Bầu trời thật trong xanh, ngồi trên chiếc ghế cạnh bên cửa sổ của máy bay, một chàng trai tóc trắng, xù xù bông tinh khôi, lang da trắng ngần đang ngắm nhìn những chuyển động bên ngoài nhưng mang chất suy tư một điều gì đó khó hiểu. Đó chính là hắn, đang trên chuyến bay từ Nga về Việt sống một mình, dù sao quê hương mình vẫn hơn. Xuống máy bay, lúc này mới thấy rõ nhan sắc mang vẻ công tử hào hoa với cặp kính râm che nữa khuôn mặt, bộ vest xám nhẹ, trong mặc áo sơ mi trắng bỏ nút cổ, choàng thêm khăn len màu đen, hai ống tay kéo lên gần khủy, 1 tay bỏ vào túi quần tây xám đồng bộ vest ngắn nữa mắt cá chân, tay còn lại đeo chiếc đồng hồ Rolex cao cấp kéo vali, mang đôi giày nâu cao cấp. mìn từ trên xuống dưới toàn là hàng hiệu khiến mọi người trầm trồ khen ngợi vì sự giàu có đó. Xong, đã có người đợi sẵn, khoảng 20 người mặt đồ đen đeo kính đen xếp thành hai hàng sau một ông trung niên khoảng 50t cúi chào: -Mừng thiếu gia trở về, xe đã chuẩn bị sẵn mời…
Chương 9
Đi Tìm Sự ThậtTác giả: Sugar98 Bầu trời thật trong xanh, ngồi trên chiếc ghế cạnh bên cửa sổ của máy bay, một chàng trai tóc trắng, xù xù bông tinh khôi, lang da trắng ngần đang ngắm nhìn những chuyển động bên ngoài nhưng mang chất suy tư một điều gì đó khó hiểu. Đó chính là hắn, đang trên chuyến bay từ Nga về Việt sống một mình, dù sao quê hương mình vẫn hơn. Xuống máy bay, lúc này mới thấy rõ nhan sắc mang vẻ công tử hào hoa với cặp kính râm che nữa khuôn mặt, bộ vest xám nhẹ, trong mặc áo sơ mi trắng bỏ nút cổ, choàng thêm khăn len màu đen, hai ống tay kéo lên gần khủy, 1 tay bỏ vào túi quần tây xám đồng bộ vest ngắn nữa mắt cá chân, tay còn lại đeo chiếc đồng hồ Rolex cao cấp kéo vali, mang đôi giày nâu cao cấp. mìn từ trên xuống dưới toàn là hàng hiệu khiến mọi người trầm trồ khen ngợi vì sự giàu có đó. Xong, đã có người đợi sẵn, khoảng 20 người mặt đồ đen đeo kính đen xếp thành hai hàng sau một ông trung niên khoảng 50t cúi chào: -Mừng thiếu gia trở về, xe đã chuẩn bị sẵn mời… - sao?- Sao là sao?- Cái kia có gì à! - Không! Cậu có biết chủ của nó không?- Không, tôi cho người điều tra nó mà không có bất cứ thông tin nào!- Vậy à! Sao phải điều tra!- Tại tôi thấy lạ!- Lạ chổ nào!- Từ khoảng 2 năm trước tôi về nước và đã thấy nó đang xây dựng rồi, nhưng cho đến giờ, không thấy người nào vào ngoại trừ mấy người làm trong đó thôi, nhưng trông có vẻ nó được canh gác rất kĩ lưỡng, không biết có gì trong đó!- ừ không có gì trong đó hết!- sao cô biết!- tại tôi là chủ của nó mà!- Hã!- Ngạc nhiên hong? Đùa đó!- Biết ngay mà, cô làm gì có cửa, tôi còn không nữa!- Vậy à!- Đến nhà rồi!- Gần đến vậy à!- Gần gì!- Kế bên cái kia! - ừ có sao không?- Không!Nói là nhà chứ nó cũng là một cái biệt thự quành tráng lệ, nhưng đối với nó cũng không bất ngờ vì sự to lớn đó. Mà ngạc nhiên ở đây là chẳn thấy ai cả- nhà cậu không có ai hết à?- Không, ngoại trừ tôi với cô!- Không có người giúp việc nào luôn- ừ- vậy hỏng lẻ tôi sẽ phải dọn dẹp hết trơn cái biệt thự này sao?- Làm gì dữ vậy! mỗi cuối tuần sẽ có người lại lau don, cô khỏi phải lo!- Vậy tôi phải làm gì đây?- Nấu cơm tôi ăn là được!Mãi lo nói chuyện mà vào nhà từ lúc nào không hay, hắn dẫn nó lên lầu và…- đây… phòng của cô… phòng của tôi kế bên… có gì cứ gọi, sắp xếp xong đi nấu cơm đi, tôi bắt đầu thấy đói rồi!- ờ!Nó vào phòng, hắn cũng về phòng hắn. Một lúc lâu, hắn xuống nhà đã thấy nó đang làm đồ ăn trong bếp, trong lòng hắn có một cảm xúc nào đó mang tính chất ấm áp, nghe mùi thơm của thức ăn không kiềm chế được sải chân bước thẳng vào bếp, đứng sát sau lưng nó, cái đầu có đôi mắt đang ngó xem là món gì.Điều đó làm nó giật mình quay mặt lại thì thấy mặt hắn gần mặt mình, hắn cũng đang nhìn nó:- cậu làm gì vậy! – nó liền tránh ra- tôi xem cô nấu món gì thôi!- Sao không lên tiếng- Tại thấy thơm quá, đang đói nên không kiềm chế được! thôi, dọn cơm đi!- Chờ chút!Dọn xong, nó tự nhiên cũng ngồi xuống ăn chung luôn:- cô tự nhiên dữ, nghe đồn cô là người hầu của tôi thì phải!- tin đồn sai sự thật rồi bác ạ!- Thôi sao cũng được, có người ăn chung càng vui chứ sao!- Ngon đấy! tôi nghĩ cô không làm được ngon thế này đâu!- Vì sao?- Tại tôi tthường thấy mấy nhà khoa học thì tối ngà nghiên cứu ba cái thứ vớ vẩn kia thì sao mà biết tự nấu ăn được!- Vậy à, vậy tôi là trường hợp ngoại lệ rồi!- Cậu là tồng giám đốc tập đoàn Long Day à!- ừ, có chuyện gì không?- Chủ tịch là cha cậu à?- ừ! Cha mẹ tôi nghĩ ngơi dài hạn và định cư ở Nga nên giờ tôi phải giải quyết công việc nè, mệt chết đi được. Mà có chuyện gì vậy?- Nghe đồn bên tập đoàn angel có qua bên anh thương lượng hợp tác?- ừ nhưng tôi vẫn chưa đồng ý, còn đang suy nghĩ!- Vì sao, cậu thấy tập đoàn đó như thế nào?
- sao?
- Sao là sao?
- Cái kia có gì à! - Không! Cậu có biết chủ của nó không?
- Không, tôi cho người điều tra nó mà không có bất cứ thông tin nào!
- Vậy à! Sao phải điều tra!
- Tại tôi thấy lạ!
- Lạ chổ nào!
- Từ khoảng 2 năm trước tôi về nước và đã thấy nó đang xây dựng rồi, nhưng cho đến giờ, không thấy người nào vào ngoại trừ mấy người làm trong đó thôi, nhưng trông có vẻ nó được canh gác rất kĩ lưỡng, không biết có gì trong đó!
- ừ không có gì trong đó hết!
- sao cô biết!
- tại tôi là chủ của nó mà!
- Hã!
- Ngạc nhiên hong? Đùa đó!
- Biết ngay mà, cô làm gì có cửa, tôi còn không nữa!
- Vậy à!
- Đến nhà rồi!
- Gần đến vậy à!
- Gần gì!
- Kế bên cái kia! - ừ có sao không?
- Không!
Nói là nhà chứ nó cũng là một cái biệt thự quành tráng lệ, nhưng đối với nó cũng không bất ngờ vì sự to lớn đó. Mà ngạc nhiên ở đây là chẳn thấy ai cả
- nhà cậu không có ai hết à?
- Không, ngoại trừ tôi với cô!
- Không có người giúp việc nào luôn
- ừ
- vậy hỏng lẻ tôi sẽ phải dọn dẹp hết trơn cái biệt thự này sao?
- Làm gì dữ vậy! mỗi cuối tuần sẽ có người lại lau don, cô khỏi phải lo!
- Vậy tôi phải làm gì đây?
- Nấu cơm tôi ăn là được!
Mãi lo nói chuyện mà vào nhà từ lúc nào không hay, hắn dẫn nó lên lầu và…
- đây… phòng của cô… phòng của tôi kế bên… có gì cứ gọi, sắp xếp xong đi nấu cơm đi, tôi bắt đầu thấy đói rồi!
- ờ!
Nó vào phòng, hắn cũng về phòng hắn. Một lúc lâu, hắn xuống nhà đã thấy nó đang làm đồ ăn trong bếp, trong lòng hắn có một cảm xúc nào đó mang tính chất ấm áp, nghe mùi thơm của thức ăn không kiềm chế được sải chân bước thẳng vào bếp, đứng sát sau lưng nó, cái đầu có đôi mắt đang ngó xem là món gì.
Điều đó làm nó giật mình quay mặt lại thì thấy mặt hắn gần mặt mình, hắn cũng đang nhìn nó:
- cậu làm gì vậy! – nó liền tránh ra
- tôi xem cô nấu món gì thôi!
- Sao không lên tiếng
- Tại thấy thơm quá, đang đói nên không kiềm chế được! thôi, dọn cơm đi!
- Chờ chút!
Dọn xong, nó tự nhiên cũng ngồi xuống ăn chung luôn:
- cô tự nhiên dữ, nghe đồn cô là người hầu của tôi thì phải!
- tin đồn sai sự thật rồi bác ạ!
- Thôi sao cũng được, có người ăn chung càng vui chứ sao!
- Ngon đấy! tôi nghĩ cô không làm được ngon thế này đâu!
- Vì sao?
- Tại tôi tthường thấy mấy nhà khoa học thì tối ngà nghiên cứu ba cái thứ vớ vẩn kia thì sao mà biết tự nấu ăn được!
- Vậy à, vậy tôi là trường hợp ngoại lệ rồi!
- Cậu là tồng giám đốc tập đoàn Long Day à!
- ừ, có chuyện gì không?
- Chủ tịch là cha cậu à?
- ừ! Cha mẹ tôi nghĩ ngơi dài hạn và định cư ở Nga nên giờ tôi phải giải quyết công việc nè, mệt chết đi được. Mà có chuyện gì vậy?
- Nghe đồn bên tập đoàn angel có qua bên anh thương lượng hợp tác?
- ừ nhưng tôi vẫn chưa đồng ý, còn đang suy nghĩ!
- Vì sao, cậu thấy tập đoàn đó như thế nào?
Đi Tìm Sự ThậtTác giả: Sugar98 Bầu trời thật trong xanh, ngồi trên chiếc ghế cạnh bên cửa sổ của máy bay, một chàng trai tóc trắng, xù xù bông tinh khôi, lang da trắng ngần đang ngắm nhìn những chuyển động bên ngoài nhưng mang chất suy tư một điều gì đó khó hiểu. Đó chính là hắn, đang trên chuyến bay từ Nga về Việt sống một mình, dù sao quê hương mình vẫn hơn. Xuống máy bay, lúc này mới thấy rõ nhan sắc mang vẻ công tử hào hoa với cặp kính râm che nữa khuôn mặt, bộ vest xám nhẹ, trong mặc áo sơ mi trắng bỏ nút cổ, choàng thêm khăn len màu đen, hai ống tay kéo lên gần khủy, 1 tay bỏ vào túi quần tây xám đồng bộ vest ngắn nữa mắt cá chân, tay còn lại đeo chiếc đồng hồ Rolex cao cấp kéo vali, mang đôi giày nâu cao cấp. mìn từ trên xuống dưới toàn là hàng hiệu khiến mọi người trầm trồ khen ngợi vì sự giàu có đó. Xong, đã có người đợi sẵn, khoảng 20 người mặt đồ đen đeo kính đen xếp thành hai hàng sau một ông trung niên khoảng 50t cúi chào: -Mừng thiếu gia trở về, xe đã chuẩn bị sẵn mời… - sao?- Sao là sao?- Cái kia có gì à! - Không! Cậu có biết chủ của nó không?- Không, tôi cho người điều tra nó mà không có bất cứ thông tin nào!- Vậy à! Sao phải điều tra!- Tại tôi thấy lạ!- Lạ chổ nào!- Từ khoảng 2 năm trước tôi về nước và đã thấy nó đang xây dựng rồi, nhưng cho đến giờ, không thấy người nào vào ngoại trừ mấy người làm trong đó thôi, nhưng trông có vẻ nó được canh gác rất kĩ lưỡng, không biết có gì trong đó!- ừ không có gì trong đó hết!- sao cô biết!- tại tôi là chủ của nó mà!- Hã!- Ngạc nhiên hong? Đùa đó!- Biết ngay mà, cô làm gì có cửa, tôi còn không nữa!- Vậy à!- Đến nhà rồi!- Gần đến vậy à!- Gần gì!- Kế bên cái kia! - ừ có sao không?- Không!Nói là nhà chứ nó cũng là một cái biệt thự quành tráng lệ, nhưng đối với nó cũng không bất ngờ vì sự to lớn đó. Mà ngạc nhiên ở đây là chẳn thấy ai cả- nhà cậu không có ai hết à?- Không, ngoại trừ tôi với cô!- Không có người giúp việc nào luôn- ừ- vậy hỏng lẻ tôi sẽ phải dọn dẹp hết trơn cái biệt thự này sao?- Làm gì dữ vậy! mỗi cuối tuần sẽ có người lại lau don, cô khỏi phải lo!- Vậy tôi phải làm gì đây?- Nấu cơm tôi ăn là được!Mãi lo nói chuyện mà vào nhà từ lúc nào không hay, hắn dẫn nó lên lầu và…- đây… phòng của cô… phòng của tôi kế bên… có gì cứ gọi, sắp xếp xong đi nấu cơm đi, tôi bắt đầu thấy đói rồi!- ờ!Nó vào phòng, hắn cũng về phòng hắn. Một lúc lâu, hắn xuống nhà đã thấy nó đang làm đồ ăn trong bếp, trong lòng hắn có một cảm xúc nào đó mang tính chất ấm áp, nghe mùi thơm của thức ăn không kiềm chế được sải chân bước thẳng vào bếp, đứng sát sau lưng nó, cái đầu có đôi mắt đang ngó xem là món gì.Điều đó làm nó giật mình quay mặt lại thì thấy mặt hắn gần mặt mình, hắn cũng đang nhìn nó:- cậu làm gì vậy! – nó liền tránh ra- tôi xem cô nấu món gì thôi!- Sao không lên tiếng- Tại thấy thơm quá, đang đói nên không kiềm chế được! thôi, dọn cơm đi!- Chờ chút!Dọn xong, nó tự nhiên cũng ngồi xuống ăn chung luôn:- cô tự nhiên dữ, nghe đồn cô là người hầu của tôi thì phải!- tin đồn sai sự thật rồi bác ạ!- Thôi sao cũng được, có người ăn chung càng vui chứ sao!- Ngon đấy! tôi nghĩ cô không làm được ngon thế này đâu!- Vì sao?- Tại tôi tthường thấy mấy nhà khoa học thì tối ngà nghiên cứu ba cái thứ vớ vẩn kia thì sao mà biết tự nấu ăn được!- Vậy à, vậy tôi là trường hợp ngoại lệ rồi!- Cậu là tồng giám đốc tập đoàn Long Day à!- ừ, có chuyện gì không?- Chủ tịch là cha cậu à?- ừ! Cha mẹ tôi nghĩ ngơi dài hạn và định cư ở Nga nên giờ tôi phải giải quyết công việc nè, mệt chết đi được. Mà có chuyện gì vậy?- Nghe đồn bên tập đoàn angel có qua bên anh thương lượng hợp tác?- ừ nhưng tôi vẫn chưa đồng ý, còn đang suy nghĩ!- Vì sao, cậu thấy tập đoàn đó như thế nào?