Tác giả:

"An Nhiển Di, con mau dừng xe cho ta, con mà còn chạy thì đừng trách ta độc ác." An Cử Tôn ngồi trong xe, ló đầu ra cửa kính hét, cũng không ngừng kêu tài xế tăng tốc để đuổi theo chiếc xe màu đỏ phía trước. "Di Di, phải làm sao bây giờ, cha mi sắp đuổi kịp rồi" Cố Tú Đình nhìn kính chiếu, rồi nhìn An Nhiển Di. An Nhiển Di mở cửa kính, ló đầu nhìn cha mình đang dần chạy lên đây. "Cha à, Nhiển Di biết làm thế này là sai, nhưng Nhiển Di chỉ mới 17 tuổi thôi, còn quá nhỏ không thể kết hôn gì hết, cha muốn Nhiển Di sống sao" An Cử Tôn nghe xong máu đã sôi lên, mặc dù ông biết ép con gái như vậy không tốt, nhưng ông đã hứa với bạn mình rằng, Nhiển Di và con bạn ông sẽ kết hôn khi Nhiển Di 17 tuổi. Dù có thế nào thì cũng phải ép con bé cho bằng được, An Cử Tôn định ló đầu nói lại thì vợ ông - Phương Mãn Duyệt lại kéo ông ngồi xuống. "Em làm gì vậy, tại sao lại kéo anh xuống?" An Cử Tôn khó hiểu nhìn vợ mình. Phương Mãn Duyệt nhìn ông rồi lắc đầu. "Giờ anh có nói sao thì con bé cũng có chịu…

Chương 47: Chảy máu mũi

Bảo Bối Của Hàn Thiếu GiaTác giả: Tiểu Di"An Nhiển Di, con mau dừng xe cho ta, con mà còn chạy thì đừng trách ta độc ác." An Cử Tôn ngồi trong xe, ló đầu ra cửa kính hét, cũng không ngừng kêu tài xế tăng tốc để đuổi theo chiếc xe màu đỏ phía trước. "Di Di, phải làm sao bây giờ, cha mi sắp đuổi kịp rồi" Cố Tú Đình nhìn kính chiếu, rồi nhìn An Nhiển Di. An Nhiển Di mở cửa kính, ló đầu nhìn cha mình đang dần chạy lên đây. "Cha à, Nhiển Di biết làm thế này là sai, nhưng Nhiển Di chỉ mới 17 tuổi thôi, còn quá nhỏ không thể kết hôn gì hết, cha muốn Nhiển Di sống sao" An Cử Tôn nghe xong máu đã sôi lên, mặc dù ông biết ép con gái như vậy không tốt, nhưng ông đã hứa với bạn mình rằng, Nhiển Di và con bạn ông sẽ kết hôn khi Nhiển Di 17 tuổi. Dù có thế nào thì cũng phải ép con bé cho bằng được, An Cử Tôn định ló đầu nói lại thì vợ ông - Phương Mãn Duyệt lại kéo ông ngồi xuống. "Em làm gì vậy, tại sao lại kéo anh xuống?" An Cử Tôn khó hiểu nhìn vợ mình. Phương Mãn Duyệt nhìn ông rồi lắc đầu. "Giờ anh có nói sao thì con bé cũng có chịu… "Freya Clarks, Nora Garcia, hai em mau ra đây cho tôi." Một giọng nam hét lớn.Nhiển Di và Noãn Noãn nghe có người gọi tên mình liền ngẩng đầu lên tìm kiếm, thoáng thấy người nào đó đang khoanh tay trước ngực, đứng ở gần bể bơi, khuôn mặt đầy sát khí, hai người liền nhận ra đó chính giảng viên Natthip. Giảng viên Natthip là người Thái, là quản lý kiêm phụ trách và giúp đỡ hai người trong cuộc thi tài năng quốc gia sắp tới. Ấn tượng đầu tiên về thầy chính là người lúc nào cũng mặc đồ style rất lạ, tay cầm túi xách và dáng đi cùng cách nói chuyện rất chi là men lì.Noãn Noãn nhanh chóng đứng lên rồi đi ra, Nhiển Di lúc này đang trong vòng tay của Bạch Hàn, cô cũng nhanh chóng đi ra khỏi bể bơi. Mất đi cảm giác ấm áp ở trong lồng ngực, Bạch Hàn nhíu mày, khó chịu vô cùng, ánh mắt lạnh lùng trừng lên, nhìn chằm chằm Natthip."Thầy, thầy tìm tụi em?" Noãn Noãn chạy lại hỏi."Đương nhiên là đang tìm hai em, giờ này là mấy giờ rồi mà còn ở đây. Không phải đã dặn là hôm nay quay video nộp thi sao?""Không phải ngày mai sao? Hôm nay mới là ngày 22 thôi mà?" Nhiển Di ngạc nhiên. Kì lạ, sao có người gửi mail cjo cô, báo là 23 mới hạn chot mà."Tối nay đã là hạn chót rồi, hai đứa này, hôm nay hai em bị sao thế?""Vậy nghĩa tối nay hạn chót?" Cả hai người cùng đồng thanh hỏi."Chứ sao nữa? Thầy cứ tưởng hai đứa chiều nay tự quay rồi nên yên tâm đi spa, ai ngờ hội đồng thi gửi mail thông báo là vẫn chưa nộp video. Thế là thế nào, không phải hai đứa quên rồi chứ?""...""Thôi được rồi, bây giờ chỉ mới là bốn giờ chiều thôi, chúng ta quay nhanh một chút thì chắc sẽ kịp. Hai đứa mau vào trong thay đồ, make up. Chúng ta sẽ quay ở ngoài đây luôn.""Hả? Nhưng ở đây nhiều người lắm thầy, hay vào phòng tập đi thầy, nha nha." Nhiển Di chắp hai tay lai, năn nỉ."Không thể, thầy đã cho người chuẩn bị ngoài này hết rồi, nhóm nhảy cũng đã chuẩn bị sắp xong, với lại quay ở ngoài trời có khi sẽ làm tăng thêm sự năng động của các em.""Nhưng...""Không bàn cãi nữa, vào trong mau." Thầy Natthip gằn giọng lên. Noãn Noãn và Nhiển Di cuống cuồng chạy vào trong.Natthip nhìn hai người chạy đi liền thở dài một cái, mới đi làm spa có nửa tiếng đã phải chạy đến đây. Xong lần này, anh chắc chắn phải phạt hai đứa này. May là đề thi chỉ quay vũ đạo thôi, nếu quay MV thì toi chắc rồi. Anh nhìn xung quanh, máy quay đã được chuẩn bị, laptop cùng loa cũng đã xong, CD bài hát cũng đã được mang tới, nói chung là xong hết đi.Mấy tuần trước, chủ đề thi là sáng tác ra một bài hát, Nhiển Di và Noãn Noãn đã phải "thức ngày ngủ đêm", nặn óc ra từng lời, từng giai điệu để làm ra một bài hát nộp thi. Hên là được hội đồng thi yêu thích nên chấm qua, bước tiếp đến chủ đề mới - làm video nhảy về bài hát đã sáng tác. Thế là Noãn Noãn suy nghĩ động tác, còn Nhiển Di và Natthip đi tìm một nhóm nhảy có tiếng trong trường và được đồng ý rất nhanh. Sau khi đã hoàn tất động tác, cả bọn đã phải luyện tập rất nhiều. Có nhứng lúc quên, sai động tác hoặc là nhảy không đều. Rắc rối nhất là lịch học của mỗi người khác nhau nên những lúc tập đều vắng đến hai, ba người. Chỉ có thứ bảy là đầy đủ, chủ nhật thì phải để nhóm kia nghỉ ngơi. Vất vả vô cùng."Này." Nghe có một giọng kêu, Natthip liền quay đầu lại thì thấy thầy giáo Bách đã đứng trước mặt mình, hai mắt liền sáng lên."A thầy giáo Bách, thật xin lỗi khi đã cướp hai học sinh của thầy đường đột như vậy." Natthip õng ẹo nói. Thấy thầy Bách mặc mát mẻ như vậy, anh liền ch** n**c miếng."Không sao.""Thật ngại quá, có gì tôi sẽ đền bù thầy bằng một bữa cơm nhé.""Không cần.""Thầy không cần ngại đâu, chủ là một bữa...""Thầy, hai người họ chuẩn bị xong rồi." Một người đứng gần đó nói lớn, chỉ tay về phía xa xa kia.Bạch Hàn nhìn theo chỉ tay của người đó, ở phía xa xa, Noãn Noãn và Nhiển Di đã xuất hiện, phía sau lưng còn có nhóm nhảy. Mà điều đặc biệt nhất chính là... trang phục là đồ cổ động xanh biển vạch vàng nha, lại còn là váy ngắn, áo ngắn, không có tay áo, lộ thịt không ít a . Bạch Hàn thấy ai đó mặc đồ cổ động, bỗng chốc tim liền "liên hoàn đập", một thứ gì đó ướt ướt từ mũi chảy ra. (Nước mũi chăng:v)."Ôi trời thầy Bách, thầy chảy máu mũi này." Natthip thốt lên, Bạch Hàn giật mình một cái, đưa tay chạm lên mũi rồi nhìn tay mình, ở trên có một mảng đỏ a, đúng là chảy máu mũi thật rồi.Natthip lấy khăn giấy trong túi xách mình ra, vừa cẩn thận mà vừa ngại ngùng chạm nhẹ lên mũi Bạch Hàn nhưng khăn giấy trên tay cầm liền nhanh chóng bị giật lấy. Bạch Hàn chùi qua một lượt, sau đó vo nó lại rồi nhét vào mũi luôn.

"Freya Clarks, Nora Garcia, hai em mau ra đây cho tôi." Một giọng nam hét lớn.

Nhiển Di và Noãn Noãn nghe có người gọi tên mình liền ngẩng đầu lên tìm kiếm, thoáng thấy người nào đó đang khoanh tay trước ngực, đứng ở gần bể bơi, khuôn mặt đầy sát khí, hai người liền nhận ra đó chính giảng viên Natthip. Giảng viên Natthip là người Thái, là quản lý kiêm phụ trách và giúp đỡ hai người trong cuộc thi tài năng quốc gia sắp tới. Ấn tượng đầu tiên về thầy chính là người lúc nào cũng mặc đồ style rất lạ, tay cầm túi xách và dáng đi cùng cách nói chuyện rất chi là men lì.

Noãn Noãn nhanh chóng đứng lên rồi đi ra, Nhiển Di lúc này đang trong vòng tay của Bạch Hàn, cô cũng nhanh chóng đi ra khỏi bể bơi. Mất đi cảm giác ấm áp ở trong lồng ngực, Bạch Hàn nhíu mày, khó chịu vô cùng, ánh mắt lạnh lùng trừng lên, nhìn chằm chằm Natthip.

"Thầy, thầy tìm tụi em?" Noãn Noãn chạy lại hỏi.

"Đương nhiên là đang tìm hai em, giờ này là mấy giờ rồi mà còn ở đây. Không phải đã dặn là hôm nay quay video nộp thi sao?"

"Không phải ngày mai sao? Hôm nay mới là ngày 22 thôi mà?" Nhiển Di ngạc nhiên. Kì lạ, sao có người gửi mail cjo cô, báo là 23 mới hạn chot mà.

"Tối nay đã là hạn chót rồi, hai đứa này, hôm nay hai em bị sao thế?"

"Vậy nghĩa tối nay hạn chót?" Cả hai người cùng đồng thanh hỏi.

"Chứ sao nữa? Thầy cứ tưởng hai đứa chiều nay tự quay rồi nên yên tâm đi spa, ai ngờ hội đồng thi gửi mail thông báo là vẫn chưa nộp video. Thế là thế nào, không phải hai đứa quên rồi chứ?"

"..."

"Thôi được rồi, bây giờ chỉ mới là bốn giờ chiều thôi, chúng ta quay nhanh một chút thì chắc sẽ kịp. Hai đứa mau vào trong thay đồ, make up. Chúng ta sẽ quay ở ngoài đây luôn."

"Hả? Nhưng ở đây nhiều người lắm thầy, hay vào phòng tập đi thầy, nha nha." Nhiển Di chắp hai tay lai, năn nỉ.

"Không thể, thầy đã cho người chuẩn bị ngoài này hết rồi, nhóm nhảy cũng đã chuẩn bị sắp xong, với lại quay ở ngoài trời có khi sẽ làm tăng thêm sự năng động của các em."

"Nhưng..."

"Không bàn cãi nữa, vào trong mau." Thầy Natthip gằn giọng lên. Noãn Noãn và Nhiển Di cuống cuồng chạy vào trong.

Natthip nhìn hai người chạy đi liền thở dài một cái, mới đi làm spa có nửa tiếng đã phải chạy đến đây. Xong lần này, anh chắc chắn phải phạt hai đứa này. May là đề thi chỉ quay vũ đạo thôi, nếu quay MV thì toi chắc rồi. Anh nhìn xung quanh, máy quay đã được chuẩn bị, laptop cùng loa cũng đã xong, CD bài hát cũng đã được mang tới, nói chung là xong hết đi.

Mấy tuần trước, chủ đề thi là sáng tác ra một bài hát, Nhiển Di và Noãn Noãn đã phải "thức ngày ngủ đêm", nặn óc ra từng lời, từng giai điệu để làm ra một bài hát nộp thi. Hên là được hội đồng thi yêu thích nên chấm qua, bước tiếp đến chủ đề mới - làm video nhảy về bài hát đã sáng tác. Thế là Noãn Noãn suy nghĩ động tác, còn Nhiển Di và Natthip đi tìm một nhóm nhảy có tiếng trong trường và được đồng ý rất nhanh. Sau khi đã hoàn tất động tác, cả bọn đã phải luyện tập rất nhiều. Có nhứng lúc quên, sai động tác hoặc là nhảy không đều. Rắc rối nhất là lịch học của mỗi người khác nhau nên những lúc tập đều vắng đến hai, ba người. Chỉ có thứ bảy là đầy đủ, chủ nhật thì phải để nhóm kia nghỉ ngơi. Vất vả vô cùng.

"Này." Nghe có một giọng kêu, Natthip liền quay đầu lại thì thấy thầy giáo Bách đã đứng trước mặt mình, hai mắt liền sáng lên.

"A thầy giáo Bách, thật xin lỗi khi đã cướp hai học sinh của thầy đường đột như vậy." Natthip õng ẹo nói. Thấy thầy Bách mặc mát mẻ như vậy, anh liền ch** n**c miếng.

"Không sao."

"Thật ngại quá, có gì tôi sẽ đền bù thầy bằng một bữa cơm nhé."

"Không cần."

"Thầy không cần ngại đâu, chủ là một bữa..."

"Thầy, hai người họ chuẩn bị xong rồi." Một người đứng gần đó nói lớn, chỉ tay về phía xa xa kia.

Bạch Hàn nhìn theo chỉ tay của người đó, ở phía xa xa, Noãn Noãn và Nhiển Di đã xuất hiện, phía sau lưng còn có nhóm nhảy. Mà điều đặc biệt nhất chính là... trang phục là đồ cổ động xanh biển vạch vàng nha, lại còn là váy ngắn, áo ngắn, không có tay áo, lộ thịt không ít a . Bạch Hàn thấy ai đó mặc đồ cổ động, bỗng chốc tim liền "liên hoàn đập", một thứ gì đó ướt ướt từ mũi chảy ra. (Nước mũi chăng:v).

"Ôi trời thầy Bách, thầy chảy máu mũi này." Natthip thốt lên, Bạch Hàn giật mình một cái, đưa tay chạm lên mũi rồi nhìn tay mình, ở trên có một mảng đỏ a, đúng là chảy máu mũi thật rồi.

Natthip lấy khăn giấy trong túi xách mình ra, vừa cẩn thận mà vừa ngại ngùng chạm nhẹ lên mũi Bạch Hàn nhưng khăn giấy trên tay cầm liền nhanh chóng bị giật lấy. Bạch Hàn chùi qua một lượt, sau đó vo nó lại rồi nhét vào mũi luôn.

Bảo Bối Của Hàn Thiếu GiaTác giả: Tiểu Di"An Nhiển Di, con mau dừng xe cho ta, con mà còn chạy thì đừng trách ta độc ác." An Cử Tôn ngồi trong xe, ló đầu ra cửa kính hét, cũng không ngừng kêu tài xế tăng tốc để đuổi theo chiếc xe màu đỏ phía trước. "Di Di, phải làm sao bây giờ, cha mi sắp đuổi kịp rồi" Cố Tú Đình nhìn kính chiếu, rồi nhìn An Nhiển Di. An Nhiển Di mở cửa kính, ló đầu nhìn cha mình đang dần chạy lên đây. "Cha à, Nhiển Di biết làm thế này là sai, nhưng Nhiển Di chỉ mới 17 tuổi thôi, còn quá nhỏ không thể kết hôn gì hết, cha muốn Nhiển Di sống sao" An Cử Tôn nghe xong máu đã sôi lên, mặc dù ông biết ép con gái như vậy không tốt, nhưng ông đã hứa với bạn mình rằng, Nhiển Di và con bạn ông sẽ kết hôn khi Nhiển Di 17 tuổi. Dù có thế nào thì cũng phải ép con bé cho bằng được, An Cử Tôn định ló đầu nói lại thì vợ ông - Phương Mãn Duyệt lại kéo ông ngồi xuống. "Em làm gì vậy, tại sao lại kéo anh xuống?" An Cử Tôn khó hiểu nhìn vợ mình. Phương Mãn Duyệt nhìn ông rồi lắc đầu. "Giờ anh có nói sao thì con bé cũng có chịu… "Freya Clarks, Nora Garcia, hai em mau ra đây cho tôi." Một giọng nam hét lớn.Nhiển Di và Noãn Noãn nghe có người gọi tên mình liền ngẩng đầu lên tìm kiếm, thoáng thấy người nào đó đang khoanh tay trước ngực, đứng ở gần bể bơi, khuôn mặt đầy sát khí, hai người liền nhận ra đó chính giảng viên Natthip. Giảng viên Natthip là người Thái, là quản lý kiêm phụ trách và giúp đỡ hai người trong cuộc thi tài năng quốc gia sắp tới. Ấn tượng đầu tiên về thầy chính là người lúc nào cũng mặc đồ style rất lạ, tay cầm túi xách và dáng đi cùng cách nói chuyện rất chi là men lì.Noãn Noãn nhanh chóng đứng lên rồi đi ra, Nhiển Di lúc này đang trong vòng tay của Bạch Hàn, cô cũng nhanh chóng đi ra khỏi bể bơi. Mất đi cảm giác ấm áp ở trong lồng ngực, Bạch Hàn nhíu mày, khó chịu vô cùng, ánh mắt lạnh lùng trừng lên, nhìn chằm chằm Natthip."Thầy, thầy tìm tụi em?" Noãn Noãn chạy lại hỏi."Đương nhiên là đang tìm hai em, giờ này là mấy giờ rồi mà còn ở đây. Không phải đã dặn là hôm nay quay video nộp thi sao?""Không phải ngày mai sao? Hôm nay mới là ngày 22 thôi mà?" Nhiển Di ngạc nhiên. Kì lạ, sao có người gửi mail cjo cô, báo là 23 mới hạn chot mà."Tối nay đã là hạn chót rồi, hai đứa này, hôm nay hai em bị sao thế?""Vậy nghĩa tối nay hạn chót?" Cả hai người cùng đồng thanh hỏi."Chứ sao nữa? Thầy cứ tưởng hai đứa chiều nay tự quay rồi nên yên tâm đi spa, ai ngờ hội đồng thi gửi mail thông báo là vẫn chưa nộp video. Thế là thế nào, không phải hai đứa quên rồi chứ?""...""Thôi được rồi, bây giờ chỉ mới là bốn giờ chiều thôi, chúng ta quay nhanh một chút thì chắc sẽ kịp. Hai đứa mau vào trong thay đồ, make up. Chúng ta sẽ quay ở ngoài đây luôn.""Hả? Nhưng ở đây nhiều người lắm thầy, hay vào phòng tập đi thầy, nha nha." Nhiển Di chắp hai tay lai, năn nỉ."Không thể, thầy đã cho người chuẩn bị ngoài này hết rồi, nhóm nhảy cũng đã chuẩn bị sắp xong, với lại quay ở ngoài trời có khi sẽ làm tăng thêm sự năng động của các em.""Nhưng...""Không bàn cãi nữa, vào trong mau." Thầy Natthip gằn giọng lên. Noãn Noãn và Nhiển Di cuống cuồng chạy vào trong.Natthip nhìn hai người chạy đi liền thở dài một cái, mới đi làm spa có nửa tiếng đã phải chạy đến đây. Xong lần này, anh chắc chắn phải phạt hai đứa này. May là đề thi chỉ quay vũ đạo thôi, nếu quay MV thì toi chắc rồi. Anh nhìn xung quanh, máy quay đã được chuẩn bị, laptop cùng loa cũng đã xong, CD bài hát cũng đã được mang tới, nói chung là xong hết đi.Mấy tuần trước, chủ đề thi là sáng tác ra một bài hát, Nhiển Di và Noãn Noãn đã phải "thức ngày ngủ đêm", nặn óc ra từng lời, từng giai điệu để làm ra một bài hát nộp thi. Hên là được hội đồng thi yêu thích nên chấm qua, bước tiếp đến chủ đề mới - làm video nhảy về bài hát đã sáng tác. Thế là Noãn Noãn suy nghĩ động tác, còn Nhiển Di và Natthip đi tìm một nhóm nhảy có tiếng trong trường và được đồng ý rất nhanh. Sau khi đã hoàn tất động tác, cả bọn đã phải luyện tập rất nhiều. Có nhứng lúc quên, sai động tác hoặc là nhảy không đều. Rắc rối nhất là lịch học của mỗi người khác nhau nên những lúc tập đều vắng đến hai, ba người. Chỉ có thứ bảy là đầy đủ, chủ nhật thì phải để nhóm kia nghỉ ngơi. Vất vả vô cùng."Này." Nghe có một giọng kêu, Natthip liền quay đầu lại thì thấy thầy giáo Bách đã đứng trước mặt mình, hai mắt liền sáng lên."A thầy giáo Bách, thật xin lỗi khi đã cướp hai học sinh của thầy đường đột như vậy." Natthip õng ẹo nói. Thấy thầy Bách mặc mát mẻ như vậy, anh liền ch** n**c miếng."Không sao.""Thật ngại quá, có gì tôi sẽ đền bù thầy bằng một bữa cơm nhé.""Không cần.""Thầy không cần ngại đâu, chủ là một bữa...""Thầy, hai người họ chuẩn bị xong rồi." Một người đứng gần đó nói lớn, chỉ tay về phía xa xa kia.Bạch Hàn nhìn theo chỉ tay của người đó, ở phía xa xa, Noãn Noãn và Nhiển Di đã xuất hiện, phía sau lưng còn có nhóm nhảy. Mà điều đặc biệt nhất chính là... trang phục là đồ cổ động xanh biển vạch vàng nha, lại còn là váy ngắn, áo ngắn, không có tay áo, lộ thịt không ít a . Bạch Hàn thấy ai đó mặc đồ cổ động, bỗng chốc tim liền "liên hoàn đập", một thứ gì đó ướt ướt từ mũi chảy ra. (Nước mũi chăng:v)."Ôi trời thầy Bách, thầy chảy máu mũi này." Natthip thốt lên, Bạch Hàn giật mình một cái, đưa tay chạm lên mũi rồi nhìn tay mình, ở trên có một mảng đỏ a, đúng là chảy máu mũi thật rồi.Natthip lấy khăn giấy trong túi xách mình ra, vừa cẩn thận mà vừa ngại ngùng chạm nhẹ lên mũi Bạch Hàn nhưng khăn giấy trên tay cầm liền nhanh chóng bị giật lấy. Bạch Hàn chùi qua một lượt, sau đó vo nó lại rồi nhét vào mũi luôn.

Chương 47: Chảy máu mũi