Tác giả:

Trường Green. Vào buổi sáng trong lành, từng chú chim ca ríu rít trên những tán lá xanh từng tia nắng chiếu xuyên xuống một hình bóng mảnh mai của một cô gái đang mặc đồ đầm phục cấp 3, hai tay xách bao nilong thật to nặng trĩu bước đi đầy nặng nề bước vào ngôi trường phía trước...nơi các học sinh đang vui vẻ cười nói với nhau- Một chiếc mô tô chạy thẳng vào đường cô đang đi lướt ngang qua khuôn mặt rạng ngời của cô gái ấy ... cô gái có đôi mắt to tròng long lanh sớm mai, đôi môi mỏng cùng làn da trắng như sứ, mồ hôi cô đang chạy xuống đôi má ửng hồng do tác động ánh nắng của cô,-Vâng cô ấy chính là Lê Hạ Quân năm nay 17 tuổi, luôn vui vẻ hòa đồng với mọi người nhưng có điều tính tình rất nóng nảy hay giận dõi vô cớ. Chợt người đi mô tô quay đầu lại nhìn cô cất tiếng hỏi. - Em có cần tôi giúp đỡ không? - người đàn ông cất tiếng nói trên môi nở nụ cười rất tươi tắn hút hồn bao nhiêu nữ sinh ở phía sau đang lao nhao chen lấn nhau. - Không ... em chả cần, em tự làm lấy - cô nói nhưng…

Chương 37: Liệu có duyên không?

Thầy Giáo Khó Tính! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao?Tác giả: Ích ÂnTrường Green. Vào buổi sáng trong lành, từng chú chim ca ríu rít trên những tán lá xanh từng tia nắng chiếu xuyên xuống một hình bóng mảnh mai của một cô gái đang mặc đồ đầm phục cấp 3, hai tay xách bao nilong thật to nặng trĩu bước đi đầy nặng nề bước vào ngôi trường phía trước...nơi các học sinh đang vui vẻ cười nói với nhau- Một chiếc mô tô chạy thẳng vào đường cô đang đi lướt ngang qua khuôn mặt rạng ngời của cô gái ấy ... cô gái có đôi mắt to tròng long lanh sớm mai, đôi môi mỏng cùng làn da trắng như sứ, mồ hôi cô đang chạy xuống đôi má ửng hồng do tác động ánh nắng của cô,-Vâng cô ấy chính là Lê Hạ Quân năm nay 17 tuổi, luôn vui vẻ hòa đồng với mọi người nhưng có điều tính tình rất nóng nảy hay giận dõi vô cớ. Chợt người đi mô tô quay đầu lại nhìn cô cất tiếng hỏi. - Em có cần tôi giúp đỡ không? - người đàn ông cất tiếng nói trên môi nở nụ cười rất tươi tắn hút hồn bao nhiêu nữ sinh ở phía sau đang lao nhao chen lấn nhau. - Không ... em chả cần, em tự làm lấy - cô nói nhưng… _ Thật quá đáng! _Cô chu mỏ tức giận, cái môi c*̉a cô đã nhiều lần bị anh làm sưng mọng lên rồi... Vậy mà giờ anh nói cô kém cõi! Kém ư? Cô và anh chỉ hôn nhau có ba lần à không hình như bốn lần cơ đấy! Vậy mà nở lòng nào nói cô như vậy, tức chết tức chết mà... Thấy anh không có vẻ gì hối lỗi, cô tức giận đến đỏ mặt. Đánh vào lòng ngực c*̉a anh._Đáng ghét, đáng ghét mà!_Được rồi, Quân Quân đi về lớp đi_Anh nắm lấy bàn tay c*̉a cô, khẽ cười.Ọt ọt...Bụng c*̉a cô đang đánh trống kêu "QUAN" lúc vào đây cô dự định sẽ rủ anh đi ăn sáng nà. Giờ sắp vào học rồi, phải làm sao đây?HỪ tại cái nụ hôn quyến rũ đến mê người c*̉a anh làm cô quên mất đi._Em chưa ăn? _Anh nheo mắt về phía cô._Ừm..._cô c*́i đầu gật gật._Không sao, em đã ăn rồi đấy!._Anh nói._Ăn? ĂN gì cơ?_ cô khó hiểu_Ăn nụ hôn! _ Anh nói, cô ngượng đổ cả mặt định cất bước đi. Anh kéo tay cô lại, đưa cho cô một cái bánh ngọt hương bơ. Mùi thơm phức!_Anh đưa em rồi lấy gì ăn _Cô cầm bánh trên tay rồi nói_Không sao, Anh còn bánh hương kem_Anh nói_Sao anh đưa em ăn bơ mà không phải kem? _Cô hỏi._Vì anh biết em không bao giờ thích ăn kem!...Sân sau c*̉a trường, Nhung đang ngồi bên gốc cây phượng để chờ Huy, nhưng hôm nay có lẽ anh ta không đến. Lá cây rì rào Nhưng ngước nhìn lên nhưng chỉ là gió thoảng qua chứ không có ai leo vào cả, thất vọng! Nhung ráng chờ thêm tí nữa... vẫn không có gì. Tiếng trống vang lên, cô ngoái lại lần c*́i rồi bước đi vào lớp!Xoẹt Xoẹt... Lá cây xao động, Nhung bước đi cứ nghĩ chỉ là gió mà bước thẳng vào lớp.Một chàng trai nhảy vào không ai khác chính là _Lâm Minh Huy, người mà Nhung thích gặp nhất! Nhưng có lẽ cô chưa có duyên rồi, kể vừa đi người bước đến thật là...haizz nếu như vậy liệu Nhung và anh còn có duyên không??? ......Vào lớp cô đang ăn bánh ngọt còn Nhung thì uể oải nằm dài trên bàn._Sao vậy?_Cô liếm môi rồi nói._Không có gì..._Nhung nói xong rồi nằm xuống tiếp. Aizz sao lại không chia sẽ mà giấu trong lòng đây? Đúng là bạn thân có khác, tuy tính cách không giống nhau Cô thì nhí nhảnh hay cười còn Nhung thì yếu đuối và trầm lặng hơn, nhưng có một điểm cực kỳ giống không thể nào khác được đó là giấu nổi buồn trong lòng!_Liệu có duyên không?_, Nhung ngẩn đầu dậy hỏi cô, cô trợn mắt thật là to. Nhung đang nói gì thế nhỉ? Có bị ấm đầu không? Cô áp bàn tay nhỏ bé c*̉a mình vào trán Nhung. Nhiệt độ bình thường...

_ Thật quá đáng! _Cô chu mỏ tức giận, cái môi c*̉a cô đã nhiều lần bị anh làm sưng mọng lên rồi... Vậy mà giờ anh nói cô kém cõi! Kém ư? Cô và anh chỉ hôn nhau có ba lần à không hình như bốn lần cơ đấy! Vậy mà nở lòng nào nói cô như vậy, tức chết tức chết mà... Thấy anh không có vẻ gì hối lỗi, cô tức giận đến đỏ mặt. Đánh vào lòng ngực c*̉a anh.

_Đáng ghét, đáng ghét mà!

_Được rồi, Quân Quân đi về lớp đi_Anh nắm lấy bàn tay c*̉a cô, khẽ cười.

Ọt ọt...

Bụng c*̉a cô đang đánh trống kêu "QUAN" lúc vào đây cô dự định sẽ rủ anh đi ăn sáng nà. Giờ sắp vào học rồi, phải làm sao đây?HỪ tại cái nụ hôn quyến rũ đến mê người c*̉a anh làm cô quên mất đi.

_Em chưa ăn? _Anh nheo mắt về phía cô.

_Ừm..._cô c*́i đầu gật gật.

_Không sao, em đã ăn rồi đấy!._Anh nói.

_Ăn? ĂN gì cơ?_ cô khó hiểu

_Ăn nụ hôn! _ Anh nói, cô ngượng đổ cả mặt định cất bước đi. Anh kéo tay cô lại, đưa cho cô một cái bánh ngọt hương bơ. Mùi thơm phức!

_Anh đưa em rồi lấy gì ăn _Cô cầm bánh trên tay rồi nói

_Không sao, Anh còn bánh hương kem_Anh nói

_Sao anh đưa em ăn bơ mà không phải kem? _Cô hỏi.

_Vì anh biết em không bao giờ thích ăn kem!

...

Sân sau c*̉a trường, Nhung đang ngồi bên gốc cây phượng để chờ Huy, nhưng hôm nay có lẽ anh ta không đến. Lá cây rì rào Nhưng ngước nhìn lên nhưng chỉ là gió thoảng qua chứ không có ai leo vào cả, thất vọng! Nhung ráng chờ thêm tí nữa... vẫn không có gì. Tiếng trống vang lên, cô ngoái lại lần c*́i rồi bước đi vào lớp!

Xoẹt Xoẹt... Lá cây xao động, Nhung bước đi cứ nghĩ chỉ là gió mà bước thẳng vào lớp.

Một chàng trai nhảy vào không ai khác chính là _Lâm Minh Huy, người mà Nhung thích gặp nhất! Nhưng có lẽ cô chưa có duyên rồi, kể vừa đi người bước đến thật là...haizz nếu như vậy liệu Nhung và anh còn có duyên không??? ...

...

Vào lớp cô đang ăn bánh ngọt còn Nhung thì uể oải nằm dài trên bàn.

_Sao vậy?_Cô liếm môi rồi nói.

_Không có gì..._Nhung nói xong rồi nằm xuống tiếp. Aizz sao lại không chia sẽ mà giấu trong lòng đây? Đúng là bạn thân có khác, tuy tính cách không giống nhau Cô thì nhí nhảnh hay cười còn Nhung thì yếu đuối và trầm lặng hơn, nhưng có một điểm cực kỳ giống không thể nào khác được đó là giấu nổi buồn trong lòng!

_Liệu có duyên không?_, Nhung ngẩn đầu dậy hỏi cô, cô trợn mắt thật là to. Nhung đang nói gì thế nhỉ? Có bị ấm đầu không? Cô áp bàn tay nhỏ bé c*̉a mình vào trán Nhung. Nhiệt độ bình thường...

Thầy Giáo Khó Tính! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao?Tác giả: Ích ÂnTrường Green. Vào buổi sáng trong lành, từng chú chim ca ríu rít trên những tán lá xanh từng tia nắng chiếu xuyên xuống một hình bóng mảnh mai của một cô gái đang mặc đồ đầm phục cấp 3, hai tay xách bao nilong thật to nặng trĩu bước đi đầy nặng nề bước vào ngôi trường phía trước...nơi các học sinh đang vui vẻ cười nói với nhau- Một chiếc mô tô chạy thẳng vào đường cô đang đi lướt ngang qua khuôn mặt rạng ngời của cô gái ấy ... cô gái có đôi mắt to tròng long lanh sớm mai, đôi môi mỏng cùng làn da trắng như sứ, mồ hôi cô đang chạy xuống đôi má ửng hồng do tác động ánh nắng của cô,-Vâng cô ấy chính là Lê Hạ Quân năm nay 17 tuổi, luôn vui vẻ hòa đồng với mọi người nhưng có điều tính tình rất nóng nảy hay giận dõi vô cớ. Chợt người đi mô tô quay đầu lại nhìn cô cất tiếng hỏi. - Em có cần tôi giúp đỡ không? - người đàn ông cất tiếng nói trên môi nở nụ cười rất tươi tắn hút hồn bao nhiêu nữ sinh ở phía sau đang lao nhao chen lấn nhau. - Không ... em chả cần, em tự làm lấy - cô nói nhưng… _ Thật quá đáng! _Cô chu mỏ tức giận, cái môi c*̉a cô đã nhiều lần bị anh làm sưng mọng lên rồi... Vậy mà giờ anh nói cô kém cõi! Kém ư? Cô và anh chỉ hôn nhau có ba lần à không hình như bốn lần cơ đấy! Vậy mà nở lòng nào nói cô như vậy, tức chết tức chết mà... Thấy anh không có vẻ gì hối lỗi, cô tức giận đến đỏ mặt. Đánh vào lòng ngực c*̉a anh._Đáng ghét, đáng ghét mà!_Được rồi, Quân Quân đi về lớp đi_Anh nắm lấy bàn tay c*̉a cô, khẽ cười.Ọt ọt...Bụng c*̉a cô đang đánh trống kêu "QUAN" lúc vào đây cô dự định sẽ rủ anh đi ăn sáng nà. Giờ sắp vào học rồi, phải làm sao đây?HỪ tại cái nụ hôn quyến rũ đến mê người c*̉a anh làm cô quên mất đi._Em chưa ăn? _Anh nheo mắt về phía cô._Ừm..._cô c*́i đầu gật gật._Không sao, em đã ăn rồi đấy!._Anh nói._Ăn? ĂN gì cơ?_ cô khó hiểu_Ăn nụ hôn! _ Anh nói, cô ngượng đổ cả mặt định cất bước đi. Anh kéo tay cô lại, đưa cho cô một cái bánh ngọt hương bơ. Mùi thơm phức!_Anh đưa em rồi lấy gì ăn _Cô cầm bánh trên tay rồi nói_Không sao, Anh còn bánh hương kem_Anh nói_Sao anh đưa em ăn bơ mà không phải kem? _Cô hỏi._Vì anh biết em không bao giờ thích ăn kem!...Sân sau c*̉a trường, Nhung đang ngồi bên gốc cây phượng để chờ Huy, nhưng hôm nay có lẽ anh ta không đến. Lá cây rì rào Nhưng ngước nhìn lên nhưng chỉ là gió thoảng qua chứ không có ai leo vào cả, thất vọng! Nhung ráng chờ thêm tí nữa... vẫn không có gì. Tiếng trống vang lên, cô ngoái lại lần c*́i rồi bước đi vào lớp!Xoẹt Xoẹt... Lá cây xao động, Nhung bước đi cứ nghĩ chỉ là gió mà bước thẳng vào lớp.Một chàng trai nhảy vào không ai khác chính là _Lâm Minh Huy, người mà Nhung thích gặp nhất! Nhưng có lẽ cô chưa có duyên rồi, kể vừa đi người bước đến thật là...haizz nếu như vậy liệu Nhung và anh còn có duyên không??? ......Vào lớp cô đang ăn bánh ngọt còn Nhung thì uể oải nằm dài trên bàn._Sao vậy?_Cô liếm môi rồi nói._Không có gì..._Nhung nói xong rồi nằm xuống tiếp. Aizz sao lại không chia sẽ mà giấu trong lòng đây? Đúng là bạn thân có khác, tuy tính cách không giống nhau Cô thì nhí nhảnh hay cười còn Nhung thì yếu đuối và trầm lặng hơn, nhưng có một điểm cực kỳ giống không thể nào khác được đó là giấu nổi buồn trong lòng!_Liệu có duyên không?_, Nhung ngẩn đầu dậy hỏi cô, cô trợn mắt thật là to. Nhung đang nói gì thế nhỉ? Có bị ấm đầu không? Cô áp bàn tay nhỏ bé c*̉a mình vào trán Nhung. Nhiệt độ bình thường...

Chương 37: Liệu có duyên không?