Buổi sáng đẹp trời, trên sân bay người qua lại tấp nập. Có một cô gái thân hình nhỏ nhắn, gương mặt baby và cùng với mái tóc đen xoăn nhẹ được buộc cao càng tôn lên nước da trắng ngần của nó. Nó làm thu hút rất nhiều người ngoái đầu lại nhìn nhưng không ai biết nó là ai. Tên nó là Nguyễn Nhật Linh, con gái cưng của ông bà Nguyễn thuộc tập đoàn S. Nó nhìn quanh sân bay nhưng không thấy ai đón nên nó đành lủi thủi kéo chiếc vali ra cổng chính của sân bay. Vừa bước ra khỏi cửa, đập ngay vào mắt nó là một chiếc xe BMW có nguyên một tấm băng ron ghi chữ:"Chào Mừng Em Trở Về, Nhật Linh! ^^". Khi đọc xong dòng chữ đó nó đứng ngây người một lúc rồi nó thấy một đàn quạ bay trong đầu nó. Nó biết sẽ có chuyện không hay xảy ra nên nó quay đầu đi về hướng ngược lại với chiếc xe. Đang đi dược vài bước nó thấy ta nó có vật gì kéo lại, nó quay người thì thấy một chàng trai cao to với khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng có thể làm cho con gái cả thế giới phải 'ngất ngây con gà tây…
Chương 36
Vợ À, Cười Lên NàoTác giả: Lu Mũm MỉmBuổi sáng đẹp trời, trên sân bay người qua lại tấp nập. Có một cô gái thân hình nhỏ nhắn, gương mặt baby và cùng với mái tóc đen xoăn nhẹ được buộc cao càng tôn lên nước da trắng ngần của nó. Nó làm thu hút rất nhiều người ngoái đầu lại nhìn nhưng không ai biết nó là ai. Tên nó là Nguyễn Nhật Linh, con gái cưng của ông bà Nguyễn thuộc tập đoàn S. Nó nhìn quanh sân bay nhưng không thấy ai đón nên nó đành lủi thủi kéo chiếc vali ra cổng chính của sân bay. Vừa bước ra khỏi cửa, đập ngay vào mắt nó là một chiếc xe BMW có nguyên một tấm băng ron ghi chữ:"Chào Mừng Em Trở Về, Nhật Linh! ^^". Khi đọc xong dòng chữ đó nó đứng ngây người một lúc rồi nó thấy một đàn quạ bay trong đầu nó. Nó biết sẽ có chuyện không hay xảy ra nên nó quay đầu đi về hướng ngược lại với chiếc xe. Đang đi dược vài bước nó thấy ta nó có vật gì kéo lại, nó quay người thì thấy một chàng trai cao to với khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng có thể làm cho con gái cả thế giới phải 'ngất ngây con gà tây… Nó nằm dưới hắn nằm trên tạo ra một khung cảnh vô cùng ám muội. Vì vậy mà mặt nó đã đỏ lự như trái cà chua chín còn hắn thì đôi mắt mở to ra nhìn nó rồi ngồi bật dậy (làm bộ ) lấy khăn lau tóc ( TG: Aigoo... Anh có gọi đầu đâu mà lau làm gì =.=. Làm chuyện để ý không thôi :v). Nó vẫn yên vị nằm còn lấy gối mà che đi khuôn mặt vô cùng vô cùng vô cùng đỏ, hắn thấy không khí có vẻ không ổn liền lảng sang chuyện khác: _" Hôm nay về thăm mẹ vợ thôi! A... Anh đi thay đồ đã. Em cũng mau đi thay đồ đi" Hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nó đang he hé mắt ra nhìn thì hắn xộc xộc mở cửa vào thấy nó hắn gãi đầu nói:_" A... Anh xin lỗi phòng này mới là phòng anh" Một mạch cầm lấy bộ đồ chui vào nhà vệ sinh, nó tự nghĩ là không biết hắn có mở hộc tủ đồ ra không? Vừa nghĩ đến nó liền lật đật nhảy xuống giường mở cửa phóng một cách thần tốc về phòng. Mở cửa phòng ra mọi thứ vẫn như cũ nó nhẹ nhàng ngồi xuống giường thở phù nhẹ nhõm :v bỗng nó thấy miếng giấy ghi chú màu vàng của nó nằm chiễm chệ trên giường nó cầm lên đọc' XIn lỗi em nhé! Đi nhầm phòng thế là đã mở hộc tủ đồ và đã thấy mí cái KHÔNG NÊN THẤY' :v. Đọc xong là đầu óc của nó đang ở mặt đất liền rơi tọt xuống hố sâu 1000m. Khuôn mặt của nó hiện giờ có thể nói là như zầy o.O, nằm phịch xuống giường lăn lộn đến nổi mà gối gấm nằm dưới đất mà khóc lóc :v. Lăn lộn xong nó cũng lủi thủi xách mông lên và đi thay quần áo ra. Sau hơn 15 phút, nó bước xuống thấy hắn đang ngồi nhâm nhi ly cà phê, chân vắt lên nhau ngắm nhìn khu vườn hoa bên ngoài. Nó lục lội cầm con dế lên canh độ chuẩn rôi chụp lại đăt làm màn hình chờ, tung tăng đi xuống nói:_" Đi thôi. Ngồi nhìn trời mà cũng phải nhâm nhi tách cà phê mới chịu. Sang chảnh quá mức mà" Nó vừa nói vừa mang giày. Hắn cầm chìa khóa đi lại xô nhẹ nó làm cho nó chổng mông mà té ạch xuống đất, hắn đứng cười một lúc rồi khởi động xe. Nó ấm ức đứng dậy mắng:_" Đồ đáng ghét. Dám nỡ lòng nào đối xử với bổn cô nương như zậy hả?" Nó chạy lại mở cửa xe lên đánh yêu hắn. Hắn dừng ở một cửa hàng rồi vào trong mua một giỏ trái cây, cùng với bánh bánh và bánh, khi bước ra khỏi cửa hàng hắn tay xách nách mang còn nó chỉ có việc là ngồi trong xe hưởng thụ mọi thứ. Mà cũng tại hắn ai bảo xô nó té đau làm gì, hành cho biết mặt. Bổn cô nương như nó không dễ chơi đâu nha. Hắn vừa vào xe là ngồi thở phì phì y như thíu oxi ý, lám nó phải nín cười đến đau cả bụng. Nó nhớ ra là hắn thích ăn khoai tây chiên liền xuống xe chạy vô cửa hàng hắn vừa mới ra, hắn định hỏi mà nó đã cao chạy xa bay. Nó đi loanh quanh khu rau củ, nhìn thấy quầy khoai tây nó chạy lại hỏi:_" Cô à khoai tây bao nhiêu một kí ạ?"_" 50 nghìn một kí" ( TG: Ta chém đấy. Chứ ta cũng chả biết bao nhiêu nữa :v) Chưng bộ mặt dụ khách nói. Nó không biết lựa khoai nên cứ đưa ngắm trai nào bự thì lấy. Đưa cho bà cô cân kí thì mới biết là nó đã lựa quá lố tới tận 3 kí thế là đi tông 150 nghìn của nó. Mà thôi kệ coi như hôm nay nó chơi sang chảnh đi. Sách cái túi khoai ra xe nó liên giấu vào túi xách rồi bước lên xe_" Em mua gì thế. Anh mua tất cả rồi mà. Bánh cũng có, kẹo cụng có, trái cây cụng có. Nói tóm lại là quá đầy đủ" Hắn nhìn nó một cái rồi tiếp tục lái xe. Nó để chéo tay ý nói' Thiên Cơ Bất Khả Lộ'. Thế là hắn đành im lặng không hỏi gì, nó cầm điện thoai lên nhắn tin cho bà Nguyễn' Mama. Con mua khoai tây cho Trọng Quân ăn nhưng mà con không biết chiên lát mama chỉ con làm nhé. Con sắp tới nhà mình rồi' Rồi gửi. Tin nhắn gửi đi khoảng 5 phút liền có tin nhắn đến' Được rồi. Qua đi rồi mama chỉ con làm. Mà hôm nay biết lo cho chồng rồi à. Haha khônv nhắn tin nữa qua lẹ đi' Nó hí ha hí hửng ngồi nghe nhạc. Quẩy tưng lên nào, nó vừa đến nhà là chạy ù ù vào mặc xác kẻ đang khuâng vác cả núi đồ. Nắm tay mama nó kéo vào bếp rồi móc bịch khoai tây ra. Nó chạy ra nói với ôn Nguyễn. _" Baba à. Phiền baba giữ Trọng Quân lại nhé đừng cho anh ấy vào bếp hôm nay con sẽ trổ tài chiên khoai tây"_" Hả à được rồi. Ba biết phải làm gi rồi" ông Nguyễn nhìn nó đi vào bếp mà chỉ muốn khóc không thôi. Không biết hôm nay nó có uống lộn thuốc không mà đòi vào bếp chắc hôm nay có mưa lớn. Thây hắn bước vào ông Nguyễn lại bê đồ để xuông đất rồi giữ hắn lại:_" À. Trọng Quân à. Con ngồi đây nói chuyện với ta đi" _" Sao zây ạ? Để con đem đồ vào bếp cất rồi ra nói chuyện cùng ba" Hắn định đứng dậy liền bị ông Nguyễn giữ lại. _" À thôi cứ để đây giờ không được vào bếp đâu. Con ngồi yên đó ta đi lấy nước cam cho con uống giải nhiệt nhé" Nói rồi ông Nguyễn đi vào trong bếp lấy nước cam bắt gặp cảnh nó nấu ăn như đang xông pha ra chiến trường thì lắc đầu nghĩ thầm rằng mong món khoai tây chiên của nó làm ăn không sao. Chứ nếu không sẽ tội cho hắn, hắn đần mặt ra chẳng hiểu cái môtê gì. Chỉ thây ông Nguyễn ra thì cười cười nói nói hắn muốn hỏi chuyện của nó nhưng lại sợ không hợp với không khí vui vẻ này đành ngậm miệng để lúc khác nói. Nó nấu ăn mà y như ra chiến trận thật người thì mặt tạp dề còn bịch khẩu trang đeo kính râm, cuối cùng là cầm nắm chảo che vì sợ dầu bắn vào người thì phỏng ¤~¤.CHAP NÀY NGẮN VÌ CHIỀU NAY TA PHẢI ĐI CHƠI CÙNG GIA ĐÌNH RỒI. ĐỂ DÀNH PIN CHỘP CHOẸT VÀI TẤM :V THÔNG CẢM NHÉ. VỀ SỚM THÌ TA VIẾT TIẾP TRỄ THÌ MAI VIẾT
Nó nằm dưới hắn nằm trên tạo ra một khung cảnh vô cùng ám muội. Vì vậy
mà mặt nó đã đỏ lự như trái cà chua chín còn hắn thì đôi mắt mở to ra
nhìn nó rồi ngồi bật dậy (làm bộ ) lấy khăn lau tóc ( TG: Aigoo... Anh
có gọi đầu đâu mà lau làm gì =.=. Làm chuyện để ý không thôi :v). Nó vẫn yên vị nằm còn lấy gối mà che đi khuôn mặt vô cùng vô cùng vô cùng đỏ,
hắn thấy không khí có vẻ không ổn liền lảng sang chuyện khác: _" Hôm nay về thăm mẹ vợ thôi! A... Anh đi thay đồ đã. Em
cũng mau đi thay đồ đi" Hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nó đang he hé
mắt ra nhìn thì hắn xộc xộc mở cửa vào thấy nó hắn gãi đầu nói:_" A...
Anh xin lỗi phòng này mới là phòng anh" Một mạch cầm lấy bộ đồ chui vào
nhà vệ sinh, nó tự nghĩ là không biết hắn có mở hộc tủ đồ ra không? Vừa
nghĩ đến nó liền lật đật nhảy xuống giường mở cửa phóng một cách thần
tốc về phòng. Mở cửa phòng ra mọi thứ vẫn như cũ nó nhẹ nhàng ngồi xuống giường thở phù nhẹ nhõm :v bỗng nó thấy miếng giấy ghi chú màu vàng của nó nằm chiễm chệ trên giường nó cầm lên đọc' XIn lỗi em nhé! Đi nhầm
phòng thế là đã mở hộc tủ đồ và đã thấy mí cái KHÔNG NÊN THẤY' :v. Đọc
xong là đầu óc của nó đang ở mặt đất liền rơi tọt xuống hố sâu 1000m.
Khuôn mặt của nó hiện giờ có thể nói là như zầy o.O, nằm phịch xuống
giường lăn lộn đến nổi mà gối gấm nằm dưới đất mà khóc lóc :v. Lăn lộn
xong nó cũng lủi thủi xách mông lên và đi thay quần áo ra. Sau hơn 15
phút, nó bước xuống thấy hắn đang ngồi nhâm nhi ly cà phê, chân vắt lên
nhau ngắm nhìn khu vườn hoa bên ngoài. Nó lục lội cầm con dế lên canh độ chuẩn rôi chụp lại đăt làm màn hình chờ, tung tăng đi xuống nói:
_" Đi thôi. Ngồi nhìn trời mà cũng phải nhâm nhi
tách cà phê mới chịu. Sang chảnh quá mức mà" Nó vừa nói vừa mang giày.
Hắn cầm chìa khóa đi lại xô nhẹ nó làm cho nó chổng mông mà té ạch xuống đất, hắn đứng cười một lúc rồi khởi động xe. Nó ấm ức đứng dậy mắng:
_" Đồ đáng ghét. Dám nỡ lòng nào đối xử với bổn
cô nương như zậy hả?" Nó chạy lại mở cửa xe lên đánh yêu hắn. Hắn dừng ở một cửa hàng rồi vào trong mua một giỏ trái cây, cùng với bánh bánh và
bánh, khi bước ra khỏi cửa hàng hắn tay xách nách mang còn nó chỉ có
việc là ngồi trong xe hưởng thụ mọi thứ. Mà cũng tại hắn ai bảo xô nó té đau làm gì, hành cho biết mặt. Bổn cô nương như nó không dễ chơi đâu
nha. Hắn vừa vào xe là ngồi thở phì phì y như thíu oxi ý, lám nó phải
nín cười đến đau cả bụng. Nó nhớ ra là hắn thích ăn khoai tây chiên liền xuống xe chạy vô cửa hàng hắn vừa mới ra, hắn định hỏi mà nó đã cao
chạy xa bay. Nó đi loanh quanh khu rau củ, nhìn thấy quầy khoai tây nó
chạy lại hỏi:
_" Cô à khoai tây bao nhiêu một kí ạ?"
_" 50 nghìn một kí" ( TG: Ta chém đấy. Chứ ta cũng chả
biết bao nhiêu nữa :v) Chưng bộ mặt dụ khách nói. Nó không biết lựa
khoai nên cứ đưa ngắm trai nào bự thì lấy. Đưa cho bà cô cân kí thì mới
biết là nó đã lựa quá lố tới tận 3 kí thế là đi tông 150 nghìn của nó.
Mà thôi kệ coi như hôm nay nó chơi sang chảnh đi. Sách cái túi khoai ra
xe nó liên giấu vào túi xách rồi bước lên xe
_" Em mua gì thế. Anh mua tất cả rồi mà. Bánh cũng có, kẹo cụng có,
trái cây cụng có. Nói tóm lại là quá đầy đủ" Hắn nhìn nó một cái rồi
tiếp tục lái xe. Nó để chéo tay ý nói' Thiên Cơ Bất Khả Lộ'. Thế là hắn
đành im lặng không hỏi gì, nó cầm điện thoai lên nhắn tin cho bà Nguyễn
' Mama. Con mua khoai tây cho Trọng Quân ăn nhưng mà con không biết chiên lát mama chỉ con làm nhé. Con sắp tới nhà mình rồi' Rồi gửi. Tin nhắn
gửi đi khoảng 5 phút liền có tin nhắn đến
' Được rồi. Qua
đi rồi mama chỉ con làm. Mà hôm nay biết lo cho chồng rồi à. Haha khônv
nhắn tin nữa qua lẹ đi' Nó hí ha hí hửng ngồi nghe nhạc. Quẩy tưng lên
nào, nó vừa đến nhà là chạy ù ù vào mặc xác kẻ đang khuâng vác cả núi
đồ. Nắm tay mama nó kéo vào bếp rồi móc bịch khoai tây ra. Nó chạy ra
nói với ôn Nguyễn. _" Baba à. Phiền baba
giữ Trọng Quân lại nhé đừng cho anh ấy vào bếp hôm nay con sẽ trổ tài
chiên khoai tây"
_" Hả à được rồi. Ba
biết phải làm gi rồi" ông Nguyễn nhìn nó đi vào bếp mà chỉ muốn khóc
không thôi. Không biết hôm nay nó có uống lộn thuốc không mà đòi vào bếp chắc hôm nay có mưa lớn. Thây hắn bước vào ông Nguyễn lại bê đồ để
xuông đất rồi giữ hắn lại:_" À. Trọng Quân à. Con ngồi đây nói chuyện
với ta đi" _" Sao zây ạ? Để con đem đồ vào
bếp cất rồi ra nói chuyện cùng ba" Hắn định đứng dậy liền bị ông Nguyễn
giữ lại.
_" À thôi cứ để đây giờ không được vào bếp đâu. Con ngồi yên đó ta đi
lấy nước cam cho con uống giải nhiệt nhé" Nói rồi ông Nguyễn đi vào
trong bếp lấy nước cam bắt gặp cảnh nó nấu ăn như đang xông pha ra chiến trường thì lắc đầu nghĩ thầm rằng mong món khoai tây chiên của nó làm
ăn không sao. Chứ nếu không sẽ tội cho hắn, hắn đần mặt ra chẳng hiểu
cái môtê gì. Chỉ thây ông Nguyễn ra thì cười cười nói nói hắn muốn hỏi
chuyện của nó nhưng lại sợ không hợp với không khí vui vẻ này đành ngậm
miệng để lúc khác nói. Nó nấu ăn mà y như ra chiến trận thật người thì
mặt tạp dề còn bịch khẩu trang đeo kính râm, cuối cùng là cầm nắm chảo
che vì sợ dầu bắn vào người thì phỏng ¤~¤.
CHAP NÀY NGẮN
VÌ CHIỀU NAY TA PHẢI ĐI CHƠI CÙNG GIA ĐÌNH RỒI. ĐỂ DÀNH PIN CHỘP CHOẸT
VÀI TẤM :V THÔNG CẢM NHÉ. VỀ SỚM THÌ TA VIẾT TIẾP TRỄ THÌ MAI VIẾT
Vợ À, Cười Lên NàoTác giả: Lu Mũm MỉmBuổi sáng đẹp trời, trên sân bay người qua lại tấp nập. Có một cô gái thân hình nhỏ nhắn, gương mặt baby và cùng với mái tóc đen xoăn nhẹ được buộc cao càng tôn lên nước da trắng ngần của nó. Nó làm thu hút rất nhiều người ngoái đầu lại nhìn nhưng không ai biết nó là ai. Tên nó là Nguyễn Nhật Linh, con gái cưng của ông bà Nguyễn thuộc tập đoàn S. Nó nhìn quanh sân bay nhưng không thấy ai đón nên nó đành lủi thủi kéo chiếc vali ra cổng chính của sân bay. Vừa bước ra khỏi cửa, đập ngay vào mắt nó là một chiếc xe BMW có nguyên một tấm băng ron ghi chữ:"Chào Mừng Em Trở Về, Nhật Linh! ^^". Khi đọc xong dòng chữ đó nó đứng ngây người một lúc rồi nó thấy một đàn quạ bay trong đầu nó. Nó biết sẽ có chuyện không hay xảy ra nên nó quay đầu đi về hướng ngược lại với chiếc xe. Đang đi dược vài bước nó thấy ta nó có vật gì kéo lại, nó quay người thì thấy một chàng trai cao to với khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng có thể làm cho con gái cả thế giới phải 'ngất ngây con gà tây… Nó nằm dưới hắn nằm trên tạo ra một khung cảnh vô cùng ám muội. Vì vậy mà mặt nó đã đỏ lự như trái cà chua chín còn hắn thì đôi mắt mở to ra nhìn nó rồi ngồi bật dậy (làm bộ ) lấy khăn lau tóc ( TG: Aigoo... Anh có gọi đầu đâu mà lau làm gì =.=. Làm chuyện để ý không thôi :v). Nó vẫn yên vị nằm còn lấy gối mà che đi khuôn mặt vô cùng vô cùng vô cùng đỏ, hắn thấy không khí có vẻ không ổn liền lảng sang chuyện khác: _" Hôm nay về thăm mẹ vợ thôi! A... Anh đi thay đồ đã. Em cũng mau đi thay đồ đi" Hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nó đang he hé mắt ra nhìn thì hắn xộc xộc mở cửa vào thấy nó hắn gãi đầu nói:_" A... Anh xin lỗi phòng này mới là phòng anh" Một mạch cầm lấy bộ đồ chui vào nhà vệ sinh, nó tự nghĩ là không biết hắn có mở hộc tủ đồ ra không? Vừa nghĩ đến nó liền lật đật nhảy xuống giường mở cửa phóng một cách thần tốc về phòng. Mở cửa phòng ra mọi thứ vẫn như cũ nó nhẹ nhàng ngồi xuống giường thở phù nhẹ nhõm :v bỗng nó thấy miếng giấy ghi chú màu vàng của nó nằm chiễm chệ trên giường nó cầm lên đọc' XIn lỗi em nhé! Đi nhầm phòng thế là đã mở hộc tủ đồ và đã thấy mí cái KHÔNG NÊN THẤY' :v. Đọc xong là đầu óc của nó đang ở mặt đất liền rơi tọt xuống hố sâu 1000m. Khuôn mặt của nó hiện giờ có thể nói là như zầy o.O, nằm phịch xuống giường lăn lộn đến nổi mà gối gấm nằm dưới đất mà khóc lóc :v. Lăn lộn xong nó cũng lủi thủi xách mông lên và đi thay quần áo ra. Sau hơn 15 phút, nó bước xuống thấy hắn đang ngồi nhâm nhi ly cà phê, chân vắt lên nhau ngắm nhìn khu vườn hoa bên ngoài. Nó lục lội cầm con dế lên canh độ chuẩn rôi chụp lại đăt làm màn hình chờ, tung tăng đi xuống nói:_" Đi thôi. Ngồi nhìn trời mà cũng phải nhâm nhi tách cà phê mới chịu. Sang chảnh quá mức mà" Nó vừa nói vừa mang giày. Hắn cầm chìa khóa đi lại xô nhẹ nó làm cho nó chổng mông mà té ạch xuống đất, hắn đứng cười một lúc rồi khởi động xe. Nó ấm ức đứng dậy mắng:_" Đồ đáng ghét. Dám nỡ lòng nào đối xử với bổn cô nương như zậy hả?" Nó chạy lại mở cửa xe lên đánh yêu hắn. Hắn dừng ở một cửa hàng rồi vào trong mua một giỏ trái cây, cùng với bánh bánh và bánh, khi bước ra khỏi cửa hàng hắn tay xách nách mang còn nó chỉ có việc là ngồi trong xe hưởng thụ mọi thứ. Mà cũng tại hắn ai bảo xô nó té đau làm gì, hành cho biết mặt. Bổn cô nương như nó không dễ chơi đâu nha. Hắn vừa vào xe là ngồi thở phì phì y như thíu oxi ý, lám nó phải nín cười đến đau cả bụng. Nó nhớ ra là hắn thích ăn khoai tây chiên liền xuống xe chạy vô cửa hàng hắn vừa mới ra, hắn định hỏi mà nó đã cao chạy xa bay. Nó đi loanh quanh khu rau củ, nhìn thấy quầy khoai tây nó chạy lại hỏi:_" Cô à khoai tây bao nhiêu một kí ạ?"_" 50 nghìn một kí" ( TG: Ta chém đấy. Chứ ta cũng chả biết bao nhiêu nữa :v) Chưng bộ mặt dụ khách nói. Nó không biết lựa khoai nên cứ đưa ngắm trai nào bự thì lấy. Đưa cho bà cô cân kí thì mới biết là nó đã lựa quá lố tới tận 3 kí thế là đi tông 150 nghìn của nó. Mà thôi kệ coi như hôm nay nó chơi sang chảnh đi. Sách cái túi khoai ra xe nó liên giấu vào túi xách rồi bước lên xe_" Em mua gì thế. Anh mua tất cả rồi mà. Bánh cũng có, kẹo cụng có, trái cây cụng có. Nói tóm lại là quá đầy đủ" Hắn nhìn nó một cái rồi tiếp tục lái xe. Nó để chéo tay ý nói' Thiên Cơ Bất Khả Lộ'. Thế là hắn đành im lặng không hỏi gì, nó cầm điện thoai lên nhắn tin cho bà Nguyễn' Mama. Con mua khoai tây cho Trọng Quân ăn nhưng mà con không biết chiên lát mama chỉ con làm nhé. Con sắp tới nhà mình rồi' Rồi gửi. Tin nhắn gửi đi khoảng 5 phút liền có tin nhắn đến' Được rồi. Qua đi rồi mama chỉ con làm. Mà hôm nay biết lo cho chồng rồi à. Haha khônv nhắn tin nữa qua lẹ đi' Nó hí ha hí hửng ngồi nghe nhạc. Quẩy tưng lên nào, nó vừa đến nhà là chạy ù ù vào mặc xác kẻ đang khuâng vác cả núi đồ. Nắm tay mama nó kéo vào bếp rồi móc bịch khoai tây ra. Nó chạy ra nói với ôn Nguyễn. _" Baba à. Phiền baba giữ Trọng Quân lại nhé đừng cho anh ấy vào bếp hôm nay con sẽ trổ tài chiên khoai tây"_" Hả à được rồi. Ba biết phải làm gi rồi" ông Nguyễn nhìn nó đi vào bếp mà chỉ muốn khóc không thôi. Không biết hôm nay nó có uống lộn thuốc không mà đòi vào bếp chắc hôm nay có mưa lớn. Thây hắn bước vào ông Nguyễn lại bê đồ để xuông đất rồi giữ hắn lại:_" À. Trọng Quân à. Con ngồi đây nói chuyện với ta đi" _" Sao zây ạ? Để con đem đồ vào bếp cất rồi ra nói chuyện cùng ba" Hắn định đứng dậy liền bị ông Nguyễn giữ lại. _" À thôi cứ để đây giờ không được vào bếp đâu. Con ngồi yên đó ta đi lấy nước cam cho con uống giải nhiệt nhé" Nói rồi ông Nguyễn đi vào trong bếp lấy nước cam bắt gặp cảnh nó nấu ăn như đang xông pha ra chiến trường thì lắc đầu nghĩ thầm rằng mong món khoai tây chiên của nó làm ăn không sao. Chứ nếu không sẽ tội cho hắn, hắn đần mặt ra chẳng hiểu cái môtê gì. Chỉ thây ông Nguyễn ra thì cười cười nói nói hắn muốn hỏi chuyện của nó nhưng lại sợ không hợp với không khí vui vẻ này đành ngậm miệng để lúc khác nói. Nó nấu ăn mà y như ra chiến trận thật người thì mặt tạp dề còn bịch khẩu trang đeo kính râm, cuối cùng là cầm nắm chảo che vì sợ dầu bắn vào người thì phỏng ¤~¤.CHAP NÀY NGẮN VÌ CHIỀU NAY TA PHẢI ĐI CHƠI CÙNG GIA ĐÌNH RỒI. ĐỂ DÀNH PIN CHỘP CHOẸT VÀI TẤM :V THÔNG CẢM NHÉ. VỀ SỚM THÌ TA VIẾT TIẾP TRỄ THÌ MAI VIẾT