đáp lại cậu bé đó.
- Đây là con c*̉a cô hả?_Mary
- Ừm._Jun. Con trai Jun tên là Trương Khánh Hoàng, 4 tuổi. Vì nuôi con ngoài dã thú nên Jun cho con theo họ mẹ.
- Ba nó là ai?_Kelvin hỏi mà tim đập thình thịch. Trước Kelvin
có ngủ với Jun, lỡ đây là con c*̉a Kelvin thì...Jenny sẽ ra sao
đây? Jenny đã chịu quá nhiều đau khổ và thiệt thòi rồi.
- Ba nó là...._Jun nói đoạn rồi dừng lại. Jun phải nói thế nào với mọi người đây?
- Là tôi._Giọng nói đó c*̉a một người từ ngoài cổng bước vào.
Đó là Thiên Bằng. Phải, là con Thiên Bằng. Sau khi bỏ đi, Jun
gặp Thiên Bằng và đã vài lần qua lại với Thiên Bằng rồi lỡ
có Khánh Hoàng. Biết mình có bầu Jun đến nói với Thiên Bằng
nhưng cậu ta không nhận, Jun có năn nỉ ỉ ôi bao nhiêu thì Thiên
Bằng c*̃ng chỉ coi Jun như một con đĩ. Jun quay về nhà tìm ba
mẹ, nhưng đến cả ba mẹ c*̃ng đuổi ra khỏi nhà vì không thể
chấp nhận Jun được. Trong lúc chưa tìm thấy Jun, ba mẹ Jun đã
biết hết tội ác c*̉a con mình, Jun về không còn bị đuổi huống
chi giờ con mang một đứa con hoang về nữa. Jun dùng tiền trong
thẻ c*̉a mình mua được một nhà cấp 4 nhỏ và vài đồ dùng gia
đình sau đó đi xin việc làm. Lúc đó Jun đã định bỏ đứa bé
trong bụng đi, nhưng nghĩ lại đứa trẻ chẳng có tội tình gì nên lại thôi. Jun đi làm, tháng lương chỉ đủ hai mẹ con sống, c*̃ng
không dành dụm gì được nhiều. Đến năm bé Khánh Hoàng được 2
tuổi, Jun cho bé đi trẻ, không may bé bị trượt ngã xuống đống
đồ chơi, làm cái cần câu đồ chơi cắm vào và làm hỏng mắt
trái c*̉a bé. Jun lấy hết tiền tiết kiệm để chữa trị cho bé
nhưng không đủ. Jun đành phải bán cả căn nhà cấp 4 để đủ viện
phí thay mắt cho bé. Sau đó hai mẹ con thuê một căn nhà nhỏ ở,
là căn nhà hôm qua Kelvin đã thấy. Cuộc sống c*̉a hai mẹ con vất vả, thiếu thốn cứ thế ngày qua ngày. Có lẽ đây là sự trả
giá dành cho Jun. Nếu Jun chết là hết, Jun được sống mà phải
đau khổ thế này còn không bằng chết. Quả thực ông trời công
bằng quá mà.
- Thiên Bằng???_Ken, Mary, Henry, Emily, Kelvin và Jenny c*̀ng đồng thanh.
- Phải, đó là con c*̉a tôi. Tôi đã ruồng bỏ nó từ khi nó chưa
chào đời, giờ tôi muốn nhận lại con. Và tôi đến đây c*̃ng muốn
xin lỗi mọi người vì những chuyện trong quá khứ._Thiên Bằng.
Sau khi Jenny thành người thực vật, Thiên Bằng ra nước ngoài
sống được 2 năm thì lấy vợ bên đó. Khi cô vợ c*̉a Thiên Bằng
chửa được 6 tháng, Thiên Bằng có xích mích với vợ. Trong lúc
không kìm chế nổi, Thiên Bằng đã đẩy vợ ngã xuống cầu thang.
Cô ta chết và cả đứa con chưa chào đời c*̉a Thiên Bằng c*̃ng đi
theo cô ta luôn. Lúc đó Thiên Bằng mới chợt nhận ra mình tội lỗ đã quá nhiều rồi. Thiên Bằng nói dối ba mẹ cô ta là cô ta bị
trượt chân ngã vì sợ bị đi tù. Rồi Thiên Bằng đi làm từ thiện khắp nơi với hy vọng được sống bình yên, không bị ám ảnh.
Thiên Bằng c*̃ng có đi tới nhà thờ làm lễ rửa tội. Nhưng Thiên
Bằng vẫn còn day dứt một điều, đó là chuyện con c*̉a Thiên
Bằng và Jun. Thiên Bằng trở về Việt Nam tìm Jun và con, thì
biết tình cảnh éo le c*̉a hai mẹ con. Thiên Bằng đã rất đau
lòng, xót xa khi nhìn tình cảnh ấy. Thế nên Thiên Bằng tìm
cách nhận lại con thật nhanh, để bù đắp tình cảm cho con, c*̃ng như chăm sóc Jun. Rồi còn về xin lỗi nhóm Kelvin nữa. Đó, ai
làm ác c*̃ng phải trả giá thôi.
- Người như cậu không đáng được chúng tôi tha thứ._Henry
- Hồi nãy em nói rồi mà. Chúng tôi sẽ tha thứ cho anh._Jenny
- Tôi cảm ơn._Thiên Bằng cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều.
- Ba ơi, ba ơi, con bảo cái này._Cún anh từ trong nhà chạy ra, theo sau là lũ nhóc.
- Chuyện gì thế con?_Kelvin quay sang hỏi c*́n anh.
- Ngày trước ba tỏ tỉnh với mẹ thế nào? Ba nói ngắn gọn trong
một câu để nói lên hết được cả buổi tỏ tình hôm đấy._Cún anh
mắt long lanh nhìn ba.
- Sao con lại hỏi thế._Jenny trố mắt ngạc nhiên trước câu hỏi rất chi là...và bộ mặt ngây thơ c*̉a con.
- Dạ, trên ti vi vừa có._Cún em nhảy vào nói giúp c*́n anh.
- Nói đi ba._Hai c*́n đồng thanh.
- Ừm....thế này....là.....Đừng làm ôsin nữa, làm người yêu anh
đi!_Kelvin cười cười, xoa xoa đầu hai c*́n rồi trả lời.
- Á sao ba lại bắt mẹ làm ôsin._Cún anh nghe xong hét lên.
- Ba hư lắm._Cún em
Rồi Kelvin c*̀ng hai c*́n rượt đuổi nhau trong sân nhà c*̀ng với tiếng cười vui vẻ.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là những tiếng cười bên người thân. Và ta
sẽ có hạnh phúc trọn vẹn nếu ta biết cho đi, biết nhận lỗ và biết tha thứ. Không chỉ ta hạnh phúc mà khi đó cuộc sống này
sẽ đẹp hơn. Đừng bao giờ nói khoan dung chỉ là lý thuyết trong
sách vở chứ mấy ai làm được. Đừng nói vậy vì tôi tin bạn làm được điều đó. Hận thù sẽ làm con người ta mãi mãi không phát triển được.
-----------------Hết----------------
*************************************************************************************************************************************************
Kết thúc truyện rồi cho Nhím gửi lời cảm ơn chân thành đến tất
cả độc giả. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ Nhím, luôn cho Nhím động lực để viết tiếp. Là tác phẩm đầu tay, Nhím còn nhiều
sai sót, mọi người cứ góp ý để Nhím có kinh nghiệm nhiều hơn. À, Nhím có truyện "Nhật Heo family" nữa, các bạn đọc ủng hộ
Nhím nha. Iu nhiều lém.hihi.
Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!Tác giả: nhím(♏)- Alô_Jenny nghe điện thoại sau tiếng chuông. - Cho hỏi đây có phải người nhà bệnh nhân Nguyễn Mạnh Hùng không ạ?_Là giọng một cô gái trẻ. - Dạ phải, tôi là con gái ông ấy. Có chuyện gì ạ?_Jenny. - Thưa cô, ông Hùng bị tai nạn đang trong phòng cấp cứu ạ._Cô gái kia. Lúc này Jenny không còn bình tĩnh được nữa. Và rồi 1 giọt...2 giọt...3 giọt... Nước mắt c*̉a cô lại rơi nữa rồi. Nhưng cô cố giữ bình tĩnh, đáp lại với giọng nhgẹn ngào: - Ở bệnh viện nào ạ? - Dạ, bệnh viện ABC_Cô gái kia nhanh chóng đáp. Không nói gì thêm Jenny c*́p máy và lao thẳng ra khỏi phòng. Vội lấy chiếc xe SH và đi đến bệnh viện mà cô gái kia đã nói. Tâm trí c*̉a cô giờ đây đang rất rối, cứ thế hàng nghìn câu hỏ hiện ra trong đầu cô. Cô có linh cảm như một tai hoạ sắp ập đến gia đình cô, nhưng cô không thể nào đoán trước được. Cô vẫn đi mà vẫn suy nghĩ lung tung. Và............."… - Chị tới đây làm gì?_Mary không hề hoan nghênh sự hiện diện c*̉a cô ta, Mary còn trách thầm sao Jenny lại cho con rắn độc này vào nhà nữa. Ừm...người đó là Jun.- Tôi tới để xin lỗi mọi người. Thực ra tôi muốn tới xin lỗi mọi người lâu lắm rồi nhưng không dám, hôm nay tôi lấy hết cam đảm để tới đây. Tôi không dám hy vọng mọi người sẽ tha thứ, nhưng xin lỗi rồi tôi sẽ nhẹ lòng hơn._Jun c*́i gằm mặt, không dám ngẩng cao đầu nhìn mọi người.- Hừ...sau những gì chị đã gây ra chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Xin lỗi, xin lỗi rồi có thể bù đắp được những đau thương chúng tôi đã phải trải qua không._Emily- Tôi biết mọi người sẽ chẳng tha lỗi cho tôi đâu. Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi. Đó là lời thật lòng._Jun- Cô c*́t ngay đi. Xin lỗi gì chứ? c*́t._Henry đứng dậy quát thẳng vào mặt Jun, tay chỉ ra ngoài cổng ý muốn đuổi Jun đi.Jun quay đi, giọt nước mắt lăn xuống. Đó không phải là nước mắt cá sấu, đó là nước mặt c*̉a sự ăn năn hối lỗi. Là thật, Jun đã thay đổi. Nhưng còn ai tin Jun chứ? Sau khi bị lừa một lần, mấy ai còn tin đâu.- Khoa đã._Jenny chợt lên tiếng ngăn bước chân Jun lại.- Em định làm gì?_Ken hỏi Jenny- Mọi người chờ em một chút, cả chị Jun nữa._Jenny nói xong đứng dậy đi vào nhà bếp. Một lúc sau, Jenny quay ra, trên tay cầm một hộp giấy ăn và một lọ màu thực phẩm màu đen. Mọi người nhìn Jenny chẳng hiểu Jenny định làm gì nữa. Jenny dùng dao cắt miếng đậu phụ ra làm 3 miếng rồi đặt tách ra.- Em sẽ lấy ra 3 sấp giấy ăn, chúng ta sẽ coi 3 sấp giấy ăn này lần lượt là quá khứ, hiện tại và tương lai c*̉a một con người. Và lọ màu thực phẩm đen này sẽ tượng trưng cho tội lỗi c*̉a một người._Jenny nói, tay lấy giấy trong hộp ra chia thành 3 sấp giấy khá dầy.- Em sẽ đổ màu thực phẩm đen này lên một sấp giấy, chúng ta sẽ coi sấp giấy này là quá khứ. Sấp giấy nhanh chóng bị nhuốm đen c*̃ng như quá khứ c*̉a một người nhuốm đầy tội lỗi. Tiếp theo em sẽ đặt lên sấp giấy nhuốm đen một sấp giấy, chúng ta coi sấp giấy trên là tương lai nhé. Mọi người nhìn này, phần dưới c*̉a sấp giấy tương lai có bị nhuốm một chút màu đen c*̉a sấp giấy quá khứ, nhưng phần trên lại không hề, vẫn trắng tinh, màu trắng này sẽ tượng trưng cho một người trong sạch, không tội lỗi. Cuối c*̀ng em đặt sấp giấy còn lại, đây là sấp giấy tương lai. Sấp giấy tương lai này không bị nhuốm đen. c*̃ng như một con người có quá khứ tội lỗi, sai lầm, nhưng nếu họ biết nhận lỗi và sửa sai thì chắc chắn trong hiện tại và tương lai họ trong sạch, đồng nghĩa với việc họ là người tốt. Khi đánh giá một con người, chúng ta không nên đánh giá họ bằng cách nhìn vào quá khứ, mà hãy nhìn vào hiện tại và tương lai để phán xét về họ. Quá khứ có một ai chưa từng sai? Quan trọng là hiện tại và tương lai họ là người tốt. Chúng ta c*̀ng là con người, c*̀ng sống trong một cộng đồng nên chúng ta cần tạo cho nhau những cơ hội để tiếp tục sinh tồn một cách toàn vẹn. Sống mà không được vui vẻ, cứ day dứt, ăn không ngon, ngủ không yên, đó là hình phạt nặng nề với chị Jun rồi. Vậy còn lí do gì để chúng ta không tha thứ cho chị Jun? Bây giờ thì mọi người đã hiểu chưa?_Jenny. Nhóm Kelvin sẽ phải rất tự hào với lòng bao dung c*̉a Jenny. Quả thật rất khó để tha thứ cho Jun sau những gì đã qua, nhưng Jenny làm được điều đó, điều mà trong cuộc sống chúng ta nên có.- Em thật là...Được rồi, chúng ta sẽ tha thứ cho Jun._Kelvin cười- Cảm ơn mọi người._Jun- Cô phải cảm ơn em gái cao thượng c*̉a tôi kia kìa._Henry- Cảm ơn Jenny nhiều lắm._JunJenny chưa kịp nói "không có gì thì ở ngoài có một bé trai khoảng 4-5 tuổi chạy tới bên Jun nói:- Chúng ta về được chưa mẹ?- Đợi mẹ một xíu nha con ngoan._Jun c*́i xuống đáp lại cậu bé đó.- Đây là con c*̉a cô hả?_Mary- Ừm._Jun. Con trai Jun tên là Trương Khánh Hoàng, 4 tuổi. Vì nuôi con ngoài dã thú nên Jun cho con theo họ mẹ.- Ba nó là ai?_Kelvin hỏi mà tim đập thình thịch. Trước Kelvin có ngủ với Jun, lỡ đây là con c*̉a Kelvin thì...Jenny sẽ ra sao đây? Jenny đã chịu quá nhiều đau khổ và thiệt thòi rồi.- Ba nó là...._Jun nói đoạn rồi dừng lại. Jun phải nói thế nào với mọi người đây?- Là tôi._Giọng nói đó c*̉a một người từ ngoài cổng bước vào. Đó là Thiên Bằng. Phải, là con Thiên Bằng. Sau khi bỏ đi, Jun gặp Thiên Bằng và đã vài lần qua lại với Thiên Bằng rồi lỡ có Khánh Hoàng. Biết mình có bầu Jun đến nói với Thiên Bằng nhưng cậu ta không nhận, Jun có năn nỉ ỉ ôi bao nhiêu thì Thiên Bằng c*̃ng chỉ coi Jun như một con đĩ. Jun quay về nhà tìm ba mẹ, nhưng đến cả ba mẹ c*̃ng đuổi ra khỏi nhà vì không thể chấp nhận Jun được. Trong lúc chưa tìm thấy Jun, ba mẹ Jun đã biết hết tội ác c*̉a con mình, Jun về không còn bị đuổi huống chi giờ con mang một đứa con hoang về nữa. Jun dùng tiền trong thẻ c*̉a mình mua được một nhà cấp 4 nhỏ và vài đồ dùng gia đình sau đó đi xin việc làm. Lúc đó Jun đã định bỏ đứa bé trong bụng đi, nhưng nghĩ lại đứa trẻ chẳng có tội tình gì nên lại thôi. Jun đi làm, tháng lương chỉ đủ hai mẹ con sống, c*̃ng không dành dụm gì được nhiều. Đến năm bé Khánh Hoàng được 2 tuổi, Jun cho bé đi trẻ, không may bé bị trượt ngã xuống đống đồ chơi, làm cái cần câu đồ chơi cắm vào và làm hỏng mắt trái c*̉a bé. Jun lấy hết tiền tiết kiệm để chữa trị cho bé nhưng không đủ. Jun đành phải bán cả căn nhà cấp 4 để đủ viện phí thay mắt cho bé. Sau đó hai mẹ con thuê một căn nhà nhỏ ở, là căn nhà hôm qua Kelvin đã thấy. Cuộc sống c*̉a hai mẹ con vất vả, thiếu thốn cứ thế ngày qua ngày. Có lẽ đây là sự trả giá dành cho Jun. Nếu Jun chết là hết, Jun được sống mà phải đau khổ thế này còn không bằng chết. Quả thực ông trời công bằng quá mà.- Thiên Bằng???_Ken, Mary, Henry, Emily, Kelvin và Jenny c*̀ng đồng thanh.- Phải, đó là con c*̉a tôi. Tôi đã ruồng bỏ nó từ khi nó chưa chào đời, giờ tôi muốn nhận lại con. Và tôi đến đây c*̃ng muốn xin lỗi mọi người vì những chuyện trong quá khứ._Thiên Bằng. Sau khi Jenny thành người thực vật, Thiên Bằng ra nước ngoài sống được 2 năm thì lấy vợ bên đó. Khi cô vợ c*̉a Thiên Bằng chửa được 6 tháng, Thiên Bằng có xích mích với vợ. Trong lúc không kìm chế nổi, Thiên Bằng đã đẩy vợ ngã xuống cầu thang. Cô ta chết và cả đứa con chưa chào đời c*̉a Thiên Bằng c*̃ng đi theo cô ta luôn. Lúc đó Thiên Bằng mới chợt nhận ra mình tội lỗ đã quá nhiều rồi. Thiên Bằng nói dối ba mẹ cô ta là cô ta bị trượt chân ngã vì sợ bị đi tù. Rồi Thiên Bằng đi làm từ thiện khắp nơi với hy vọng được sống bình yên, không bị ám ảnh. Thiên Bằng c*̃ng có đi tới nhà thờ làm lễ rửa tội. Nhưng Thiên Bằng vẫn còn day dứt một điều, đó là chuyện con c*̉a Thiên Bằng và Jun. Thiên Bằng trở về Việt Nam tìm Jun và con, thì biết tình cảnh éo le c*̉a hai mẹ con. Thiên Bằng đã rất đau lòng, xót xa khi nhìn tình cảnh ấy. Thế nên Thiên Bằng tìm cách nhận lại con thật nhanh, để bù đắp tình cảm cho con, c*̃ng như chăm sóc Jun. Rồi còn về xin lỗi nhóm Kelvin nữa. Đó, ai làm ác c*̃ng phải trả giá thôi.- Người như cậu không đáng được chúng tôi tha thứ._Henry- Hồi nãy em nói rồi mà. Chúng tôi sẽ tha thứ cho anh._Jenny- Tôi cảm ơn._Thiên Bằng cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều.- Ba ơi, ba ơi, con bảo cái này._Cún anh từ trong nhà chạy ra, theo sau là lũ nhóc.- Chuyện gì thế con?_Kelvin quay sang hỏi c*́n anh.- Ngày trước ba tỏ tỉnh với mẹ thế nào? Ba nói ngắn gọn trong một câu để nói lên hết được cả buổi tỏ tình hôm đấy._Cún anh mắt long lanh nhìn ba.- Sao con lại hỏi thế._Jenny trố mắt ngạc nhiên trước câu hỏi rất chi là...và bộ mặt ngây thơ c*̉a con.- Dạ, trên ti vi vừa có._Cún em nhảy vào nói giúp c*́n anh.- Nói đi ba._Hai c*́n đồng thanh.- Ừm....thế này....là.....Đừng làm ôsin nữa, làm người yêu anh đi!_Kelvin cười cười, xoa xoa đầu hai c*́n rồi trả lời.- Á sao ba lại bắt mẹ làm ôsin._Cún anh nghe xong hét lên.- Ba hư lắm._Cún emRồi Kelvin c*̀ng hai c*́n rượt đuổi nhau trong sân nhà c*̀ng với tiếng cười vui vẻ.Hạnh phúc đơn giản chỉ là những tiếng cười bên người thân. Và ta sẽ có hạnh phúc trọn vẹn nếu ta biết cho đi, biết nhận lỗ và biết tha thứ. Không chỉ ta hạnh phúc mà khi đó cuộc sống này sẽ đẹp hơn. Đừng bao giờ nói khoan dung chỉ là lý thuyết trong sách vở chứ mấy ai làm được. Đừng nói vậy vì tôi tin bạn làm được điều đó. Hận thù sẽ làm con người ta mãi mãi không phát triển được.-----------------Hết----------------*************************************************************************************************************************************************Kết thúc truyện rồi cho Nhím gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả độc giả. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ Nhím, luôn cho Nhím động lực để viết tiếp. Là tác phẩm đầu tay, Nhím còn nhiều sai sót, mọi người cứ góp ý để Nhím có kinh nghiệm nhiều hơn. À, Nhím có truyện "Nhật Heo family" nữa, các bạn đọc ủng hộ Nhím nha. Iu nhiều lém.hihi.