Nó mệt mỏi lê từng bước nặng nhọc trên đường. Tối qua vì mải xem phim mà nó thức đến tận 3, 4h sáng. 5h nó lại phải cuống cuồng lên đi bồi bàn cho một nhà hàng nhỏ, 14h nó chạy ngược lên quán ăn đầu xóm làm thêm. Chán. Cuộc sống nó vốn đã không được may mắn rồi. Nó sinh ra đã phải ở cô nhi viện. Nó chẳng hòa đồng mấy với bạn bè mà ngược lại nó bướng bỉnh quậy phá đến mức chả có ai dám chơi với nó. Thế nên nó đánh bạo bỏ trốn khỏi cô nhi viện khi mới 10 tuổi thôi. Tuy nó là con gái nhưng nó nghịch ngơm kinh khủng. Nhiều lần, nó lấy trộm quần bông của thằng Cảnh- cái thằng hay chọc nó nhất, cắt thành ba lỗ để hắn chừa cái tật. Chưa hết, nó còn tổ chức hội chụp lén nữa. Nó dữ dằn nhất đám trẻ con trong xóm nên nó nói đưa nó cái điện thoại chụp ảnh là không đứa nào dám cãi lời. Nhờ vậy mà có nhiều khi nó lén chụp được cảnh con Ngọc-bạn nó đang nặn mụn up lên face. Rồi lại nhướn người qua hàng rào nhà ông Sang chụp thằng Tũn đang nhổ lông nách. Còn nữa, có khi nó còn chụp cảnh thằng Sún…

Chương 42: Chống nạn

Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu ThưTác giả: Nguyễn Thị Như ThắmNó mệt mỏi lê từng bước nặng nhọc trên đường. Tối qua vì mải xem phim mà nó thức đến tận 3, 4h sáng. 5h nó lại phải cuống cuồng lên đi bồi bàn cho một nhà hàng nhỏ, 14h nó chạy ngược lên quán ăn đầu xóm làm thêm. Chán. Cuộc sống nó vốn đã không được may mắn rồi. Nó sinh ra đã phải ở cô nhi viện. Nó chẳng hòa đồng mấy với bạn bè mà ngược lại nó bướng bỉnh quậy phá đến mức chả có ai dám chơi với nó. Thế nên nó đánh bạo bỏ trốn khỏi cô nhi viện khi mới 10 tuổi thôi. Tuy nó là con gái nhưng nó nghịch ngơm kinh khủng. Nhiều lần, nó lấy trộm quần bông của thằng Cảnh- cái thằng hay chọc nó nhất, cắt thành ba lỗ để hắn chừa cái tật. Chưa hết, nó còn tổ chức hội chụp lén nữa. Nó dữ dằn nhất đám trẻ con trong xóm nên nó nói đưa nó cái điện thoại chụp ảnh là không đứa nào dám cãi lời. Nhờ vậy mà có nhiều khi nó lén chụp được cảnh con Ngọc-bạn nó đang nặn mụn up lên face. Rồi lại nhướn người qua hàng rào nhà ông Sang chụp thằng Tũn đang nhổ lông nách. Còn nữa, có khi nó còn chụp cảnh thằng Sún… Lúc cả lớp và Nghĩa đến nơi nó đang ngồi cũng là lúc mọi người thấy anh đang cõng nó, và chân nó... chảy rất nhiều máu.- Mọi người!- Anh vừa cõng nó vừa ì ạch chạy về phía mọi người- Mọi chuyện sao rồi?- Đã giải quyết ổn thỏa! Nhưng mà... lớp trưởng bị sao vậy?- Nghĩa lo lắng- Tôi không biết! Khi sang đây tôi chỉ thấy cô ấy ôm chân r*n r*, và ngồi khóc một mình... Nhưng ai là thủ phạm thật sự?Thắng bất mãn:- Chính ĐÌnh Nam!Anh chau mày:- Tại sao cậu ấy lại đổ oan cho Bạch Tuyết, à không Tuyết Linh?- Bọn tôi cũng không rõ nữa! Thôi nhanh đưa lớp trưởng đến bệnh viện! Tôi đoán cô ấy bị nhiễm trùng rồi!- Nghĩa hối hả giục- Mọi người tạm thời về trước cả đi, để tôi và Phong lo cho lớp trưởng, có gì tôi báo lại sau!Bệnh viện Trung ương...- Cái gì???- Anh và Nghĩa đồng thanh hét lên ngạc nhiênBác sĩ ôn tồn:- Hai anh đề nghị giữ yên lặng! Nói nhỏ nhỏ thôi tôi đủ nghe rồi! Bệnh nhân đang ngủ!- Ông đưa mắt về phía chiếc giường trắng, nơi nó đang nằmAnh lo lắng hỏi:- Nhưng không lẽ phải chống nạn sao?Bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn bảng xét nghiệm, ông lắc đầu:- Có lẽ là phải vậy! Cô ấy bị chó cắn, tuy vết thương không sâu nhưng do không sơ cứu kịp thời nên dẫn đến bị nhiễm trùng. Nhưng cái đó chưa phải là lí do chính...Anh và Nghĩa nhìn ông bác sĩ như chờ đợi câu nói của ông.- Lí do chính là... hình như cô ấy đã vận động mạnh khi chưa sơ cứu vết cắn làm cho máu chảy nhiều, do vị trí cắn đúng vào mạch máu. Cô ấy thiếu khá nhiều máu, tuy chúng tôi đã truyền máu vào rồi nhưng vết cắn bị nhiễm trùng... Việc đi lại khá khó khăn đấy!Nghĩa hỏi thêm:- Có cách nào điều trị chân cô ấy nhanh hơn được không bác sĩ?- Không. Thôi tôi đi đây, chút nữa cô ấy tỉnh lại, hai anh hãy đưa cô ấy về!3 tiếng sau...Anh và Nghĩa đưa nó về nhà. Nó cũng đã tỉnh, nhưng chân nó không cử động được. Sau khi Nghĩa ra về, anh mang cháo lên cho nó ăn.Nó đang nằm trên giường cũng phải lồm cồm bò ngồi dậy:- Cháo anh nấu hả?Anh đặt bát cháo nóng lên bàn nhỏ đầu giường, ngồi trên ghế ngán ngẩm:- Nhà này chỉ có tôi với cô, tôi không nấu thì ai nấu?- Bát cháo này có đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm không vợi?- Nó nhìn nghi ngờ- Có! Đó là bát cháo sạch nhất, ngon nhất mà tôi đã đổ bao công sức để làm ra đấy! Thôi ăn đi ăn đi!- Khoan! Anh có bỏ độc vào không vậy?- Không...- Thế anh nêm nếm gia vị đầy đủ chưa?- Theo tôi thì đủ rồi...- Anh thở dài chăm chăm vào tờ báo- Nếm qua chưa? Ngon không?Anh mất kiên nhẫn quát lên:- Mệt quá! Không ăn thì thôi tôi đi đổ!- Ấy ấy tôi ăn tôi ăn!Nó cầm thìa lên, vừa ăn vừa thổi.- Ủa, cái nạn kia làm gì vậy?- Nó đang ăn thấy đôi nạn tựa vào tường nơi góc phòng bèn tò mò hỏi- Ngày mai đi học cô chống nạn đi chứ làm gì! Chân cô như thế hỏi thử sao đi được! Cô còn chống nạn dài dài, ít nhất là 1 tháng!- Cái gì??? Chống nạn???- Nó ngạc nhiền phồng mang trợn má phun hết mớ cháo trong miệng lên người anh

Lúc cả lớp và Nghĩa đến nơi nó đang ngồi cũng là lúc mọi người thấy anh đang cõng nó, và chân nó... chảy rất nhiều máu.

- Mọi người!- Anh vừa cõng nó vừa ì ạch chạy về phía mọi người- Mọi chuyện sao rồi?

- Đã giải quyết ổn thỏa! Nhưng mà... lớp trưởng bị sao vậy?- Nghĩa lo lắng

- Tôi không biết! Khi sang đây tôi chỉ thấy cô ấy ôm chân r*n r*, và ngồi khóc một mình... Nhưng ai là thủ phạm thật sự?

Thắng bất mãn:

- Chính ĐÌnh Nam!

Anh chau mày:

- Tại sao cậu ấy lại đổ oan cho Bạch Tuyết, à không Tuyết Linh?

- Bọn tôi cũng không rõ nữa! Thôi nhanh đưa lớp trưởng đến bệnh viện! Tôi đoán cô ấy bị nhiễm trùng rồi!- Nghĩa hối hả giục- Mọi người tạm thời về trước cả đi, để tôi và Phong lo cho lớp trưởng, có gì tôi báo lại sau!

Bệnh viện Trung ương...

- Cái gì???- Anh và Nghĩa đồng thanh hét lên ngạc nhiên

Bác sĩ ôn tồn:

- Hai anh đề nghị giữ yên lặng! Nói nhỏ nhỏ thôi tôi đủ nghe rồi! Bệnh nhân đang ngủ!- Ông đưa mắt về phía chiếc giường trắng, nơi nó đang nằm

Anh lo lắng hỏi:

- Nhưng không lẽ phải chống nạn sao?

Bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn bảng xét nghiệm, ông lắc đầu:

- Có lẽ là phải vậy! Cô ấy bị chó cắn, tuy vết thương không sâu nhưng do không sơ cứu kịp thời nên dẫn đến bị nhiễm trùng. Nhưng cái đó chưa phải là lí do chính...

Anh và Nghĩa nhìn ông bác sĩ như chờ đợi câu nói của ông.

- Lí do chính là... hình như cô ấy đã vận động mạnh khi chưa sơ cứu vết cắn làm cho máu chảy nhiều, do vị trí cắn đúng vào mạch máu. Cô ấy thiếu khá nhiều máu, tuy chúng tôi đã truyền máu vào rồi nhưng vết cắn bị nhiễm trùng... Việc đi lại khá khó khăn đấy!

Nghĩa hỏi thêm:

- Có cách nào điều trị chân cô ấy nhanh hơn được không bác sĩ?

- Không. Thôi tôi đi đây, chút nữa cô ấy tỉnh lại, hai anh hãy đưa cô ấy về!

3 tiếng sau...

Anh và Nghĩa đưa nó về nhà. Nó cũng đã tỉnh, nhưng chân nó không cử động được. Sau khi Nghĩa ra về, anh mang cháo lên cho nó ăn.

Nó đang nằm trên giường cũng phải lồm cồm bò ngồi dậy:

- Cháo anh nấu hả?

Anh đặt bát cháo nóng lên bàn nhỏ đầu giường, ngồi trên ghế ngán ngẩm:

- Nhà này chỉ có tôi với cô, tôi không nấu thì ai nấu?

- Bát cháo này có đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm không vợi?- Nó nhìn nghi ngờ

- Có! Đó là bát cháo sạch nhất, ngon nhất mà tôi đã đổ bao công sức để làm ra đấy! Thôi ăn đi ăn đi!

- Khoan! Anh có bỏ độc vào không vậy?

- Không...

- Thế anh nêm nếm gia vị đầy đủ chưa?

- Theo tôi thì đủ rồi...- Anh thở dài chăm chăm vào tờ báo

- Nếm qua chưa? Ngon không?

Anh mất kiên nhẫn quát lên:

- Mệt quá! Không ăn thì thôi tôi đi đổ!

- Ấy ấy tôi ăn tôi ăn!

Nó cầm thìa lên, vừa ăn vừa thổi.

- Ủa, cái nạn kia làm gì vậy?- Nó đang ăn thấy đôi nạn tựa vào tường nơi góc phòng bèn tò mò hỏi

- Ngày mai đi học cô chống nạn đi chứ làm gì! Chân cô như thế hỏi thử sao đi được! Cô còn chống nạn dài dài, ít nhất là 1 tháng!

- Cái gì??? Chống nạn???- Nó ngạc nhiền phồng mang trợn má phun hết mớ cháo trong miệng lên người anh

Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu ThưTác giả: Nguyễn Thị Như ThắmNó mệt mỏi lê từng bước nặng nhọc trên đường. Tối qua vì mải xem phim mà nó thức đến tận 3, 4h sáng. 5h nó lại phải cuống cuồng lên đi bồi bàn cho một nhà hàng nhỏ, 14h nó chạy ngược lên quán ăn đầu xóm làm thêm. Chán. Cuộc sống nó vốn đã không được may mắn rồi. Nó sinh ra đã phải ở cô nhi viện. Nó chẳng hòa đồng mấy với bạn bè mà ngược lại nó bướng bỉnh quậy phá đến mức chả có ai dám chơi với nó. Thế nên nó đánh bạo bỏ trốn khỏi cô nhi viện khi mới 10 tuổi thôi. Tuy nó là con gái nhưng nó nghịch ngơm kinh khủng. Nhiều lần, nó lấy trộm quần bông của thằng Cảnh- cái thằng hay chọc nó nhất, cắt thành ba lỗ để hắn chừa cái tật. Chưa hết, nó còn tổ chức hội chụp lén nữa. Nó dữ dằn nhất đám trẻ con trong xóm nên nó nói đưa nó cái điện thoại chụp ảnh là không đứa nào dám cãi lời. Nhờ vậy mà có nhiều khi nó lén chụp được cảnh con Ngọc-bạn nó đang nặn mụn up lên face. Rồi lại nhướn người qua hàng rào nhà ông Sang chụp thằng Tũn đang nhổ lông nách. Còn nữa, có khi nó còn chụp cảnh thằng Sún… Lúc cả lớp và Nghĩa đến nơi nó đang ngồi cũng là lúc mọi người thấy anh đang cõng nó, và chân nó... chảy rất nhiều máu.- Mọi người!- Anh vừa cõng nó vừa ì ạch chạy về phía mọi người- Mọi chuyện sao rồi?- Đã giải quyết ổn thỏa! Nhưng mà... lớp trưởng bị sao vậy?- Nghĩa lo lắng- Tôi không biết! Khi sang đây tôi chỉ thấy cô ấy ôm chân r*n r*, và ngồi khóc một mình... Nhưng ai là thủ phạm thật sự?Thắng bất mãn:- Chính ĐÌnh Nam!Anh chau mày:- Tại sao cậu ấy lại đổ oan cho Bạch Tuyết, à không Tuyết Linh?- Bọn tôi cũng không rõ nữa! Thôi nhanh đưa lớp trưởng đến bệnh viện! Tôi đoán cô ấy bị nhiễm trùng rồi!- Nghĩa hối hả giục- Mọi người tạm thời về trước cả đi, để tôi và Phong lo cho lớp trưởng, có gì tôi báo lại sau!Bệnh viện Trung ương...- Cái gì???- Anh và Nghĩa đồng thanh hét lên ngạc nhiênBác sĩ ôn tồn:- Hai anh đề nghị giữ yên lặng! Nói nhỏ nhỏ thôi tôi đủ nghe rồi! Bệnh nhân đang ngủ!- Ông đưa mắt về phía chiếc giường trắng, nơi nó đang nằmAnh lo lắng hỏi:- Nhưng không lẽ phải chống nạn sao?Bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn bảng xét nghiệm, ông lắc đầu:- Có lẽ là phải vậy! Cô ấy bị chó cắn, tuy vết thương không sâu nhưng do không sơ cứu kịp thời nên dẫn đến bị nhiễm trùng. Nhưng cái đó chưa phải là lí do chính...Anh và Nghĩa nhìn ông bác sĩ như chờ đợi câu nói của ông.- Lí do chính là... hình như cô ấy đã vận động mạnh khi chưa sơ cứu vết cắn làm cho máu chảy nhiều, do vị trí cắn đúng vào mạch máu. Cô ấy thiếu khá nhiều máu, tuy chúng tôi đã truyền máu vào rồi nhưng vết cắn bị nhiễm trùng... Việc đi lại khá khó khăn đấy!Nghĩa hỏi thêm:- Có cách nào điều trị chân cô ấy nhanh hơn được không bác sĩ?- Không. Thôi tôi đi đây, chút nữa cô ấy tỉnh lại, hai anh hãy đưa cô ấy về!3 tiếng sau...Anh và Nghĩa đưa nó về nhà. Nó cũng đã tỉnh, nhưng chân nó không cử động được. Sau khi Nghĩa ra về, anh mang cháo lên cho nó ăn.Nó đang nằm trên giường cũng phải lồm cồm bò ngồi dậy:- Cháo anh nấu hả?Anh đặt bát cháo nóng lên bàn nhỏ đầu giường, ngồi trên ghế ngán ngẩm:- Nhà này chỉ có tôi với cô, tôi không nấu thì ai nấu?- Bát cháo này có đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm không vợi?- Nó nhìn nghi ngờ- Có! Đó là bát cháo sạch nhất, ngon nhất mà tôi đã đổ bao công sức để làm ra đấy! Thôi ăn đi ăn đi!- Khoan! Anh có bỏ độc vào không vậy?- Không...- Thế anh nêm nếm gia vị đầy đủ chưa?- Theo tôi thì đủ rồi...- Anh thở dài chăm chăm vào tờ báo- Nếm qua chưa? Ngon không?Anh mất kiên nhẫn quát lên:- Mệt quá! Không ăn thì thôi tôi đi đổ!- Ấy ấy tôi ăn tôi ăn!Nó cầm thìa lên, vừa ăn vừa thổi.- Ủa, cái nạn kia làm gì vậy?- Nó đang ăn thấy đôi nạn tựa vào tường nơi góc phòng bèn tò mò hỏi- Ngày mai đi học cô chống nạn đi chứ làm gì! Chân cô như thế hỏi thử sao đi được! Cô còn chống nạn dài dài, ít nhất là 1 tháng!- Cái gì??? Chống nạn???- Nó ngạc nhiền phồng mang trợn má phun hết mớ cháo trong miệng lên người anh

Chương 42: Chống nạn