Bình minh vừa hé, ánh nắng rực rỡ chạy nhảy,trượt trên con đường chân mây xuống trần gian.Cây cối rùng mình làm vương vãi những giọt sương đêm. Phố sá tấp nập người,từng hàng quán bắt đầu mở cửa.Mùi chả quế, mùi thịt nướng,mùi bánh ngọt,mùi khói xe cộ…và hàng nghìn thứ mùi hòa vào nhau, lan tỏa,đánh thức thị giác con người.Khi tất cả mọi người chuẩn bị đón chào ngày mới thì đâu đó có một kẻ lười biếng vẫn đang say giấc. Khò khò…khò khò…Trên chiếc giường nho nhỏ có con bé con con_chủ nhân của tiếng ngáy.Tóc tai bù xù,chăn ga hỗn độn,còn dáng ngủ khỏi nói, người nằm úp, hai tay dang ngang,hai chân dang ngang nốt, tiện thể cuộn thêm vòng chăn. Đây gọi là bức người đẹp ngủ mơ bất quá nhân vật chính không phải mĩ nhân gì.Đang ngủ thì: -Nha ơi, Nha. Dậy đi con muộn rồi. Nó lấy hai tay che tai lại, mắt vẫn nhắm nghiền,miệng lẩm bẩm : “Gì nữa vậy,mới sáng sớm” rồi ngủ tiếp. Thấy nó không đáp lại mẹ nó lại mở volume độ to hết cỡ: -Nha, có dậy không hả? -Mẹ, để con.Ông anh nó…
Chương 30
Em Thích AnhTác giả: Gà siêu chípBình minh vừa hé, ánh nắng rực rỡ chạy nhảy,trượt trên con đường chân mây xuống trần gian.Cây cối rùng mình làm vương vãi những giọt sương đêm. Phố sá tấp nập người,từng hàng quán bắt đầu mở cửa.Mùi chả quế, mùi thịt nướng,mùi bánh ngọt,mùi khói xe cộ…và hàng nghìn thứ mùi hòa vào nhau, lan tỏa,đánh thức thị giác con người.Khi tất cả mọi người chuẩn bị đón chào ngày mới thì đâu đó có một kẻ lười biếng vẫn đang say giấc. Khò khò…khò khò…Trên chiếc giường nho nhỏ có con bé con con_chủ nhân của tiếng ngáy.Tóc tai bù xù,chăn ga hỗn độn,còn dáng ngủ khỏi nói, người nằm úp, hai tay dang ngang,hai chân dang ngang nốt, tiện thể cuộn thêm vòng chăn. Đây gọi là bức người đẹp ngủ mơ bất quá nhân vật chính không phải mĩ nhân gì.Đang ngủ thì: -Nha ơi, Nha. Dậy đi con muộn rồi. Nó lấy hai tay che tai lại, mắt vẫn nhắm nghiền,miệng lẩm bẩm : “Gì nữa vậy,mới sáng sớm” rồi ngủ tiếp. Thấy nó không đáp lại mẹ nó lại mở volume độ to hết cỡ: -Nha, có dậy không hả? -Mẹ, để con.Ông anh nó… Gấp sách lại nhét vào ba lô, vậy là xong, Quang thả mình tựa vào ghế.Hình ảnh Mạch Nha lại hiện lên trong tâm trí cậu.Vẫn là gương mặt dễ thương ngô ngố ấy, vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy nhưng sao lại để trong lòng cậu một cảm giác khó tả đến vậy.Không hiểu sao dạo này cậu nhớ tới Mạch Nha rất nhiều.Lấy một tờ giấy A4, từng nét chì nhẹ nhàng phác thảo.Kẻ kẻ, vẽ vẽ, tẩy tẩy và đánh bóng, một gương mặt đáng yêu hiện ra.Quang hài lòng nhìn tác phẩm của mình.Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên trang giấy, mơn man gương mặt nhỏ bé trong tranh.Một cơn gió lùa vào qua cửa sổ, con hạc giấy lật đật bay rồi đậu vào bức tranh.Mặt Quang khẽ biến, cậu cầm con hạc lên ngắm nghía một lúc. Giấy trắng…Quang hết nhìn bức vẽ lại nhìn hạc giấy.Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.Quang nhẹ nhàng gỡ con hạc ra.Trên nền giấy trắng là dòng chữ bằng chì thanh mảnh : “Em thích anh”. Ba chữ “ Em thích anh” mà Mạch Nha dùng hết can đảm để viết ra.Ngắn ngủi là vậy mà sao không thể thốt lên lời, ghim sâu ở cổ họng, chôn sâu ở trái tim. Dòng chữ chứa biết bao tâm tư tình cảm của cô bé, mang một chút lo lắng sầu muộn và nhen nhóm cả niềm hi vọng.Quang à, cậu có chấp nhận tình cảm này hay không?Quang thật sự rất bất ngờ, ra là thế.Khóe miệng cậu bất giác cong lên :-Cũng nên đáp lễ thôi.………………Mạch Nha lững thững bước ra sân sau :-Anh Quang, anh gọi em có chuyện gì sao?Quang xoay người lại chìa tay đưa Mạch Nha con hạc giấy.Nó đứng hình nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh giơ tay đón lấy.Có phải anh đã xem rồi không? Trả lại nó tức là từ chối?Những suy nghĩ không khả quan hiện lên trong đầu nó.Lòng nó trùng xuống, cảm giác đau xót bỗng dâng lên.Nó cúi gằm mặt không dám đối diện với Quang. Hiện tại nó chỉ muốn lập tức rời đi để không phải nghe lời từ chối từ anh.Quang thu hết biểu cảm của nó vào mắt, cậu nhẹ giọng :-Mở ra xem đi.Nó run run mở từng lớp giấy, dưới chữ “ Em thích anh” là…là…Mạch Nha chớp chớp mắt, ơ không có nhìn lầm.Nó ngước mắt nhìn Quang nghi hoặc, bốn chữ “ Làm gấu anh nhé” này hư cấu lắm.Quang cười cười, mặt tự đắc :-Anh biết anh đẹp mà, cứ nhìn thế anh ngượng chết đấy.Còn nữa, cho anh câu trả lời đi.Nó ngại ngùng cúi mặt xuống đất gật gật đầu.-Gật đầu là gì, anh muốn nghe em nói cơ.-Em…đồng ý.Nó lí nhí nói, mặt đỏ như trái cà chua.Quang nâng khuôn mặt ửng đỏ của nó lên, nhìn mặt nó dịu dàng nói :-Ngoan lắm nhưng lần sau phải nhìn mặt anh mà nói biết chưa.Nói rồi cậu ôm chầm lấy Mạch Nha, mặt nó áp vào ngực Quang.Dường như nó cảm nhận được từng nhịp tim của cậu.Một luồng khí nóng từ đâu ập tới, nó xấu hổ quá. Chần chừ một lúc nó cũng vòng tay ôm lấy Quang làm cậu bé sướng cười toét miệng.
Gấp sách lại nhét vào ba lô, vậy là xong, Quang thả mình tựa vào ghế.Hình ảnh Mạch Nha lại hiện lên trong tâm trí cậu.Vẫn là gương mặt dễ thương ngô ngố ấy, vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy nhưng sao lại để trong lòng cậu một cảm giác khó tả đến vậy.Không hiểu sao dạo này cậu nhớ tới Mạch Nha rất nhiều.
Lấy một tờ giấy A4, từng nét chì nhẹ nhàng phác thảo.Kẻ kẻ, vẽ vẽ, tẩy tẩy và đánh bóng, một gương mặt đáng yêu hiện ra.Quang hài lòng nhìn tác phẩm của mình.Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên trang giấy, mơn man gương mặt nhỏ bé trong tranh.
Một cơn gió lùa vào qua cửa sổ, con hạc giấy lật đật bay rồi đậu vào bức tranh.Mặt Quang khẽ biến, cậu cầm con hạc lên ngắm nghía một lúc. Giấy trắng…Quang hết nhìn bức vẽ lại nhìn hạc giấy.Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.Quang nhẹ nhàng gỡ con hạc ra.
Trên nền giấy trắng là dòng chữ bằng chì thanh mảnh : “Em thích anh”. Ba chữ “ Em thích anh” mà Mạch Nha dùng hết can đảm để viết ra.Ngắn ngủi là vậy mà sao không thể thốt lên lời, ghim sâu ở cổ họng, chôn sâu ở trái tim. Dòng chữ chứa biết bao tâm tư tình cảm của cô bé, mang một chút lo lắng sầu muộn và nhen nhóm cả niềm hi vọng.
Quang à, cậu có chấp nhận tình cảm này hay không?
Quang thật sự rất bất ngờ, ra là thế.Khóe miệng cậu bất giác cong lên :
-Cũng nên đáp lễ thôi.
………………
Mạch Nha lững thững bước ra sân sau :
-Anh Quang, anh gọi em có chuyện gì sao?
Quang xoay người lại chìa tay đưa Mạch Nha con hạc giấy.Nó đứng hình nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh giơ tay đón lấy.
Có phải anh đã xem rồi không? Trả lại nó tức là từ chối?Những suy nghĩ không khả quan hiện lên trong đầu nó.Lòng nó trùng xuống, cảm giác đau xót bỗng dâng lên.Nó cúi gằm mặt không dám đối diện với Quang. Hiện tại nó chỉ muốn lập tức rời đi để không phải nghe lời từ chối từ anh.
Quang thu hết biểu cảm của nó vào mắt, cậu nhẹ giọng :
-Mở ra xem đi.
Nó run run mở từng lớp giấy, dưới chữ “ Em thích anh” là…là…Mạch Nha chớp chớp mắt, ơ không có nhìn lầm.Nó ngước mắt nhìn Quang nghi hoặc, bốn chữ “ Làm gấu anh nhé” này hư cấu lắm.
Quang cười cười, mặt tự đắc :
-Anh biết anh đẹp mà, cứ nhìn thế anh ngượng chết đấy.Còn nữa, cho anh câu trả lời đi.
Nó ngại ngùng cúi mặt xuống đất gật gật đầu.
-Gật đầu là gì, anh muốn nghe em nói cơ.
-Em…đồng ý.Nó lí nhí nói, mặt đỏ như trái cà chua.
Quang nâng khuôn mặt ửng đỏ của nó lên, nhìn mặt nó dịu dàng nói :
-Ngoan lắm nhưng lần sau phải nhìn mặt anh mà nói biết chưa.
Nói rồi cậu ôm chầm lấy Mạch Nha, mặt nó áp vào ngực Quang.Dường như nó cảm nhận được từng nhịp tim của cậu.Một luồng khí nóng từ đâu ập tới, nó xấu hổ quá. Chần chừ một lúc nó cũng vòng tay ôm lấy Quang làm cậu bé sướng cười toét miệng.
Em Thích AnhTác giả: Gà siêu chípBình minh vừa hé, ánh nắng rực rỡ chạy nhảy,trượt trên con đường chân mây xuống trần gian.Cây cối rùng mình làm vương vãi những giọt sương đêm. Phố sá tấp nập người,từng hàng quán bắt đầu mở cửa.Mùi chả quế, mùi thịt nướng,mùi bánh ngọt,mùi khói xe cộ…và hàng nghìn thứ mùi hòa vào nhau, lan tỏa,đánh thức thị giác con người.Khi tất cả mọi người chuẩn bị đón chào ngày mới thì đâu đó có một kẻ lười biếng vẫn đang say giấc. Khò khò…khò khò…Trên chiếc giường nho nhỏ có con bé con con_chủ nhân của tiếng ngáy.Tóc tai bù xù,chăn ga hỗn độn,còn dáng ngủ khỏi nói, người nằm úp, hai tay dang ngang,hai chân dang ngang nốt, tiện thể cuộn thêm vòng chăn. Đây gọi là bức người đẹp ngủ mơ bất quá nhân vật chính không phải mĩ nhân gì.Đang ngủ thì: -Nha ơi, Nha. Dậy đi con muộn rồi. Nó lấy hai tay che tai lại, mắt vẫn nhắm nghiền,miệng lẩm bẩm : “Gì nữa vậy,mới sáng sớm” rồi ngủ tiếp. Thấy nó không đáp lại mẹ nó lại mở volume độ to hết cỡ: -Nha, có dậy không hả? -Mẹ, để con.Ông anh nó… Gấp sách lại nhét vào ba lô, vậy là xong, Quang thả mình tựa vào ghế.Hình ảnh Mạch Nha lại hiện lên trong tâm trí cậu.Vẫn là gương mặt dễ thương ngô ngố ấy, vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy nhưng sao lại để trong lòng cậu một cảm giác khó tả đến vậy.Không hiểu sao dạo này cậu nhớ tới Mạch Nha rất nhiều.Lấy một tờ giấy A4, từng nét chì nhẹ nhàng phác thảo.Kẻ kẻ, vẽ vẽ, tẩy tẩy và đánh bóng, một gương mặt đáng yêu hiện ra.Quang hài lòng nhìn tác phẩm của mình.Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên trang giấy, mơn man gương mặt nhỏ bé trong tranh.Một cơn gió lùa vào qua cửa sổ, con hạc giấy lật đật bay rồi đậu vào bức tranh.Mặt Quang khẽ biến, cậu cầm con hạc lên ngắm nghía một lúc. Giấy trắng…Quang hết nhìn bức vẽ lại nhìn hạc giấy.Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.Quang nhẹ nhàng gỡ con hạc ra.Trên nền giấy trắng là dòng chữ bằng chì thanh mảnh : “Em thích anh”. Ba chữ “ Em thích anh” mà Mạch Nha dùng hết can đảm để viết ra.Ngắn ngủi là vậy mà sao không thể thốt lên lời, ghim sâu ở cổ họng, chôn sâu ở trái tim. Dòng chữ chứa biết bao tâm tư tình cảm của cô bé, mang một chút lo lắng sầu muộn và nhen nhóm cả niềm hi vọng.Quang à, cậu có chấp nhận tình cảm này hay không?Quang thật sự rất bất ngờ, ra là thế.Khóe miệng cậu bất giác cong lên :-Cũng nên đáp lễ thôi.………………Mạch Nha lững thững bước ra sân sau :-Anh Quang, anh gọi em có chuyện gì sao?Quang xoay người lại chìa tay đưa Mạch Nha con hạc giấy.Nó đứng hình nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh giơ tay đón lấy.Có phải anh đã xem rồi không? Trả lại nó tức là từ chối?Những suy nghĩ không khả quan hiện lên trong đầu nó.Lòng nó trùng xuống, cảm giác đau xót bỗng dâng lên.Nó cúi gằm mặt không dám đối diện với Quang. Hiện tại nó chỉ muốn lập tức rời đi để không phải nghe lời từ chối từ anh.Quang thu hết biểu cảm của nó vào mắt, cậu nhẹ giọng :-Mở ra xem đi.Nó run run mở từng lớp giấy, dưới chữ “ Em thích anh” là…là…Mạch Nha chớp chớp mắt, ơ không có nhìn lầm.Nó ngước mắt nhìn Quang nghi hoặc, bốn chữ “ Làm gấu anh nhé” này hư cấu lắm.Quang cười cười, mặt tự đắc :-Anh biết anh đẹp mà, cứ nhìn thế anh ngượng chết đấy.Còn nữa, cho anh câu trả lời đi.Nó ngại ngùng cúi mặt xuống đất gật gật đầu.-Gật đầu là gì, anh muốn nghe em nói cơ.-Em…đồng ý.Nó lí nhí nói, mặt đỏ như trái cà chua.Quang nâng khuôn mặt ửng đỏ của nó lên, nhìn mặt nó dịu dàng nói :-Ngoan lắm nhưng lần sau phải nhìn mặt anh mà nói biết chưa.Nói rồi cậu ôm chầm lấy Mạch Nha, mặt nó áp vào ngực Quang.Dường như nó cảm nhận được từng nhịp tim của cậu.Một luồng khí nóng từ đâu ập tới, nó xấu hổ quá. Chần chừ một lúc nó cũng vòng tay ôm lấy Quang làm cậu bé sướng cười toét miệng.