Tác giả:

“Hi! Chào các bạn, tớ tên là Mã Nhi Thái Nhược Hi, 17 tuổi, Người Trung Quốc. Tớ sẽ tới đất nước nhỏ bé hình chữ S có lịch sử hào hùng để sinh sống cùng với bố, mẹ và anh trai, và đương nhiên, chúng tớ là người gốc Trung Quốc!^^ Vì sao đến Việt Nam phải không? Vì bố mẹ, anh trai và cả tớ đều rất yêu đất nước này, rất muốn được có một quốc tịch Việt Nam, hẳn sẽ vinh dự lắm! Tớ đang ngồi trên máy bay để bay tới Việt Nam đấy! Do sống quen ở nơi núi rừng bên Trung Quốc, bố tớ đã mua hẳn một căn nhà biệt thự trên một quả đồi đầy cây cối, bên cạnh sẽ là 1 cái thác nước, nghe tới thôi đã thấy thơ mộng! Tớ yêu VIệt Nam!” ~~~ Máy bay hạ cánh tại sân bay Nội Bài. Xuống khỏi máy bay, Nó reo lên sung sướng: - Ha Ha, Việt Nam! Moa! Moa! Moa! Anh trai nó ngáp ngắn ngáp dài. Ông anh nó đẹp trai ngời ngời, tên là Mã Thái Hi Phong, tên nghe kêu quá phải không? Nói: - Đến rồi à? Cái đất nước bé như lỗ mũi này mà nhiều bé xinh? Nó đấm mạnh vào vai anh trai: - Chúng ta đến sống ở đây đó, anh cố mà sống…

Chương 72

Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng TôiTác giả: TrangXVuiVui“Hi! Chào các bạn, tớ tên là Mã Nhi Thái Nhược Hi, 17 tuổi, Người Trung Quốc. Tớ sẽ tới đất nước nhỏ bé hình chữ S có lịch sử hào hùng để sinh sống cùng với bố, mẹ và anh trai, và đương nhiên, chúng tớ là người gốc Trung Quốc!^^ Vì sao đến Việt Nam phải không? Vì bố mẹ, anh trai và cả tớ đều rất yêu đất nước này, rất muốn được có một quốc tịch Việt Nam, hẳn sẽ vinh dự lắm! Tớ đang ngồi trên máy bay để bay tới Việt Nam đấy! Do sống quen ở nơi núi rừng bên Trung Quốc, bố tớ đã mua hẳn một căn nhà biệt thự trên một quả đồi đầy cây cối, bên cạnh sẽ là 1 cái thác nước, nghe tới thôi đã thấy thơ mộng! Tớ yêu VIệt Nam!” ~~~ Máy bay hạ cánh tại sân bay Nội Bài. Xuống khỏi máy bay, Nó reo lên sung sướng: - Ha Ha, Việt Nam! Moa! Moa! Moa! Anh trai nó ngáp ngắn ngáp dài. Ông anh nó đẹp trai ngời ngời, tên là Mã Thái Hi Phong, tên nghe kêu quá phải không? Nói: - Đến rồi à? Cái đất nước bé như lỗ mũi này mà nhiều bé xinh? Nó đấm mạnh vào vai anh trai: - Chúng ta đến sống ở đây đó, anh cố mà sống… Thầy buông nó ra. Nó cúi đầu:– Em chào thầy, em vô lớp.Thầy gật đầu. Nó thẳng thừng quay lưng bước đi.Cuối cùng thì mọi chuyện cũng êm đềm… Nó đang suy nghĩ thì bị ai đó kéo giật lại phía sau.Giật mình. Hét lên:– Làm gì đó????Giọng nói quen thuộc vang lên… chính là hắn….– Em thoải mái quá rồi đó Hi!– Gì chứ?– Dám để ông thầy trẻ đẹp đó chạm vào người em.– Vấn đề gì chứ? Thầy trò với nhau? Tại sao lại không được ôm?– Giỏi biện hộ vừa thôi nha đầu. Anh chỉ sợ, em sẽ siêu lòng vì ông thầy đó… ông ta cũng khá đẹp trai, nhưng không bằng anh… giàu có? Chẳng bằng anh…– Tự tin quá ha! Thầy ý thông minh hơn cậu đấy.Hắn gắt lên:– Này, đó là trước kia, anh tưởng anh trai bị chết do bọn xã hội đen giết, nên anh mới suy sụp như thế… Nếu không… Anh đã là “thầy” của em rồi đó nha đầu.– Tôi biết….tôi biết… Mà từ nãy, cậu theo dõi tôi?– Ừ….Nó đá vào chân hắn. Hắn nhăn nhó kêu đau:– Sao? anh muốn biết, bạn gái anh ứng xử thế nào thôi. Tại sao phải đá anh? Anh đang đau đó. Hôm nay chưa uống thuốc.Nó giật mình, bấu lấy tay hắn:– Tại sao chưa uống thuốc hả? nhỡ bị tổn thương, sẽ yếu lắm đấy! Sao lại bỏ thuốc hả? chỉ cần điều trị bằng việc uống thuốc, kiểm tra sức khỏe hàng tuần mà cậu cũng quên là sao? Cậu phải lo cho bản thân chứ?– Làm vợ anh. Về chăm sóc cho anh.Nó buông tay hắn, ngồi xuống thành bồn cây. Hắn bật cười. Đến việc hờn dỗi mà cũng đáng yêu.– Hơ hơ… anh biết rồi….sẽ chăm chỉ uống thuốc, chăm chỉ đi khám sức khỏe, kiên nhẫn đợi cái tủy mới… được chưa?– Nhớ đó.– Biết rồi.– Đừng có dại dột mà bỏ việc điều trị. Không được làm việc quá sức, phải luôn nghe lời chỉ dẫn của bác sĩ…– Hơ hơ… vợ anh quan tâm vậy.Nó cười. Nhưng không để hắn thấy. Đứng bật dậy:– Tôi về lớp.– Ừm…Ngay lập tức, chạy đi luôn. Xấu hổ quá. Bị hắn phát hiện…Hắn thọc tay vào túi quần… Thật sự đáng yêu… rõ ràng là quan tâm mà cứ chối… hơ hơ…Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!– Chuyện ông thầy Toán thế nào rồi???– Xong rồi. Thầy ấy nói, sẽ cố quên. Mình còn cho thầy ấy ôm 1phút rưỡi để tưởng niệm tình cảm.– Haha. Vậy là đỡ đi bao nhiêu. Vũ sẽ mừng lắm.– Sao cứ nhắc đến Vũ là sao đây?– Thôi đi. Đổ rồi thì nói với đằng ấy đi. Che dấu làm gì. Đừng làm kiêu nữa bạn tôi!– Ai nói chứ?– Hehe… Đỏ mặt rồi kìa… Bọn này biết Hi yêu Vũ rồi! Hành động của Hi rõ rệt lắm!– Lúc nào chứ?– Đừng biện hộ. Yêu thì trả lời người ta đi. Người ta vẫn đang đợi câu trả lời đó. Người ta tỏ tình bao nhiêu lần đều từ chối, bây giờ cảm động rồi thì phải nói chứ? Dễ bị người ta hiểu lầm. Tốt nhất nên nói ra. Haha…– Tôi không chơi với mấy người nữa đâu. Tạm biệt.

Thầy buông nó ra. Nó cúi đầu:

– Em chào thầy, em vô lớp.

Thầy gật đầu. Nó thẳng thừng quay lưng bước đi.

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng êm đềm… Nó đang suy nghĩ thì bị ai đó kéo giật lại phía sau.

Giật mình. Hét lên:

– Làm gì đó????

Giọng nói quen thuộc vang lên… chính là hắn….

– Em thoải mái quá rồi đó Hi!

– Gì chứ?

– Dám để ông thầy trẻ đẹp đó chạm vào người em.

– Vấn đề gì chứ? Thầy trò với nhau? Tại sao lại không được ôm?

– Giỏi biện hộ vừa thôi nha đầu. Anh chỉ sợ, em sẽ siêu lòng vì ông
thầy đó… ông ta cũng khá đẹp trai, nhưng không bằng anh… giàu có? Chẳng
bằng anh…

– Tự tin quá ha! Thầy ý thông minh hơn cậu đấy.

Hắn gắt lên:

– Này, đó là trước kia, anh tưởng anh trai bị chết do bọn xã hội đen
giết, nên anh mới suy sụp như thế… Nếu không… Anh đã là “thầy” của em
rồi đó nha đầu.

– Tôi biết….tôi biết… Mà từ nãy, cậu theo dõi tôi?

– Ừ….

Nó đá vào chân hắn. Hắn nhăn nhó kêu đau:

– Sao? anh muốn biết, bạn gái anh ứng xử thế nào thôi. Tại sao phải đá anh? Anh đang đau đó. Hôm nay chưa uống thuốc.

Nó giật mình, bấu lấy tay hắn:

– Tại sao chưa uống thuốc hả? nhỡ bị tổn thương, sẽ yếu lắm đấy! Sao
lại bỏ thuốc hả? chỉ cần điều trị bằng việc uống thuốc, kiểm tra sức
khỏe hàng tuần mà cậu cũng quên là sao? Cậu phải lo cho bản thân chứ?

– Làm vợ anh. Về chăm sóc cho anh.

Nó buông tay hắn, ngồi xuống thành bồn cây. Hắn bật cười. Đến việc hờn dỗi mà cũng đáng yêu.

– Hơ hơ… anh biết rồi….sẽ chăm chỉ uống thuốc, chăm chỉ đi khám sức khỏe, kiên nhẫn đợi cái tủy mới… được chưa?

– Nhớ đó.

– Biết rồi.

– Đừng có dại dột mà bỏ việc điều trị. Không được làm việc quá sức, phải luôn nghe lời chỉ dẫn của bác sĩ…

– Hơ hơ… vợ anh quan tâm vậy.

Nó cười. Nhưng không để hắn thấy. Đứng bật dậy:

– Tôi về lớp.

– Ừm…

Ngay lập tức, chạy đi luôn. Xấu hổ quá. Bị hắn phát hiện…

Hắn thọc tay vào túi quần… Thật sự đáng yêu… rõ ràng là quan tâm mà cứ chối… hơ hơ…

Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!

– Chuyện ông thầy Toán thế nào rồi???

– Xong rồi. Thầy ấy nói, sẽ cố quên. Mình còn cho thầy ấy ôm 1phút rưỡi để tưởng niệm tình cảm.

– Haha. Vậy là đỡ đi bao nhiêu. Vũ sẽ mừng lắm.

– Sao cứ nhắc đến Vũ là sao đây?

– Thôi đi. Đổ rồi thì nói với đằng ấy đi. Che dấu làm gì. Đừng làm kiêu nữa bạn tôi!

– Ai nói chứ?

– Hehe… Đỏ mặt rồi kìa… Bọn này biết Hi yêu Vũ rồi! Hành động của Hi rõ rệt lắm!

– Lúc nào chứ?

– Đừng biện hộ. Yêu thì trả lời người ta đi. Người ta vẫn đang đợi câu
trả lời đó. Người ta tỏ tình bao nhiêu lần đều từ chối, bây giờ cảm động rồi thì phải nói chứ? Dễ bị người ta hiểu lầm. Tốt nhất nên nói ra.
Haha…

– Tôi không chơi với mấy người nữa đâu. Tạm biệt.

Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng TôiTác giả: TrangXVuiVui“Hi! Chào các bạn, tớ tên là Mã Nhi Thái Nhược Hi, 17 tuổi, Người Trung Quốc. Tớ sẽ tới đất nước nhỏ bé hình chữ S có lịch sử hào hùng để sinh sống cùng với bố, mẹ và anh trai, và đương nhiên, chúng tớ là người gốc Trung Quốc!^^ Vì sao đến Việt Nam phải không? Vì bố mẹ, anh trai và cả tớ đều rất yêu đất nước này, rất muốn được có một quốc tịch Việt Nam, hẳn sẽ vinh dự lắm! Tớ đang ngồi trên máy bay để bay tới Việt Nam đấy! Do sống quen ở nơi núi rừng bên Trung Quốc, bố tớ đã mua hẳn một căn nhà biệt thự trên một quả đồi đầy cây cối, bên cạnh sẽ là 1 cái thác nước, nghe tới thôi đã thấy thơ mộng! Tớ yêu VIệt Nam!” ~~~ Máy bay hạ cánh tại sân bay Nội Bài. Xuống khỏi máy bay, Nó reo lên sung sướng: - Ha Ha, Việt Nam! Moa! Moa! Moa! Anh trai nó ngáp ngắn ngáp dài. Ông anh nó đẹp trai ngời ngời, tên là Mã Thái Hi Phong, tên nghe kêu quá phải không? Nói: - Đến rồi à? Cái đất nước bé như lỗ mũi này mà nhiều bé xinh? Nó đấm mạnh vào vai anh trai: - Chúng ta đến sống ở đây đó, anh cố mà sống… Thầy buông nó ra. Nó cúi đầu:– Em chào thầy, em vô lớp.Thầy gật đầu. Nó thẳng thừng quay lưng bước đi.Cuối cùng thì mọi chuyện cũng êm đềm… Nó đang suy nghĩ thì bị ai đó kéo giật lại phía sau.Giật mình. Hét lên:– Làm gì đó????Giọng nói quen thuộc vang lên… chính là hắn….– Em thoải mái quá rồi đó Hi!– Gì chứ?– Dám để ông thầy trẻ đẹp đó chạm vào người em.– Vấn đề gì chứ? Thầy trò với nhau? Tại sao lại không được ôm?– Giỏi biện hộ vừa thôi nha đầu. Anh chỉ sợ, em sẽ siêu lòng vì ông thầy đó… ông ta cũng khá đẹp trai, nhưng không bằng anh… giàu có? Chẳng bằng anh…– Tự tin quá ha! Thầy ý thông minh hơn cậu đấy.Hắn gắt lên:– Này, đó là trước kia, anh tưởng anh trai bị chết do bọn xã hội đen giết, nên anh mới suy sụp như thế… Nếu không… Anh đã là “thầy” của em rồi đó nha đầu.– Tôi biết….tôi biết… Mà từ nãy, cậu theo dõi tôi?– Ừ….Nó đá vào chân hắn. Hắn nhăn nhó kêu đau:– Sao? anh muốn biết, bạn gái anh ứng xử thế nào thôi. Tại sao phải đá anh? Anh đang đau đó. Hôm nay chưa uống thuốc.Nó giật mình, bấu lấy tay hắn:– Tại sao chưa uống thuốc hả? nhỡ bị tổn thương, sẽ yếu lắm đấy! Sao lại bỏ thuốc hả? chỉ cần điều trị bằng việc uống thuốc, kiểm tra sức khỏe hàng tuần mà cậu cũng quên là sao? Cậu phải lo cho bản thân chứ?– Làm vợ anh. Về chăm sóc cho anh.Nó buông tay hắn, ngồi xuống thành bồn cây. Hắn bật cười. Đến việc hờn dỗi mà cũng đáng yêu.– Hơ hơ… anh biết rồi….sẽ chăm chỉ uống thuốc, chăm chỉ đi khám sức khỏe, kiên nhẫn đợi cái tủy mới… được chưa?– Nhớ đó.– Biết rồi.– Đừng có dại dột mà bỏ việc điều trị. Không được làm việc quá sức, phải luôn nghe lời chỉ dẫn của bác sĩ…– Hơ hơ… vợ anh quan tâm vậy.Nó cười. Nhưng không để hắn thấy. Đứng bật dậy:– Tôi về lớp.– Ừm…Ngay lập tức, chạy đi luôn. Xấu hổ quá. Bị hắn phát hiện…Hắn thọc tay vào túi quần… Thật sự đáng yêu… rõ ràng là quan tâm mà cứ chối… hơ hơ…Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!– Chuyện ông thầy Toán thế nào rồi???– Xong rồi. Thầy ấy nói, sẽ cố quên. Mình còn cho thầy ấy ôm 1phút rưỡi để tưởng niệm tình cảm.– Haha. Vậy là đỡ đi bao nhiêu. Vũ sẽ mừng lắm.– Sao cứ nhắc đến Vũ là sao đây?– Thôi đi. Đổ rồi thì nói với đằng ấy đi. Che dấu làm gì. Đừng làm kiêu nữa bạn tôi!– Ai nói chứ?– Hehe… Đỏ mặt rồi kìa… Bọn này biết Hi yêu Vũ rồi! Hành động của Hi rõ rệt lắm!– Lúc nào chứ?– Đừng biện hộ. Yêu thì trả lời người ta đi. Người ta vẫn đang đợi câu trả lời đó. Người ta tỏ tình bao nhiêu lần đều từ chối, bây giờ cảm động rồi thì phải nói chứ? Dễ bị người ta hiểu lầm. Tốt nhất nên nói ra. Haha…– Tôi không chơi với mấy người nữa đâu. Tạm biệt.

Chương 72