*** Nguyễn Ngọc Hải Sa (IQ 350/300) : Một cô gái sở hữu vẻ đẹp thuần khiết và thanh nhã như một thiên thần, tuy mới 17 tuổi nhưng đã hoàn thành khá nhiều bằng đại học của các trường nổi tiếng ở Anh, là con gái của trưởng gia tộc họ Nguyễn Ngọc , thường bị một số kẻ tìm cách hãm hại. *** - Ông già, mau kêu con bé chủ biệt thự này ra đây ! - Các ngươi không được phép hỗn láo, tiểu thư đang mệt nên đã ra nước ngoài chữa trị, các ngươi còn không mau rời đi... -Lão già, định lừa thiếu gia ta hả, con nhỏ tiểu thư các người từ trước tới nay chưa từng bước chân ra ngoài chứ đừng nói đi đâu, nếu lão đã cố tình không nghe thì đừng trách ta ác ! Tên thủ lĩnh vừa dứt lời, ngay lập tức bọn đàn em phía sau liền xông lên, bên ông lão tuy có những người giỏi võ nhưng vì số lượng chênh lệch quá lớn nên không cầm cự được lâu. Trong lúc hai bên đang xảy ra xô xát thì ở trong vườn của căn biệt thự có một thiên sứ đang say giấc nồng. Người con gái yên bình ngủ giữa vườn anh đào hồng rực, mái tóc tím dài…
Chương 3: Đổi thay
Thức TỉnhTác giả: Ice*** Nguyễn Ngọc Hải Sa (IQ 350/300) : Một cô gái sở hữu vẻ đẹp thuần khiết và thanh nhã như một thiên thần, tuy mới 17 tuổi nhưng đã hoàn thành khá nhiều bằng đại học của các trường nổi tiếng ở Anh, là con gái của trưởng gia tộc họ Nguyễn Ngọc , thường bị một số kẻ tìm cách hãm hại. *** - Ông già, mau kêu con bé chủ biệt thự này ra đây ! - Các ngươi không được phép hỗn láo, tiểu thư đang mệt nên đã ra nước ngoài chữa trị, các ngươi còn không mau rời đi... -Lão già, định lừa thiếu gia ta hả, con nhỏ tiểu thư các người từ trước tới nay chưa từng bước chân ra ngoài chứ đừng nói đi đâu, nếu lão đã cố tình không nghe thì đừng trách ta ác ! Tên thủ lĩnh vừa dứt lời, ngay lập tức bọn đàn em phía sau liền xông lên, bên ông lão tuy có những người giỏi võ nhưng vì số lượng chênh lệch quá lớn nên không cầm cự được lâu. Trong lúc hai bên đang xảy ra xô xát thì ở trong vườn của căn biệt thự có một thiên sứ đang say giấc nồng. Người con gái yên bình ngủ giữa vườn anh đào hồng rực, mái tóc tím dài… Sau khi phân phó người dọn dẹp đám trước cửa, nó cũng giúp ông bác sĩ riêng băng bó cho gia nhân trong nhà. Xong đâu đấy, nó kêu người đi nấu ăn còn mình thì lại qua chỗ vườn hoa. Thành thơi hóng mát, nó suy nghĩ về lời đề nghị của Pa nuôi : "Thời gian này con qua bên Anh sống với Pa coi như để quên đi được không Angel ?" Nó thực sự phân vân bởi đúng là nó cần quên đi những kí ức đau buồn nhưng nó lại không nỡ bỏ lại những kỉ niệm bên ba, mẹ và anh hai, nó cũng chẳng đành lòng xa ngôi nhà vấn vương hơi ấm gia đình. Vừa suy nghĩ, nó vừa đung đưa nhẹ chiếc võng, mái tóc dài thả buông lại được dịp tung bay. -Hải Sa, con vẫn chưa quên được đúng không ?- PapaVừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt nó liền hét lên rồi sà vào lòng ông. Đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô con gái nhỏ, người đàn ông thầm than khổ trong lòng, đứa trẻ này thực quá bất hạnh, mới 15 tuổi mà đã mất đi cả cha lẫn mẹ và anh trai, họ hàng thì chẳng thể nhờ vả gì được, giờ chỉ có ông là người mà nó có thể tin tưởng. Nhìn sâu vào đôi mắt của con gái, ông thấy được những tia bi thương, giá mà nó có thể khóc nhưng đôi mắt nó lại ráo hoảnh như không, nhớ lại hôm tang lễ, nó không rơi lấy một giọt nước mắt mà chỉ cười, nụ cười của nó đầy sự chua chát và đau khổ, lúc ấy ông chỉ biết gắt gao ôm nó vào lòng... Nó buông Papa nuôi ra rồi tròn mắt nhìn ông hỏi :- Sao Pa về đây không nói với con, lại còn đang tư lự gì zậy ?- Không có gì đâu con, mà Angel này, con quyết định thế nào rồi, có tính sang Anh với Papa không ?- Sa Sa cũng không biết nữa, con vẫn muốn về Việt Nam, tuy là trước đây con qua Nhật Bản này để đỡ nhớ ba mẹ và anh hai nhưng ngôi nhà này vẫn in bóng họ, con vẫn nhớ...- Con gái ngoan, nhà này trước con và người thân cũng từng ở, vậy thì sao quên được, chi bằng sang Anh, cách ly toàn bộ thì Sa Sa sẽ quên được thôi !- ...Ukm. Để con nghĩ đã Pa !Trằn trọc suốt đêm, cuối cùng nó đồng ý theo Pa sang Anh. Nó cần phải thay đổi, phải mạnh mẽ hơn, nó sẽ duy trì tên tuổi của ba mẹ trong dòng họ và trên thương trường, vốn con người thật của nó đã chết từ ngày ấy, nó sẽ chỉ thêm vài nét để hoàn thiện con người mới của mình.
Sau khi phân phó người dọn dẹp đám trước cửa, nó cũng giúp ông bác sĩ riêng băng bó cho gia nhân trong nhà. Xong đâu đấy, nó kêu người đi nấu ăn còn mình thì lại qua chỗ vườn hoa. Thành thơi hóng mát, nó suy nghĩ về lời đề nghị của Pa nuôi : "Thời gian này con qua bên Anh sống với Pa coi như để quên đi được không Angel ?" Nó thực sự phân vân bởi đúng là nó cần quên đi những kí ức đau buồn nhưng nó lại không nỡ bỏ lại những kỉ niệm bên ba, mẹ và anh hai, nó cũng chẳng đành lòng xa ngôi nhà vấn vương hơi ấm gia đình. Vừa suy nghĩ, nó vừa đung đưa nhẹ chiếc võng, mái tóc dài thả buông lại được dịp tung bay. -Hải Sa, con vẫn chưa quên được đúng không ?
- Papa
Vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt nó liền hét lên rồi sà vào lòng ông. Đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô con gái nhỏ, người đàn ông thầm than khổ trong lòng, đứa trẻ này thực quá bất hạnh, mới 15 tuổi mà đã mất đi cả cha lẫn mẹ và anh trai, họ hàng thì chẳng thể nhờ vả gì được, giờ chỉ có ông là người mà nó có thể tin tưởng. Nhìn sâu vào đôi mắt của con gái, ông thấy được những tia bi thương, giá mà nó có thể khóc nhưng đôi mắt nó lại ráo hoảnh như không, nhớ lại hôm tang lễ, nó không rơi lấy một giọt nước mắt mà chỉ cười, nụ cười của nó đầy sự chua chát và đau khổ, lúc ấy ông chỉ biết gắt gao ôm nó vào lòng... Nó buông Papa nuôi ra rồi tròn mắt nhìn ông hỏi :
- Sao Pa về đây không nói với con, lại còn đang tư lự gì zậy ?
- Không có gì đâu con, mà Angel này, con quyết định thế nào rồi, có tính sang Anh với Papa không ?
- Sa Sa cũng không biết nữa, con vẫn muốn về Việt Nam, tuy là trước đây con qua Nhật Bản này để đỡ nhớ ba mẹ và anh hai nhưng ngôi nhà này vẫn in bóng họ, con vẫn nhớ...
- Con gái ngoan, nhà này trước con và người thân cũng từng ở, vậy thì sao quên được, chi bằng sang Anh, cách ly toàn bộ thì Sa Sa sẽ quên được thôi !
- ...Ukm. Để con nghĩ đã Pa !
Trằn trọc suốt đêm, cuối cùng nó đồng ý theo Pa sang Anh. Nó cần phải thay đổi, phải mạnh mẽ hơn, nó sẽ duy trì tên tuổi của ba mẹ trong dòng họ và trên thương trường, vốn con người thật của nó đã chết từ ngày ấy, nó sẽ chỉ thêm vài nét để hoàn thiện con người mới của mình.
Thức TỉnhTác giả: Ice*** Nguyễn Ngọc Hải Sa (IQ 350/300) : Một cô gái sở hữu vẻ đẹp thuần khiết và thanh nhã như một thiên thần, tuy mới 17 tuổi nhưng đã hoàn thành khá nhiều bằng đại học của các trường nổi tiếng ở Anh, là con gái của trưởng gia tộc họ Nguyễn Ngọc , thường bị một số kẻ tìm cách hãm hại. *** - Ông già, mau kêu con bé chủ biệt thự này ra đây ! - Các ngươi không được phép hỗn láo, tiểu thư đang mệt nên đã ra nước ngoài chữa trị, các ngươi còn không mau rời đi... -Lão già, định lừa thiếu gia ta hả, con nhỏ tiểu thư các người từ trước tới nay chưa từng bước chân ra ngoài chứ đừng nói đi đâu, nếu lão đã cố tình không nghe thì đừng trách ta ác ! Tên thủ lĩnh vừa dứt lời, ngay lập tức bọn đàn em phía sau liền xông lên, bên ông lão tuy có những người giỏi võ nhưng vì số lượng chênh lệch quá lớn nên không cầm cự được lâu. Trong lúc hai bên đang xảy ra xô xát thì ở trong vườn của căn biệt thự có một thiên sứ đang say giấc nồng. Người con gái yên bình ngủ giữa vườn anh đào hồng rực, mái tóc tím dài… Sau khi phân phó người dọn dẹp đám trước cửa, nó cũng giúp ông bác sĩ riêng băng bó cho gia nhân trong nhà. Xong đâu đấy, nó kêu người đi nấu ăn còn mình thì lại qua chỗ vườn hoa. Thành thơi hóng mát, nó suy nghĩ về lời đề nghị của Pa nuôi : "Thời gian này con qua bên Anh sống với Pa coi như để quên đi được không Angel ?" Nó thực sự phân vân bởi đúng là nó cần quên đi những kí ức đau buồn nhưng nó lại không nỡ bỏ lại những kỉ niệm bên ba, mẹ và anh hai, nó cũng chẳng đành lòng xa ngôi nhà vấn vương hơi ấm gia đình. Vừa suy nghĩ, nó vừa đung đưa nhẹ chiếc võng, mái tóc dài thả buông lại được dịp tung bay. -Hải Sa, con vẫn chưa quên được đúng không ?- PapaVừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt nó liền hét lên rồi sà vào lòng ông. Đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô con gái nhỏ, người đàn ông thầm than khổ trong lòng, đứa trẻ này thực quá bất hạnh, mới 15 tuổi mà đã mất đi cả cha lẫn mẹ và anh trai, họ hàng thì chẳng thể nhờ vả gì được, giờ chỉ có ông là người mà nó có thể tin tưởng. Nhìn sâu vào đôi mắt của con gái, ông thấy được những tia bi thương, giá mà nó có thể khóc nhưng đôi mắt nó lại ráo hoảnh như không, nhớ lại hôm tang lễ, nó không rơi lấy một giọt nước mắt mà chỉ cười, nụ cười của nó đầy sự chua chát và đau khổ, lúc ấy ông chỉ biết gắt gao ôm nó vào lòng... Nó buông Papa nuôi ra rồi tròn mắt nhìn ông hỏi :- Sao Pa về đây không nói với con, lại còn đang tư lự gì zậy ?- Không có gì đâu con, mà Angel này, con quyết định thế nào rồi, có tính sang Anh với Papa không ?- Sa Sa cũng không biết nữa, con vẫn muốn về Việt Nam, tuy là trước đây con qua Nhật Bản này để đỡ nhớ ba mẹ và anh hai nhưng ngôi nhà này vẫn in bóng họ, con vẫn nhớ...- Con gái ngoan, nhà này trước con và người thân cũng từng ở, vậy thì sao quên được, chi bằng sang Anh, cách ly toàn bộ thì Sa Sa sẽ quên được thôi !- ...Ukm. Để con nghĩ đã Pa !Trằn trọc suốt đêm, cuối cùng nó đồng ý theo Pa sang Anh. Nó cần phải thay đổi, phải mạnh mẽ hơn, nó sẽ duy trì tên tuổi của ba mẹ trong dòng họ và trên thương trường, vốn con người thật của nó đã chết từ ngày ấy, nó sẽ chỉ thêm vài nét để hoàn thiện con người mới của mình.