"Xèo" điếu thuốc lá nằm ngay dưới chân, hắn dẫm lên mắng: - Chết tiệt! sao giờ chưa tới nữa? hẹn 9h mà! - Phong à! Bớt nóng đi, chắc tụi nó sợ ko dám đến rồi. Giọng nam lanh lảnh vang lên, tên đầu vàng khè chạy đến cạnh tên Phong mà nịnh bợ: - Tụi nó được cái mã thôi chứ bên trong ko lợi hại gì đâu, dám nhận lời đấu vs trường B.K chúng ta chỉ có 2 con đường. 1 là chết dưới tay đại ca Phong, 2 là.....-ngập ngừng 1 lát, hắn lắc đầu- cái này em chưa nghĩ ra... "Bốp", hắn ôm đầu vàng c*̉a mình mà khóc ko ra nước mắt nhìn Phong. Tên Phong xoa tay, mắng: - Chắc tao phải bổ cái đầu nhà mi ra để xem trong đó chứa gì...hừ. Nói xong hắn im lặng ngước nhìn bầu trời đêm. "Brừm...Két" tiếng xe máy thắng lại vang lên trong màn đêm yên tỉnh. 1 người..à ko, phải nói là 1 cô gái vs mái tóc dài xõa ngang hông. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn đám người vs hung khí trong tay, tia…
Chương 75: Trách nhiệm của tôi
Bạn Gái Tôi Là Đầu GấuTác giả: Hảo Rupi"Xèo" điếu thuốc lá nằm ngay dưới chân, hắn dẫm lên mắng: - Chết tiệt! sao giờ chưa tới nữa? hẹn 9h mà! - Phong à! Bớt nóng đi, chắc tụi nó sợ ko dám đến rồi. Giọng nam lanh lảnh vang lên, tên đầu vàng khè chạy đến cạnh tên Phong mà nịnh bợ: - Tụi nó được cái mã thôi chứ bên trong ko lợi hại gì đâu, dám nhận lời đấu vs trường B.K chúng ta chỉ có 2 con đường. 1 là chết dưới tay đại ca Phong, 2 là.....-ngập ngừng 1 lát, hắn lắc đầu- cái này em chưa nghĩ ra... "Bốp", hắn ôm đầu vàng c*̉a mình mà khóc ko ra nước mắt nhìn Phong. Tên Phong xoa tay, mắng: - Chắc tao phải bổ cái đầu nhà mi ra để xem trong đó chứa gì...hừ. Nói xong hắn im lặng ngước nhìn bầu trời đêm. "Brừm...Két" tiếng xe máy thắng lại vang lên trong màn đêm yên tỉnh. 1 người..à ko, phải nói là 1 cô gái vs mái tóc dài xõa ngang hông. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn đám người vs hung khí trong tay, tia… Lâm Ngọc khóc tức tưởi, nói không rõ câu, một bộ dạng ủy khuất chui vào lòng Thiên Hạo“Là lỗi của tôi, ngoan..nín đi” anh nhìn cô gái trong ngực không biết phải làm sao để cô ngừng khóc, có nên lấy tay xoa lưng cô hay không, đây là lần đầu anh an ủi người khác, tay máy móc không được tự nhiên vỗ vỗ vào lưng Lâm Ngọc nhưng do anh dùng lực quá lớn từ vỗ vỗ chuyển thành đập “Bộp bộp”“Khụ khụ, anh làm gì vậy, có ghét thì nói một tiếng” Lâm Ngọc ho khan, sắc mặt đỏ bừng trừng Thiên Hạo, anh thành công làm cô ngừng khóc.Thiên Hạo thở một hơi, ngồi xổm, đem lưng quay lại với Lâm Ngọc. Cô nhìn anh khó hiểu..Thấy cô vẫn ngồi bất động, Thiên Hạo nói đùa “Leo lên tôi cõng, lưng bổn thiếu gia vừa rộng vừa ấm áp miễn cưỡng hy sinh cho em vậy”“Phì…ai thèm chứ” Lâm Ngọc bị câu nói của anh chọc cười, miệng nói không thèm nhưng hai tay ôm lấy cổ Thiên Hạo để anh cõng.Anh đứng lên, một tay cầm dù che cho Lâm Ngọc, tay kia ôm cô lại, cảm thán “Em thật nặng!”Cô xấu hổ, hai tay nhỏ đập loạn xạ trên lưng Thiên Hạo “Vớ vẩn, bổn cô nương mềm yếu tại sao lại nặng được” cô bắt chước anh nói đùa, siết tay ôm cổ anh chặt hơn “Sao hả, có phải bây giờ hối hận?”“Không” Thiên Hạo thản nhiên nói “Dù sao nữa tôi là bạn trai của em, đây là bổn phận tôi nên làm”Bạn trai, không hiểu sao nghe hai từ này cô rất thích, rất êm tai, cô vui vẻ dùng đầu cọ cọ gáy Thiên Hạo “Lạnh thật đấy!”Thiên Hạo không lên tiếng, cứ thế im lặng cõng Lâm Ngọc trên lưng. Bên ngoài mưa vẫn rơi nặng hạt, hạt mưa rơi tí tách, hơi lạnh tỏa khắp mọi nơi nhưng bên trong dù rất ấm áp, ít nhất Lâm Ngọc cảm thấy như vậy. Người kia mặc dù không nói gì nhưng Lâm Ngọc biết, anh thực sự quan tâm lo lắng cho cô, đối với cô như thế là quá đủ.“Lâm Ngọc, em ngủ rồi à?” Thiên Hạo không nghe tiếng cô nói chuyện, vì hơi ngại nên anh không nói gì đã đành, đến cô c*̃ng im lặng…Không nghe câu trả lời, anh sốc người cô lên, lắc qua lắc lại “Lâm Ngọc?” Cô ngồi dưới mưa cả đêm chắc đã bị cảm lạnh, nếu bây giờ cô mà không tỉnh táo bệnh sẽ càng nặng thêm.“Trời ơi đừng có lắc nữa, chóng mặt muốn chết luôn” Bị sốc lên sốc xuống, ruột gan trong người lộn xì phèo cả lên khiến mặt cô hết xanh rồi lại trắng, miệng kêu la oai oái.Thiên Hạo thở phào, nhanh chân chạy đến chỗ đậu xe, xe anh đang ở đó, nhẹ nhàng đặt Lâm Ngọc lên xe anh tức tốc lái như bay về nhà.
Lâm Ngọc khóc tức tưởi, nói không rõ câu, một bộ dạng ủy khuất chui vào lòng Thiên Hạo
“Là lỗi của tôi, ngoan..nín đi” anh nhìn cô gái trong ngực không biết phải làm sao để cô ngừng khóc, có nên lấy tay xoa lưng cô hay không, đây là lần đầu anh an ủi người khác, tay máy móc không được tự nhiên vỗ vỗ vào lưng Lâm Ngọc nhưng do anh dùng lực quá lớn từ vỗ vỗ chuyển thành đập “Bộp bộp”
“Khụ khụ, anh làm gì vậy, có ghét thì nói một tiếng” Lâm Ngọc ho khan, sắc mặt đỏ bừng trừng Thiên Hạo, anh thành công làm cô ngừng khóc.
Thiên Hạo thở một hơi, ngồi xổm, đem lưng quay lại với Lâm Ngọc. Cô nhìn anh khó hiểu..
Thấy cô vẫn ngồi bất động, Thiên Hạo nói đùa “Leo lên tôi cõng, lưng bổn thiếu gia vừa rộng vừa ấm áp miễn cưỡng hy sinh cho em vậy”
“Phì…ai thèm chứ” Lâm Ngọc bị câu nói của anh chọc cười, miệng nói không thèm nhưng hai tay ôm lấy cổ Thiên Hạo để anh cõng.
Anh đứng lên, một tay cầm dù che cho Lâm Ngọc, tay kia ôm cô lại, cảm thán “Em thật nặng!”
Cô xấu hổ, hai tay nhỏ đập loạn xạ trên lưng Thiên Hạo “Vớ vẩn, bổn cô nương mềm yếu tại sao lại nặng được” cô bắt chước anh nói đùa, siết tay ôm cổ anh chặt hơn “Sao hả, có phải bây giờ hối hận?”
“Không” Thiên Hạo thản nhiên nói “Dù sao nữa tôi là bạn trai của em, đây là bổn phận tôi nên làm”
Bạn trai, không hiểu sao nghe hai từ này cô rất thích, rất êm tai, cô vui vẻ dùng đầu cọ cọ gáy Thiên Hạo “Lạnh thật đấy!”
Thiên Hạo không lên tiếng, cứ thế im lặng cõng Lâm Ngọc trên lưng. Bên ngoài mưa vẫn rơi nặng hạt, hạt mưa rơi tí tách, hơi lạnh tỏa khắp mọi nơi nhưng bên trong dù rất ấm áp, ít nhất Lâm Ngọc cảm thấy như vậy. Người kia mặc dù không nói gì nhưng Lâm Ngọc biết, anh thực sự quan tâm lo lắng cho cô, đối với cô như thế là quá đủ.
“Lâm Ngọc, em ngủ rồi à?” Thiên Hạo không nghe tiếng cô nói chuyện, vì hơi ngại nên anh không nói gì đã đành, đến cô c*̃ng im lặng…
Không nghe câu trả lời, anh sốc người cô lên, lắc qua lắc lại “Lâm Ngọc?” Cô ngồi dưới mưa cả đêm chắc đã bị cảm lạnh, nếu bây giờ cô mà không tỉnh táo bệnh sẽ càng nặng thêm.
“Trời ơi đừng có lắc nữa, chóng mặt muốn chết luôn” Bị sốc lên sốc xuống, ruột gan trong người lộn xì phèo cả lên khiến mặt cô hết xanh rồi lại trắng, miệng kêu la oai oái.
Thiên Hạo thở phào, nhanh chân chạy đến chỗ đậu xe, xe anh đang ở đó, nhẹ nhàng đặt Lâm Ngọc lên xe anh tức tốc lái như bay về nhà.
Bạn Gái Tôi Là Đầu GấuTác giả: Hảo Rupi"Xèo" điếu thuốc lá nằm ngay dưới chân, hắn dẫm lên mắng: - Chết tiệt! sao giờ chưa tới nữa? hẹn 9h mà! - Phong à! Bớt nóng đi, chắc tụi nó sợ ko dám đến rồi. Giọng nam lanh lảnh vang lên, tên đầu vàng khè chạy đến cạnh tên Phong mà nịnh bợ: - Tụi nó được cái mã thôi chứ bên trong ko lợi hại gì đâu, dám nhận lời đấu vs trường B.K chúng ta chỉ có 2 con đường. 1 là chết dưới tay đại ca Phong, 2 là.....-ngập ngừng 1 lát, hắn lắc đầu- cái này em chưa nghĩ ra... "Bốp", hắn ôm đầu vàng c*̉a mình mà khóc ko ra nước mắt nhìn Phong. Tên Phong xoa tay, mắng: - Chắc tao phải bổ cái đầu nhà mi ra để xem trong đó chứa gì...hừ. Nói xong hắn im lặng ngước nhìn bầu trời đêm. "Brừm...Két" tiếng xe máy thắng lại vang lên trong màn đêm yên tỉnh. 1 người..à ko, phải nói là 1 cô gái vs mái tóc dài xõa ngang hông. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn đám người vs hung khí trong tay, tia… Lâm Ngọc khóc tức tưởi, nói không rõ câu, một bộ dạng ủy khuất chui vào lòng Thiên Hạo“Là lỗi của tôi, ngoan..nín đi” anh nhìn cô gái trong ngực không biết phải làm sao để cô ngừng khóc, có nên lấy tay xoa lưng cô hay không, đây là lần đầu anh an ủi người khác, tay máy móc không được tự nhiên vỗ vỗ vào lưng Lâm Ngọc nhưng do anh dùng lực quá lớn từ vỗ vỗ chuyển thành đập “Bộp bộp”“Khụ khụ, anh làm gì vậy, có ghét thì nói một tiếng” Lâm Ngọc ho khan, sắc mặt đỏ bừng trừng Thiên Hạo, anh thành công làm cô ngừng khóc.Thiên Hạo thở một hơi, ngồi xổm, đem lưng quay lại với Lâm Ngọc. Cô nhìn anh khó hiểu..Thấy cô vẫn ngồi bất động, Thiên Hạo nói đùa “Leo lên tôi cõng, lưng bổn thiếu gia vừa rộng vừa ấm áp miễn cưỡng hy sinh cho em vậy”“Phì…ai thèm chứ” Lâm Ngọc bị câu nói của anh chọc cười, miệng nói không thèm nhưng hai tay ôm lấy cổ Thiên Hạo để anh cõng.Anh đứng lên, một tay cầm dù che cho Lâm Ngọc, tay kia ôm cô lại, cảm thán “Em thật nặng!”Cô xấu hổ, hai tay nhỏ đập loạn xạ trên lưng Thiên Hạo “Vớ vẩn, bổn cô nương mềm yếu tại sao lại nặng được” cô bắt chước anh nói đùa, siết tay ôm cổ anh chặt hơn “Sao hả, có phải bây giờ hối hận?”“Không” Thiên Hạo thản nhiên nói “Dù sao nữa tôi là bạn trai của em, đây là bổn phận tôi nên làm”Bạn trai, không hiểu sao nghe hai từ này cô rất thích, rất êm tai, cô vui vẻ dùng đầu cọ cọ gáy Thiên Hạo “Lạnh thật đấy!”Thiên Hạo không lên tiếng, cứ thế im lặng cõng Lâm Ngọc trên lưng. Bên ngoài mưa vẫn rơi nặng hạt, hạt mưa rơi tí tách, hơi lạnh tỏa khắp mọi nơi nhưng bên trong dù rất ấm áp, ít nhất Lâm Ngọc cảm thấy như vậy. Người kia mặc dù không nói gì nhưng Lâm Ngọc biết, anh thực sự quan tâm lo lắng cho cô, đối với cô như thế là quá đủ.“Lâm Ngọc, em ngủ rồi à?” Thiên Hạo không nghe tiếng cô nói chuyện, vì hơi ngại nên anh không nói gì đã đành, đến cô c*̃ng im lặng…Không nghe câu trả lời, anh sốc người cô lên, lắc qua lắc lại “Lâm Ngọc?” Cô ngồi dưới mưa cả đêm chắc đã bị cảm lạnh, nếu bây giờ cô mà không tỉnh táo bệnh sẽ càng nặng thêm.“Trời ơi đừng có lắc nữa, chóng mặt muốn chết luôn” Bị sốc lên sốc xuống, ruột gan trong người lộn xì phèo cả lên khiến mặt cô hết xanh rồi lại trắng, miệng kêu la oai oái.Thiên Hạo thở phào, nhanh chân chạy đến chỗ đậu xe, xe anh đang ở đó, nhẹ nhàng đặt Lâm Ngọc lên xe anh tức tốc lái như bay về nhà.