“Hi! Chào các bạn, tớ tên là Mã Nhi Thái Nhược Hi, 17 tuổi, Người Trung Quốc. Tớ sẽ tới đất nước nhỏ bé hình chữ S có lịch sử hào hùng để sinh sống cùng với bố, mẹ và anh trai, và đương nhiên, chúng tớ là người gốc Trung Quốc!^^ Vì sao đến Việt Nam phải không? Vì bố mẹ, anh trai và cả tớ đều rất yêu đất nước này, rất muốn được có một quốc tịch Việt Nam, hẳn sẽ vinh dự lắm! Tớ đang ngồi trên máy bay để bay tới Việt Nam đấy! Do sống quen ở nơi núi rừng bên Trung Quốc, bố tớ đã mua hẳn một căn nhà biệt thự trên một quả đồi đầy cây cối, bên cạnh sẽ là 1 cái thác nước, nghe tới thôi đã thấy thơ mộng! Tớ yêu VIệt Nam!” ~~~ Máy bay hạ cánh tại sân bay Nội Bài. Xuống khỏi máy bay, Nó reo lên sung sướng: - Ha Ha, Việt Nam! Moa! Moa! Moa! Anh trai nó ngáp ngắn ngáp dài. Ông anh nó đẹp trai ngời ngời, tên là Mã Thái Hi Phong, tên nghe kêu quá phải không? Nói: - Đến rồi à? Cái đất nước bé như lỗ mũi này mà nhiều bé xinh? Nó đấm mạnh vào vai anh trai: - Chúng ta đến sống ở đây đó, anh cố mà sống…
Chương 77
Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng TôiTác giả: TrangXVuiVui“Hi! Chào các bạn, tớ tên là Mã Nhi Thái Nhược Hi, 17 tuổi, Người Trung Quốc. Tớ sẽ tới đất nước nhỏ bé hình chữ S có lịch sử hào hùng để sinh sống cùng với bố, mẹ và anh trai, và đương nhiên, chúng tớ là người gốc Trung Quốc!^^ Vì sao đến Việt Nam phải không? Vì bố mẹ, anh trai và cả tớ đều rất yêu đất nước này, rất muốn được có một quốc tịch Việt Nam, hẳn sẽ vinh dự lắm! Tớ đang ngồi trên máy bay để bay tới Việt Nam đấy! Do sống quen ở nơi núi rừng bên Trung Quốc, bố tớ đã mua hẳn một căn nhà biệt thự trên một quả đồi đầy cây cối, bên cạnh sẽ là 1 cái thác nước, nghe tới thôi đã thấy thơ mộng! Tớ yêu VIệt Nam!” ~~~ Máy bay hạ cánh tại sân bay Nội Bài. Xuống khỏi máy bay, Nó reo lên sung sướng: - Ha Ha, Việt Nam! Moa! Moa! Moa! Anh trai nó ngáp ngắn ngáp dài. Ông anh nó đẹp trai ngời ngời, tên là Mã Thái Hi Phong, tên nghe kêu quá phải không? Nói: - Đến rồi à? Cái đất nước bé như lỗ mũi này mà nhiều bé xinh? Nó đấm mạnh vào vai anh trai: - Chúng ta đến sống ở đây đó, anh cố mà sống… Nó mở cửa to ra để hắn đi vào. Hắn hỏi:- Mọi thứ ở đây, chỗ nào em không ưng, kêu anh.- Mọi thứ rất ổn.- Ngày mai, sẽ có người mang máy tính xách tay tới. Em cần đến chúng?- Ủa? sao anh biết?- Nhà em. Bố mẹ bảo, em cần có 1 cái máy tính để phục vụ cho việc học!- Đúng là vậy. Em cảm ơn anh.- Đừng nói cảm ơn. Khách sáo lắm!Nó gật gật đầu. Nó đã thích ứng được việc gọi hắn bằng “anh” nên việc bớt nói “cảm ơn” sẽ chẳng khó khăn gì. Người ta nói, khi yêu, không nên nói cảm ơn!- Tủ quần áo, em thích không?- Em rất ngạc nhiên vì chúng!- Có tất cả quần áo cho mỗi dịp quan trọng nào đó! Nếu thiếu, em cứ đi mua, rồi bảo họ trừ vào thẻ của anh!- Không cần đâu. Nhiêu đây là đủ rồi.- Ý anh là nếu thiếu.Nó ngồi xuống giường cạnh anh, cười:- Em có thể dùng thư viện của anh chứ?- Được.- Hai quyển đợt trước em mượn anh, em đọc xong, em sẽ cất đúng nơi quy định.- Thư viện của anh cũng là của em! Đến khi đỗ đại học, anh sẽ cầu hôn em!- Em không chấp nhận đâu. Anh yêu tâm.Nó cười phá lên. Hắn đè nó xuống giường. Nó thôi cười, nhìn chằm chằm hắn. Cự li gần như thế này chẳng phải lần một, lần hai, nhưng tim nó vẫn đập rộn ràng. Nó cười ngượng. Hắn nhếch môi:- Không chấp nhận, anh ép em lên lễ đường.Hơi thở thơm tho của hắn chạm vào mặt nó, nó thấy run, gật đầu lia lịa.Hắn lại cười. Nhưng nụ cười ẩn ý vô cùng:- Nha đầu. Hôn anh.Nó lắc đầu lia lịa. Hắn lại cười:- Nhanh lên.- b**n th**.Mặt nó đỏ ửng. Biết ngay mà, cái cười đểu như thế rất đen tối mà. Nó hôn lên môi hắn. Tay hắn chống xuống giường, nhẹ nhàng đón nhận nụ hôn vụng về của nó.Được một lúc, nó đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn đè lên người nó, cười:- Nha đầu. Quá vụng về. Chán ngắt.Nó giận. Dù sao thì nó đâu chuyên chuyện hôn hít như hắn? Nó quay mặt đi:- Chán thì thôi. Em chỉ được có vậy thôi.Hắn gục đầu xuống vai nó, hôn lên vai nó. Làm nó thấy nhột, hắn dịu dàng xoa dịu cơn giận của nó:- Nha đầu. Anh đùa thôi. Giận à?- Anh nói em chán.. thì thôi…- Em rất đáng yêu…- Đừng biện hộ… Em giận thật rồi… Em vụng về, em chán ngắt…Hắn nhìn nó… vẫn tư thế đè lên người nó:- Nha đầu… ăn kem nhé?Nó bật dậy tức thì… bất ngờ quá, nên trán nó đập mạnh vào trán hắn, hắn khẽ rên. Nó lo lắng, đưa tay chạm mặt hắn:- Anh không sao chứ? Đau lắm không? Em xin lỗi…- Trán em nhọn quá. “Gọt” đi…
Nó mở cửa to ra để hắn đi vào. Hắn hỏi:
- Mọi thứ ở đây, chỗ nào em không ưng, kêu anh.
- Mọi thứ rất ổn.
- Ngày mai, sẽ có người mang máy tính xách tay tới. Em cần đến chúng?
- Ủa? sao anh biết?
- Nhà em. Bố mẹ bảo, em cần có 1 cái máy tính để phục vụ cho việc học!
- Đúng là vậy. Em cảm ơn anh.
- Đừng nói cảm ơn. Khách sáo lắm!
Nó gật gật đầu. Nó đã thích ứng được việc gọi hắn bằng “anh” nên việc bớt
nói “cảm ơn” sẽ chẳng khó khăn gì. Người ta nói, khi yêu, không nên nói
cảm ơn!
- Tủ quần áo, em thích không?
- Em rất ngạc nhiên vì chúng!
- Có tất cả quần áo cho mỗi dịp quan trọng nào đó! Nếu thiếu, em cứ đi mua, rồi bảo họ trừ vào thẻ của anh!
- Không cần đâu. Nhiêu đây là đủ rồi.
- Ý anh là nếu thiếu.
Nó ngồi xuống giường cạnh anh, cười:
- Em có thể dùng thư viện của anh chứ?
- Được.
- Hai quyển đợt trước em mượn anh, em đọc xong, em sẽ cất đúng nơi quy định.
- Thư viện của anh cũng là của em! Đến khi đỗ đại học, anh sẽ cầu hôn em!
- Em không chấp nhận đâu. Anh yêu tâm.
Nó cười phá lên. Hắn đè nó xuống giường. Nó thôi cười, nhìn chằm chằm hắn. Cự li gần như thế này chẳng phải lần một, lần hai, nhưng tim nó vẫn đập rộn ràng. Nó cười ngượng. Hắn nhếch môi:
- Không chấp nhận, anh ép em lên lễ đường.
Hơi thở thơm tho của hắn chạm vào mặt nó, nó thấy run, gật đầu lia lịa.
Hắn lại cười. Nhưng nụ cười ẩn ý vô cùng:
- Nha đầu. Hôn anh.
Nó lắc đầu lia lịa. Hắn lại cười:
- Nhanh lên.
- b**n th**.
Mặt nó đỏ ửng. Biết ngay mà, cái cười đểu như thế rất đen tối mà. Nó hôn
lên môi hắn. Tay hắn chống xuống giường, nhẹ nhàng đón nhận nụ hôn vụng
về của nó.
Được một lúc, nó đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn đè lên người nó, cười:
- Nha đầu. Quá vụng về. Chán ngắt.
Nó giận. Dù sao thì nó đâu chuyên chuyện hôn hít như hắn? Nó quay mặt đi:
- Chán thì thôi. Em chỉ được có vậy thôi.
Hắn gục đầu xuống vai nó, hôn lên vai nó. Làm nó thấy nhột, hắn dịu dàng xoa dịu cơn giận của nó:
- Nha đầu. Anh đùa thôi. Giận à?
- Anh nói em chán.. thì thôi…
- Em rất đáng yêu…
- Đừng biện hộ… Em giận thật rồi… Em vụng về, em chán ngắt…
Hắn nhìn nó… vẫn tư thế đè lên người nó:
- Nha đầu… ăn kem nhé?
Nó bật dậy tức thì… bất ngờ quá, nên trán nó đập mạnh vào trán hắn, hắn khẽ rên. Nó lo lắng, đưa tay chạm mặt hắn:
- Anh không sao chứ? Đau lắm không? Em xin lỗi…
- Trán em nhọn quá. “Gọt” đi…
Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng TôiTác giả: TrangXVuiVui“Hi! Chào các bạn, tớ tên là Mã Nhi Thái Nhược Hi, 17 tuổi, Người Trung Quốc. Tớ sẽ tới đất nước nhỏ bé hình chữ S có lịch sử hào hùng để sinh sống cùng với bố, mẹ và anh trai, và đương nhiên, chúng tớ là người gốc Trung Quốc!^^ Vì sao đến Việt Nam phải không? Vì bố mẹ, anh trai và cả tớ đều rất yêu đất nước này, rất muốn được có một quốc tịch Việt Nam, hẳn sẽ vinh dự lắm! Tớ đang ngồi trên máy bay để bay tới Việt Nam đấy! Do sống quen ở nơi núi rừng bên Trung Quốc, bố tớ đã mua hẳn một căn nhà biệt thự trên một quả đồi đầy cây cối, bên cạnh sẽ là 1 cái thác nước, nghe tới thôi đã thấy thơ mộng! Tớ yêu VIệt Nam!” ~~~ Máy bay hạ cánh tại sân bay Nội Bài. Xuống khỏi máy bay, Nó reo lên sung sướng: - Ha Ha, Việt Nam! Moa! Moa! Moa! Anh trai nó ngáp ngắn ngáp dài. Ông anh nó đẹp trai ngời ngời, tên là Mã Thái Hi Phong, tên nghe kêu quá phải không? Nói: - Đến rồi à? Cái đất nước bé như lỗ mũi này mà nhiều bé xinh? Nó đấm mạnh vào vai anh trai: - Chúng ta đến sống ở đây đó, anh cố mà sống… Nó mở cửa to ra để hắn đi vào. Hắn hỏi:- Mọi thứ ở đây, chỗ nào em không ưng, kêu anh.- Mọi thứ rất ổn.- Ngày mai, sẽ có người mang máy tính xách tay tới. Em cần đến chúng?- Ủa? sao anh biết?- Nhà em. Bố mẹ bảo, em cần có 1 cái máy tính để phục vụ cho việc học!- Đúng là vậy. Em cảm ơn anh.- Đừng nói cảm ơn. Khách sáo lắm!Nó gật gật đầu. Nó đã thích ứng được việc gọi hắn bằng “anh” nên việc bớt nói “cảm ơn” sẽ chẳng khó khăn gì. Người ta nói, khi yêu, không nên nói cảm ơn!- Tủ quần áo, em thích không?- Em rất ngạc nhiên vì chúng!- Có tất cả quần áo cho mỗi dịp quan trọng nào đó! Nếu thiếu, em cứ đi mua, rồi bảo họ trừ vào thẻ của anh!- Không cần đâu. Nhiêu đây là đủ rồi.- Ý anh là nếu thiếu.Nó ngồi xuống giường cạnh anh, cười:- Em có thể dùng thư viện của anh chứ?- Được.- Hai quyển đợt trước em mượn anh, em đọc xong, em sẽ cất đúng nơi quy định.- Thư viện của anh cũng là của em! Đến khi đỗ đại học, anh sẽ cầu hôn em!- Em không chấp nhận đâu. Anh yêu tâm.Nó cười phá lên. Hắn đè nó xuống giường. Nó thôi cười, nhìn chằm chằm hắn. Cự li gần như thế này chẳng phải lần một, lần hai, nhưng tim nó vẫn đập rộn ràng. Nó cười ngượng. Hắn nhếch môi:- Không chấp nhận, anh ép em lên lễ đường.Hơi thở thơm tho của hắn chạm vào mặt nó, nó thấy run, gật đầu lia lịa.Hắn lại cười. Nhưng nụ cười ẩn ý vô cùng:- Nha đầu. Hôn anh.Nó lắc đầu lia lịa. Hắn lại cười:- Nhanh lên.- b**n th**.Mặt nó đỏ ửng. Biết ngay mà, cái cười đểu như thế rất đen tối mà. Nó hôn lên môi hắn. Tay hắn chống xuống giường, nhẹ nhàng đón nhận nụ hôn vụng về của nó.Được một lúc, nó đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn đè lên người nó, cười:- Nha đầu. Quá vụng về. Chán ngắt.Nó giận. Dù sao thì nó đâu chuyên chuyện hôn hít như hắn? Nó quay mặt đi:- Chán thì thôi. Em chỉ được có vậy thôi.Hắn gục đầu xuống vai nó, hôn lên vai nó. Làm nó thấy nhột, hắn dịu dàng xoa dịu cơn giận của nó:- Nha đầu. Anh đùa thôi. Giận à?- Anh nói em chán.. thì thôi…- Em rất đáng yêu…- Đừng biện hộ… Em giận thật rồi… Em vụng về, em chán ngắt…Hắn nhìn nó… vẫn tư thế đè lên người nó:- Nha đầu… ăn kem nhé?Nó bật dậy tức thì… bất ngờ quá, nên trán nó đập mạnh vào trán hắn, hắn khẽ rên. Nó lo lắng, đưa tay chạm mặt hắn:- Anh không sao chứ? Đau lắm không? Em xin lỗi…- Trán em nhọn quá. “Gọt” đi…