Reng...Reng...Reng... Đó chính là tiếng kêu chết tiệt của cái đồng hồ báo thức nhà nó. Đang say trong giấc ngủ, nó với với tay lấy cái đồng hồ nhưng lại cách nó quá xa thì bỗng... RẦM!!! Và bây giờ nó đang được hôn đất mẹ thân yêu chỉ vì mải ngủ mà người nó dần dần lăn ra để tắt báo thức ai ngờ.... Đã thế thì nó dậy luôn, lê cái thân mệt mỏi vào nhà tắm và làm vscn. Thay đồng phục xong nó chạy xuống dưới nhà ăn sáng. Vừa xuống nhà không ai khỏi bất ngờ tại hôm nay nó dậy sớm mà không cần ai đánh thức cả... Nó tung tăng chạy xuống chồ bàn ăn và chào mọi người, nó rất yêu quý những người giúp việc ở đây và mọi người cũng vậy rất quý mến nó. Sau khi giải quyết xong cái dạ dày thì nó xách balo lên và bước ra ngoài xỏ giày đi học. Vì trường nó cũng khá gần nhà nên chỉ cần đi bộ 10 phút là tới. Vừa đến cổng trường, nó đi mà không nhìn đường chắc tại đang còn mệt vì dậy sớm hơn mọi ngày thì... Rầm!! Thế là nó yên vị dưới đất, nó cảm giác như mình vừa đụng phải cột điện vậy, nhưng mà trong…
Chương 14: Trái tim tôi không thể chứa ai khác ngoài em cả!
Này Nhỏ Kia! Người Tôi Yêu Mãi Là Em ĐóTác giả: AriReng...Reng...Reng... Đó chính là tiếng kêu chết tiệt của cái đồng hồ báo thức nhà nó. Đang say trong giấc ngủ, nó với với tay lấy cái đồng hồ nhưng lại cách nó quá xa thì bỗng... RẦM!!! Và bây giờ nó đang được hôn đất mẹ thân yêu chỉ vì mải ngủ mà người nó dần dần lăn ra để tắt báo thức ai ngờ.... Đã thế thì nó dậy luôn, lê cái thân mệt mỏi vào nhà tắm và làm vscn. Thay đồng phục xong nó chạy xuống dưới nhà ăn sáng. Vừa xuống nhà không ai khỏi bất ngờ tại hôm nay nó dậy sớm mà không cần ai đánh thức cả... Nó tung tăng chạy xuống chồ bàn ăn và chào mọi người, nó rất yêu quý những người giúp việc ở đây và mọi người cũng vậy rất quý mến nó. Sau khi giải quyết xong cái dạ dày thì nó xách balo lên và bước ra ngoài xỏ giày đi học. Vì trường nó cũng khá gần nhà nên chỉ cần đi bộ 10 phút là tới. Vừa đến cổng trường, nó đi mà không nhìn đường chắc tại đang còn mệt vì dậy sớm hơn mọi ngày thì... Rầm!! Thế là nó yên vị dưới đất, nó cảm giác như mình vừa đụng phải cột điện vậy, nhưng mà trong… Thời gian cứ vậy trôi qua, đã hơn 1 tuần rồi kể từ hôm đó Khánh và cô luôn tránh mặt nhau...- Này Kim, sao dạo này mày bơ phờ vậy- Thục Anh lo lắng- Vậy hả?- Kim- Tao biết mày với anh Khánh có chuyện gì mà, cả tuần nay hai người cư xử lạ vậy- Thục Anh- Ko có đâu- Kim- Nếu mày ko muốn nói thì thôi, nếu mày cần tâm sự cho tao nghe nha, lúc nào tao cũng sẵn sàng hết á- Thục Anh- Ừ, cảm ơn mày- Kim- Mà nè dù có bất cứ chuyện gì cũng hãy cười lên nhá- Thục Anh- Hả?- Kim- Chứ tao thấy mày cứ như vầy tao cũng buồn, cười chút đi, cười mới xinh chớ- Thục Anh- à mà thôi tao có chuyện phải ra ngoài chút, mày ở lại lớp nha- Chắc gặp anh Bảo phải ko?- Kim- Hì hì, thôi bye nha- Nói xong Thục Anh chạy vèo ra khỏi lớp- Này Thiên Kim có người tìm bạn kìa- một bạn nữ gọi- Ai vậy?- nghe vậy Kim liền ra ngoài cửa xem- Là cô à Trà My- Sao, gặp tôi ko vui à- Trà My- Vậy có chuyện gì- Kim- Lên sân thượng trước đi đã rồi nói- Trà My- Nói ở đây luôn đi- Kim- Ở đây ko tiện- Trà My***- Rồi nói đi- Kim và Trà My lên đến sân thượng- Tôi chỉ muốn kiểm tra thôi- Trà My- Kiểm tra cái gì??- Kim- Coi cô có giữ đúng lời hứa ko, hay vẫn cố chấp gần gũi anh Khánh vậy- Trà My giở giọng khinh bỉ- Chỉ có vậy thôi sao, tôi đã nói với cô rồi, tôi cũng đã thực hiện luôn rồi, tôi đã tránh xa anh Khánh, cô vẫn còn nghi ngờ sao- Kim- Sao?- một giọng nói vang lên từ phía đằng xa, giọng nói mang chất lạnh lùng ko ai khác chính là Minh Khánh, chả qua là anh định lên đây hóng gió nhưng vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người- Ơ...sao...sao anh lại...lên đây- Trà My ấp úng- Tôi hỏi cô, chuyện vừa nãy là thật sao- Khánh- Là thật đó, rồi sao, anh là chồng tương lai của em, em có quyền nói những cô gái khác tránh xa anh ra chứ- Trà My có phần tỏ ra bức xúc- Cô ko có quyền đó- Khánh- Vì sao chứ?- Trà My- Tôi nhắc lại lần nữa, tôi với cô ko phải là vợ chồng tương lai và sẽ ko có chuyện đính hôn nào xảy ra cả- Khánh- Anh... anh ko có quyền từ chối- Trà My- Tại sao ko, những gì tôi ko thích thì sẽ ko ai bắt ép tôi được cả- Khánh- Anh...- Trà My tức tối bỏ đi luôn- Em nói chuyện với tôi một lát được ko- Khánh- Ừ- Kim- Tại sao em phải làm thế, tại sao phải né tránh tôi- Khánh*Im lặng*- Em thật ngốc, chỉ vì mấy lời nói của cô ta nên em mới hành động vậy sao- Khánh- Ko, ko phải thế- Kim- Những lời nói hôm đó em chỉ nói dối- Khánh- ko, là sự thật- Kim- Em nghĩ có thể qua mắt tôi được sao- Khánh*Im lặng*- Đừng xem tôi là người dưng được ko- Khánh- Vậy sao- Kim- Bởi vì trái tim tôi, ko thể chứa ai khác ngoài em cả- Khánh- Hở?- Kim tròn xoe hai mắt- Sao vậy, ngạc nhiên lắm hả- Khánh- ko, ko thể mà, xung quanh anh còn nhiều cô gái khác xinh đẹp gấp vạn lần, tài giỏi gấp vạn lần, còn em vừa ngốc, lại hậu đậu, ko có tài cán gì cả, anh đừng có đùa như thế nữa- Kim nghe lời nói phát ra từ Khánh có chút vui mừng nhưng cũng hơi nghi ngờ- Bởi vì tôi thích em như vậy, thôi tôi về lớp trước đây- Khánh- Lời nói của anh có tin được ko- Kim thầm nghĩ___________________________________________hếtchap này hơi ngắn nha, thông cảm ^^
Thời gian cứ vậy trôi qua, đã hơn 1 tuần rồi kể từ hôm đó Khánh và cô luôn tránh mặt nhau...- Này Kim, sao dạo này mày bơ phờ vậy- Thục Anh lo lắng
- Vậy hả?- Kim
- Tao biết mày với anh Khánh có chuyện gì mà, cả tuần nay hai người cư xử lạ vậy- Thục Anh
- Ko có đâu- Kim
- Nếu mày ko muốn nói thì thôi, nếu mày cần tâm sự cho tao nghe nha, lúc nào tao cũng sẵn sàng hết á- Thục Anh
- Ừ, cảm ơn mày- Kim
- Mà nè dù có bất cứ chuyện gì cũng hãy cười lên nhá- Thục Anh
- Hả?- Kim
- Chứ tao thấy mày cứ như vầy tao cũng buồn, cười chút đi, cười mới xinh chớ- Thục Anh- à mà thôi tao có chuyện phải ra ngoài chút, mày ở lại lớp nha
- Chắc gặp anh Bảo phải ko?- Kim
- Hì hì, thôi bye nha- Nói xong Thục Anh chạy vèo ra khỏi lớp
- Này Thiên Kim có người tìm bạn kìa- một bạn nữ gọi
- Ai vậy?- nghe vậy Kim liền ra ngoài cửa xem- Là cô à Trà My
- Sao, gặp tôi ko vui à- Trà My
- Vậy có chuyện gì- Kim
- Lên sân thượng trước đi đã rồi nói- Trà My
- Nói ở đây luôn đi- Kim
- Ở đây ko tiện- Trà My
***
- Rồi nói đi- Kim và Trà My lên đến sân thượng
- Tôi chỉ muốn kiểm tra thôi- Trà My
- Kiểm tra cái gì??- Kim
- Coi cô có giữ đúng lời hứa ko, hay vẫn cố chấp gần gũi anh Khánh vậy- Trà My giở giọng khinh bỉ
- Chỉ có vậy thôi sao, tôi đã nói với cô rồi, tôi cũng đã thực hiện luôn rồi, tôi đã tránh xa anh Khánh, cô vẫn còn nghi ngờ sao- Kim
- Sao?- một giọng nói vang lên từ phía đằng xa, giọng nói mang chất lạnh lùng ko ai khác chính là Minh Khánh, chả qua là anh định lên đây hóng gió nhưng vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người
- Ơ...sao...sao anh lại...lên đây- Trà My ấp úng
- Tôi hỏi cô, chuyện vừa nãy là thật sao- Khánh
- Là thật đó, rồi sao, anh là chồng tương lai của em, em có quyền nói những cô gái khác tránh xa anh ra chứ- Trà My có phần tỏ ra bức xúc
- Cô ko có quyền đó- Khánh
- Vì sao chứ?- Trà My
- Tôi nhắc lại lần nữa, tôi với cô ko phải là vợ chồng tương lai và sẽ ko có chuyện đính hôn nào xảy ra cả- Khánh
- Anh... anh ko có quyền từ chối- Trà My
- Tại sao ko, những gì tôi ko thích thì sẽ ko ai bắt ép tôi được cả- Khánh
- Anh...- Trà My tức tối bỏ đi luôn
- Em nói chuyện với tôi một lát được ko- Khánh
- Ừ- Kim
- Tại sao em phải làm thế, tại sao phải né tránh tôi- Khánh
*Im lặng*
- Em thật ngốc, chỉ vì mấy lời nói của cô ta nên em mới hành động vậy sao- Khánh
- Ko, ko phải thế- Kim
- Những lời nói hôm đó em chỉ nói dối- Khánh
- ko, là sự thật- Kim
- Em nghĩ có thể qua mắt tôi được sao- Khánh
*Im lặng*
- Đừng xem tôi là người dưng được ko- Khánh
- Vậy sao- Kim
- Bởi vì trái tim tôi, ko thể chứa ai khác ngoài em cả- Khánh
- Hở?- Kim tròn xoe hai mắt
- Sao vậy, ngạc nhiên lắm hả- Khánh
- ko, ko thể mà, xung quanh anh còn nhiều cô gái khác xinh đẹp gấp vạn lần, tài giỏi gấp vạn lần, còn em vừa ngốc, lại hậu đậu, ko có tài cán gì cả, anh đừng có đùa như thế nữa- Kim nghe lời nói phát ra từ Khánh có chút vui mừng nhưng cũng hơi nghi ngờ
- Bởi vì tôi thích em như vậy, thôi tôi về lớp trước đây- Khánh
- Lời nói của anh có tin được ko- Kim thầm nghĩ
___________________________________________
hết
chap này hơi ngắn nha, thông cảm ^^
Này Nhỏ Kia! Người Tôi Yêu Mãi Là Em ĐóTác giả: AriReng...Reng...Reng... Đó chính là tiếng kêu chết tiệt của cái đồng hồ báo thức nhà nó. Đang say trong giấc ngủ, nó với với tay lấy cái đồng hồ nhưng lại cách nó quá xa thì bỗng... RẦM!!! Và bây giờ nó đang được hôn đất mẹ thân yêu chỉ vì mải ngủ mà người nó dần dần lăn ra để tắt báo thức ai ngờ.... Đã thế thì nó dậy luôn, lê cái thân mệt mỏi vào nhà tắm và làm vscn. Thay đồng phục xong nó chạy xuống dưới nhà ăn sáng. Vừa xuống nhà không ai khỏi bất ngờ tại hôm nay nó dậy sớm mà không cần ai đánh thức cả... Nó tung tăng chạy xuống chồ bàn ăn và chào mọi người, nó rất yêu quý những người giúp việc ở đây và mọi người cũng vậy rất quý mến nó. Sau khi giải quyết xong cái dạ dày thì nó xách balo lên và bước ra ngoài xỏ giày đi học. Vì trường nó cũng khá gần nhà nên chỉ cần đi bộ 10 phút là tới. Vừa đến cổng trường, nó đi mà không nhìn đường chắc tại đang còn mệt vì dậy sớm hơn mọi ngày thì... Rầm!! Thế là nó yên vị dưới đất, nó cảm giác như mình vừa đụng phải cột điện vậy, nhưng mà trong… Thời gian cứ vậy trôi qua, đã hơn 1 tuần rồi kể từ hôm đó Khánh và cô luôn tránh mặt nhau...- Này Kim, sao dạo này mày bơ phờ vậy- Thục Anh lo lắng- Vậy hả?- Kim- Tao biết mày với anh Khánh có chuyện gì mà, cả tuần nay hai người cư xử lạ vậy- Thục Anh- Ko có đâu- Kim- Nếu mày ko muốn nói thì thôi, nếu mày cần tâm sự cho tao nghe nha, lúc nào tao cũng sẵn sàng hết á- Thục Anh- Ừ, cảm ơn mày- Kim- Mà nè dù có bất cứ chuyện gì cũng hãy cười lên nhá- Thục Anh- Hả?- Kim- Chứ tao thấy mày cứ như vầy tao cũng buồn, cười chút đi, cười mới xinh chớ- Thục Anh- à mà thôi tao có chuyện phải ra ngoài chút, mày ở lại lớp nha- Chắc gặp anh Bảo phải ko?- Kim- Hì hì, thôi bye nha- Nói xong Thục Anh chạy vèo ra khỏi lớp- Này Thiên Kim có người tìm bạn kìa- một bạn nữ gọi- Ai vậy?- nghe vậy Kim liền ra ngoài cửa xem- Là cô à Trà My- Sao, gặp tôi ko vui à- Trà My- Vậy có chuyện gì- Kim- Lên sân thượng trước đi đã rồi nói- Trà My- Nói ở đây luôn đi- Kim- Ở đây ko tiện- Trà My***- Rồi nói đi- Kim và Trà My lên đến sân thượng- Tôi chỉ muốn kiểm tra thôi- Trà My- Kiểm tra cái gì??- Kim- Coi cô có giữ đúng lời hứa ko, hay vẫn cố chấp gần gũi anh Khánh vậy- Trà My giở giọng khinh bỉ- Chỉ có vậy thôi sao, tôi đã nói với cô rồi, tôi cũng đã thực hiện luôn rồi, tôi đã tránh xa anh Khánh, cô vẫn còn nghi ngờ sao- Kim- Sao?- một giọng nói vang lên từ phía đằng xa, giọng nói mang chất lạnh lùng ko ai khác chính là Minh Khánh, chả qua là anh định lên đây hóng gió nhưng vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người- Ơ...sao...sao anh lại...lên đây- Trà My ấp úng- Tôi hỏi cô, chuyện vừa nãy là thật sao- Khánh- Là thật đó, rồi sao, anh là chồng tương lai của em, em có quyền nói những cô gái khác tránh xa anh ra chứ- Trà My có phần tỏ ra bức xúc- Cô ko có quyền đó- Khánh- Vì sao chứ?- Trà My- Tôi nhắc lại lần nữa, tôi với cô ko phải là vợ chồng tương lai và sẽ ko có chuyện đính hôn nào xảy ra cả- Khánh- Anh... anh ko có quyền từ chối- Trà My- Tại sao ko, những gì tôi ko thích thì sẽ ko ai bắt ép tôi được cả- Khánh- Anh...- Trà My tức tối bỏ đi luôn- Em nói chuyện với tôi một lát được ko- Khánh- Ừ- Kim- Tại sao em phải làm thế, tại sao phải né tránh tôi- Khánh*Im lặng*- Em thật ngốc, chỉ vì mấy lời nói của cô ta nên em mới hành động vậy sao- Khánh- Ko, ko phải thế- Kim- Những lời nói hôm đó em chỉ nói dối- Khánh- ko, là sự thật- Kim- Em nghĩ có thể qua mắt tôi được sao- Khánh*Im lặng*- Đừng xem tôi là người dưng được ko- Khánh- Vậy sao- Kim- Bởi vì trái tim tôi, ko thể chứa ai khác ngoài em cả- Khánh- Hở?- Kim tròn xoe hai mắt- Sao vậy, ngạc nhiên lắm hả- Khánh- ko, ko thể mà, xung quanh anh còn nhiều cô gái khác xinh đẹp gấp vạn lần, tài giỏi gấp vạn lần, còn em vừa ngốc, lại hậu đậu, ko có tài cán gì cả, anh đừng có đùa như thế nữa- Kim nghe lời nói phát ra từ Khánh có chút vui mừng nhưng cũng hơi nghi ngờ- Bởi vì tôi thích em như vậy, thôi tôi về lớp trước đây- Khánh- Lời nói của anh có tin được ko- Kim thầm nghĩ___________________________________________hếtchap này hơi ngắn nha, thông cảm ^^