"Xèo" điếu thuốc lá nằm ngay dưới chân, hắn dẫm lên mắng: - Chết tiệt! sao giờ chưa tới nữa? hẹn 9h mà! - Phong à! Bớt nóng đi, chắc tụi nó sợ ko dám đến rồi. Giọng nam lanh lảnh vang lên, tên đầu vàng khè chạy đến cạnh tên Phong mà nịnh bợ: - Tụi nó được cái mã thôi chứ bên trong ko lợi hại gì đâu, dám nhận lời đấu vs trường B.K chúng ta chỉ có 2 con đường. 1 là chết dưới tay đại ca Phong, 2 là.....-ngập ngừng 1 lát, hắn lắc đầu- cái này em chưa nghĩ ra... "Bốp", hắn ôm đầu vàng c*̉a mình mà khóc ko ra nước mắt nhìn Phong. Tên Phong xoa tay, mắng: - Chắc tao phải bổ cái đầu nhà mi ra để xem trong đó chứa gì...hừ. Nói xong hắn im lặng ngước nhìn bầu trời đêm. "Brừm...Két" tiếng xe máy thắng lại vang lên trong màn đêm yên tỉnh. 1 người..à ko, phải nói là 1 cô gái vs mái tóc dài xõa ngang hông. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn đám người vs hung khí trong tay, tia…
Chương 45: Xuất viện
Bạn Gái Tôi Là Đầu GấuTác giả: Hảo Rupi"Xèo" điếu thuốc lá nằm ngay dưới chân, hắn dẫm lên mắng: - Chết tiệt! sao giờ chưa tới nữa? hẹn 9h mà! - Phong à! Bớt nóng đi, chắc tụi nó sợ ko dám đến rồi. Giọng nam lanh lảnh vang lên, tên đầu vàng khè chạy đến cạnh tên Phong mà nịnh bợ: - Tụi nó được cái mã thôi chứ bên trong ko lợi hại gì đâu, dám nhận lời đấu vs trường B.K chúng ta chỉ có 2 con đường. 1 là chết dưới tay đại ca Phong, 2 là.....-ngập ngừng 1 lát, hắn lắc đầu- cái này em chưa nghĩ ra... "Bốp", hắn ôm đầu vàng c*̉a mình mà khóc ko ra nước mắt nhìn Phong. Tên Phong xoa tay, mắng: - Chắc tao phải bổ cái đầu nhà mi ra để xem trong đó chứa gì...hừ. Nói xong hắn im lặng ngước nhìn bầu trời đêm. "Brừm...Két" tiếng xe máy thắng lại vang lên trong màn đêm yên tỉnh. 1 người..à ko, phải nói là 1 cô gái vs mái tóc dài xõa ngang hông. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn đám người vs hung khí trong tay, tia… Kìm nén sự khó chịu trong người, Lâm Ngọc mắt nhìn thẳng vào ngũ quan tinh tế c*̉a Nghi Nghi, nói ra những lời trong lòng"Tình cảm c*̉a ba người họ đối với tôi tôi cứ hết lần này đến lần khác gạt sang một bên, giả vờ không nghe không thấy. Tôi biết làm như vậy là không đúng nhưng chuyện tình cảm đâu thể ép buộc, cô hiểu ý tôi mà"Đợi Lâm Ngọc nói xong, Nghi Nghi gật đầu"Cô không có cảm giác gì với họ sao? Một chút c*̃ng không?""Cô nói rõ hơn được không?""Khi ở cạnh anh Thiên Hạo và người tên Duy Khánh kia, cô không rung động?""Tôi..."Rung động, cảm giác tim đập mạnh vì ai đó, cô đã từng có, không phải bên Duy Khánh mà là hắn.Thấy thái độ ậm ừ c*̉a Lâm Ngọc, Nghi Nghi đoán đúng phần nào."Tôi hiểu, tôi chỉ muốn biết cô đối với Gia Huy như thế nào?" Đây là câu hỏi mà cô muốn nói nhất trong ngày.Đối mặt với câu hỏi đó, Lâm Ngọc trầm mặt trong chốc lát rồi trầm giọng nói"Là bạn không hơn không kém""Được rồi, cô nói vậy là tôi yên tâm" Lấy được câu trả lời, Nghi Nghi chào Lâm Ngọc bước nhanh.Thiên Hạo c*̀ng Duy Khánh thấy Nghi Nghi đi ra ngoài, hai người nhanh chóng đi vào"Lâm Ngọc" Thấy cô ngồi một mình trên giường mắt nhìn xa xăm, Duy Khánh đi tới gọi.Lâm Ngọc nhìn hai người trước mắt mình, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, chứa đầy hơi nướcThiên Hạo chú ý tới hốc mắt ửng hồng c*̉a cô, anh ngồi bên cạnh Lâm Ngọc, nhẹ giọng nói "Tại sao lại khóc?"Lâm Ngọc nghẹn ngào, gắng không cho nước mắt rơi xuống"Tôi muốn về nhà"Duy Khánh nghiêm nghi hỏi "Sao lại đòi về, cô chưa khỏe hẳn mà" Người kiên cường như Lâm Ngọc dù bệnh đau hành hạ c*̃ng không khóc mà bây giờ lại chực muốn khóc, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cô.Thiên Hạo c*̃ng gật đầu đồng ý với Duy Khánh.Lâm Ngọc cố tỏ vẻ thản nhiên nhún nhún vai "Tôi không sao""Không sao? Cô chắc chứ?" Duy Khánh thở phào nhẹ nhõmLâm Ngọc lấy đại một cái cớ "Thức ăn bệnh viện dở quá, tôi nuốt không vô"Duy Khánh mở lớn mắt không thể tin, còn Thiên Hạo chỉ lắc đầu cười.Đúng là người có tâm hồn ăn uống!"Được, bây giờ tôi đi làm thủ tục xuất viện ngay"
Kìm nén sự khó chịu trong người, Lâm Ngọc mắt nhìn thẳng vào ngũ quan tinh tế c*̉a Nghi Nghi, nói ra những lời trong lòng
"Tình cảm c*̉a ba người họ đối với tôi tôi cứ hết lần này đến lần khác gạt sang một bên, giả vờ không nghe không thấy. Tôi biết làm như vậy là không đúng nhưng chuyện tình cảm đâu thể ép buộc, cô hiểu ý tôi mà"
Đợi Lâm Ngọc nói xong, Nghi Nghi gật đầu
"Cô không có cảm giác gì với họ sao? Một chút c*̃ng không?"
"Cô nói rõ hơn được không?"
"Khi ở cạnh anh Thiên Hạo và người tên Duy Khánh kia, cô không rung động?"
"Tôi..."
Rung động, cảm giác tim đập mạnh vì ai đó, cô đã từng có, không phải bên Duy Khánh mà là hắn.
Thấy thái độ ậm ừ c*̉a Lâm Ngọc, Nghi Nghi đoán đúng phần nào.
"Tôi hiểu, tôi chỉ muốn biết cô đối với Gia Huy như thế nào?" Đây là câu hỏi mà cô muốn nói nhất trong ngày.
Đối mặt với câu hỏi đó, Lâm Ngọc trầm mặt trong chốc lát rồi trầm giọng nói
"Là bạn không hơn không kém"
"Được rồi, cô nói vậy là tôi yên tâm" Lấy được câu trả lời, Nghi Nghi chào Lâm Ngọc bước nhanh.
Thiên Hạo c*̀ng Duy Khánh thấy Nghi Nghi đi ra ngoài, hai người nhanh chóng đi vào
"Lâm Ngọc" Thấy cô ngồi một mình trên giường mắt nhìn xa xăm, Duy Khánh đi tới gọi.
Lâm Ngọc nhìn hai người trước mắt mình, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, chứa đầy hơi nước
Thiên Hạo chú ý tới hốc mắt ửng hồng c*̉a cô, anh ngồi bên cạnh Lâm Ngọc, nhẹ giọng nói "Tại sao lại khóc?"
Lâm Ngọc nghẹn ngào, gắng không cho nước mắt rơi xuống
"Tôi muốn về nhà"
Duy Khánh nghiêm nghi hỏi "Sao lại đòi về, cô chưa khỏe hẳn mà" Người kiên cường như Lâm Ngọc dù bệnh đau hành hạ c*̃ng không khóc mà bây giờ lại chực muốn khóc, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cô.
Thiên Hạo c*̃ng gật đầu đồng ý với Duy Khánh.
Lâm Ngọc cố tỏ vẻ thản nhiên nhún nhún vai "Tôi không sao"
"Không sao? Cô chắc chứ?" Duy Khánh thở phào nhẹ nhõm
Lâm Ngọc lấy đại một cái cớ "Thức ăn bệnh viện dở quá, tôi nuốt không vô"
Duy Khánh mở lớn mắt không thể tin, còn Thiên Hạo chỉ lắc đầu cười.
Đúng là người có tâm hồn ăn uống!
"Được, bây giờ tôi đi làm thủ tục xuất viện ngay"
Bạn Gái Tôi Là Đầu GấuTác giả: Hảo Rupi"Xèo" điếu thuốc lá nằm ngay dưới chân, hắn dẫm lên mắng: - Chết tiệt! sao giờ chưa tới nữa? hẹn 9h mà! - Phong à! Bớt nóng đi, chắc tụi nó sợ ko dám đến rồi. Giọng nam lanh lảnh vang lên, tên đầu vàng khè chạy đến cạnh tên Phong mà nịnh bợ: - Tụi nó được cái mã thôi chứ bên trong ko lợi hại gì đâu, dám nhận lời đấu vs trường B.K chúng ta chỉ có 2 con đường. 1 là chết dưới tay đại ca Phong, 2 là.....-ngập ngừng 1 lát, hắn lắc đầu- cái này em chưa nghĩ ra... "Bốp", hắn ôm đầu vàng c*̉a mình mà khóc ko ra nước mắt nhìn Phong. Tên Phong xoa tay, mắng: - Chắc tao phải bổ cái đầu nhà mi ra để xem trong đó chứa gì...hừ. Nói xong hắn im lặng ngước nhìn bầu trời đêm. "Brừm...Két" tiếng xe máy thắng lại vang lên trong màn đêm yên tỉnh. 1 người..à ko, phải nói là 1 cô gái vs mái tóc dài xõa ngang hông. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn đám người vs hung khí trong tay, tia… Kìm nén sự khó chịu trong người, Lâm Ngọc mắt nhìn thẳng vào ngũ quan tinh tế c*̉a Nghi Nghi, nói ra những lời trong lòng"Tình cảm c*̉a ba người họ đối với tôi tôi cứ hết lần này đến lần khác gạt sang một bên, giả vờ không nghe không thấy. Tôi biết làm như vậy là không đúng nhưng chuyện tình cảm đâu thể ép buộc, cô hiểu ý tôi mà"Đợi Lâm Ngọc nói xong, Nghi Nghi gật đầu"Cô không có cảm giác gì với họ sao? Một chút c*̃ng không?""Cô nói rõ hơn được không?""Khi ở cạnh anh Thiên Hạo và người tên Duy Khánh kia, cô không rung động?""Tôi..."Rung động, cảm giác tim đập mạnh vì ai đó, cô đã từng có, không phải bên Duy Khánh mà là hắn.Thấy thái độ ậm ừ c*̉a Lâm Ngọc, Nghi Nghi đoán đúng phần nào."Tôi hiểu, tôi chỉ muốn biết cô đối với Gia Huy như thế nào?" Đây là câu hỏi mà cô muốn nói nhất trong ngày.Đối mặt với câu hỏi đó, Lâm Ngọc trầm mặt trong chốc lát rồi trầm giọng nói"Là bạn không hơn không kém""Được rồi, cô nói vậy là tôi yên tâm" Lấy được câu trả lời, Nghi Nghi chào Lâm Ngọc bước nhanh.Thiên Hạo c*̀ng Duy Khánh thấy Nghi Nghi đi ra ngoài, hai người nhanh chóng đi vào"Lâm Ngọc" Thấy cô ngồi một mình trên giường mắt nhìn xa xăm, Duy Khánh đi tới gọi.Lâm Ngọc nhìn hai người trước mắt mình, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, chứa đầy hơi nướcThiên Hạo chú ý tới hốc mắt ửng hồng c*̉a cô, anh ngồi bên cạnh Lâm Ngọc, nhẹ giọng nói "Tại sao lại khóc?"Lâm Ngọc nghẹn ngào, gắng không cho nước mắt rơi xuống"Tôi muốn về nhà"Duy Khánh nghiêm nghi hỏi "Sao lại đòi về, cô chưa khỏe hẳn mà" Người kiên cường như Lâm Ngọc dù bệnh đau hành hạ c*̃ng không khóc mà bây giờ lại chực muốn khóc, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cô.Thiên Hạo c*̃ng gật đầu đồng ý với Duy Khánh.Lâm Ngọc cố tỏ vẻ thản nhiên nhún nhún vai "Tôi không sao""Không sao? Cô chắc chứ?" Duy Khánh thở phào nhẹ nhõmLâm Ngọc lấy đại một cái cớ "Thức ăn bệnh viện dở quá, tôi nuốt không vô"Duy Khánh mở lớn mắt không thể tin, còn Thiên Hạo chỉ lắc đầu cười.Đúng là người có tâm hồn ăn uống!"Được, bây giờ tôi đi làm thủ tục xuất viện ngay"