- Không.....không được, tóm lại là không được.... .... Mới sáng sớm ra mà tiếng 'hót' lảnh lót rất chi là êm tai của nó vang lên khắp cả gian phòng khách rộng lớn và sang trọng. Nó nhìn người đàn ông trung niên rất phong độ đang ngồi uống trà kia và nhìn ông thắc mắc. - Tại sao? Tại sao con phải đi học chứ? Con không muốn, con không muốn đi học. Nó vẫn vặn volume hết sức có thể, nhưng người đàn ông kia vẫn bình thản ngồi uống trà như không. Người đó đặt tách trà xuống mỉm cười nhìn nó. - Tiểu Tuyết đây không phải chuyện muốn đi học hay là không muốn. Cho dù con đã tốt nghiệp và lấy được bằng đại học ở Mỹ thì đối với Noah con chẳng là gì cả. - Con không muốn đi học, đi học chán lắm bác ơi. Nó giả trò ăn vạ ra đó và nhất quyết không chịu đi. Bác nó - người đàn ông trung niên đó nhìn nó thở dài ngao ngán. - Haizzz đáng lẽ ta không nên để con đi sang Mỹ từ nhỏ làm gì. - Huhu...con chỉ muốn ở nhà, con chỉ muốn ở nhà thôi. Con không đi học đâu. - Ở nhà này..... Một bàn tay thon nhỏ ngọc ngà…
Chương 52
Sự Trả Thù Của TuyếtTác giả: Kid Cat Chibi- Không.....không được, tóm lại là không được.... .... Mới sáng sớm ra mà tiếng 'hót' lảnh lót rất chi là êm tai của nó vang lên khắp cả gian phòng khách rộng lớn và sang trọng. Nó nhìn người đàn ông trung niên rất phong độ đang ngồi uống trà kia và nhìn ông thắc mắc. - Tại sao? Tại sao con phải đi học chứ? Con không muốn, con không muốn đi học. Nó vẫn vặn volume hết sức có thể, nhưng người đàn ông kia vẫn bình thản ngồi uống trà như không. Người đó đặt tách trà xuống mỉm cười nhìn nó. - Tiểu Tuyết đây không phải chuyện muốn đi học hay là không muốn. Cho dù con đã tốt nghiệp và lấy được bằng đại học ở Mỹ thì đối với Noah con chẳng là gì cả. - Con không muốn đi học, đi học chán lắm bác ơi. Nó giả trò ăn vạ ra đó và nhất quyết không chịu đi. Bác nó - người đàn ông trung niên đó nhìn nó thở dài ngao ngán. - Haizzz đáng lẽ ta không nên để con đi sang Mỹ từ nhỏ làm gì. - Huhu...con chỉ muốn ở nhà, con chỉ muốn ở nhà thôi. Con không đi học đâu. - Ở nhà này..... Một bàn tay thon nhỏ ngọc ngà… Lúc này trên ngọn đồi màu đông, trong ngôi nhà gỗ phía bên kia ngọn đồi.- Đáng yêu làm sao đứa con gái của tôi. Sẽ là một chút món quà giúp con có giấc ngủ mãi mãi. Oyasuminasai Snow.... ...(chúc ngủ ngon Snow)Và rồi Hàn Băng đỡ rời khỏi ngôi nhà và đến điểm đã hẹn trước. Ngoài kia cuộc chiến kéo dài và nhìn xem, cả Snow và Cana bây giờ tả tơi vô cùng, vết thương khắp người thế sao ánh mắt đó, nụ cười đó đang hiện hữu. Dường như sự thích thú trong họ chưa hề giảm mà liên tục tăng lên.- Khá đó em gái...- Chị cũng vậy thôi Snow-neesan.- Hừ.Và họ cười trừ, hình như đánh nhau làm họ hiểu nhau hơn thì phải. Ren đã nhảy từ trên bức tường kim loại xuống và tiến tới đỡ Snow đứng dậy.- Vậy hẹn gặp lại. Xem ra giữa chúng ta đến đây là đủ.- Oyasuminasai Snow....- Oyasumi...Snow nói rồi được Ren dìu biến mất sau lớp tuyết dày đặc. Bây giờ mới có 6h sáng thôi, họ đánh nhau suốt mấy mấy tiếng đồng hồ rồi. Và cái đám robot ngày một tăng khiến họ không hiểu được dù cho họ đã giết hết con này đến con khác. Họ đã không nhận ra ở mỗi con robot là hỗn hợp kim loại đó và Snow đang điều khiển chúng tự động lành lại khi chiến đấu. Mandy đã ngó đến phía sau bức tường và tiến lại đỡ Cana đứng dậy. Tại sao cả Hàn Băng và Cana đều chúc Snow ngủ ngon thế này? Thường để nói câu này với hai trường hợp. Một là chúc nhau ngủ ngon thực sự vào mỗi buổi tối và hai là khi muốn tạm biệt ai đó sắp chết. Chẳng lẽ Snow sắp chết???? (đừng buồn nhé mommylove_97 và shinku vì Snow thực sự sẽ chết, cái kết sẽ là se đó các tình yêu )- Bọn này sao dai như đỉa ấy.- Chết tiệt mà.--- ------ --------- Ay ay đau quá xá. Dưới tình trạng cơn ác mộng mà mình cùi vậy sao?Snow tự hỏi mình và Ren đang đứng đó. Snow đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đó và ôm Ren vào lòng. Cô để ý đến cốc sữa đặt trên bàn. Nhìn vào ly sữa đó ánh mắt Snow trùng xuống, cô biết đó không phải loại sữa bình thường nhưng Snow vẫn đưa tay cầm cốc sữa và làm một hơi hết luôn.- Mẹ đang làm tròn nhiệm vụ của mình là mang sữa đến cho những đứa con uống rồi sau đó chúc chúng ngủ ngon.Snow khẽ mỉm cười, nụ cười đó sao mà chua chát đến vậy cơ chứ?Lí do gì mà người con gái này đánh đổi đến như vậy. Và ngay lúc đó Ren ngã khụy xuống đó, mái tóc lòa xòa. Snow đã căng mắt nhìn đứa em gái ngã xuống sàn gỗ. Cô nhanh chóng nâng Ren dậy và rồi gạt tóc qua một bên.- Đừng mà...hãy ở lại thêm vài phút đi...Chúng ta chưa thể đến gặp ba sớm được.--- ------ ------ -----Đã thêm vài tiếng nữa trôi qua và sự yên tĩnh vẫn bao trùm lấy thành phố nhân tạo này. 24h sắp kết thúc rồi. Trò chơi của họ đã sắp thực sự kết thúc. Và vì thời gian bị đẩy nhanh lên hiện tại bây giờ, tầm 4h chiều. Các robot bắt đầu ngưng hoạt động và bị tiêu diệt hoàn toàn. Ngọn đồi bây giờ cũng đã ngừng bão tuyết mà chỉ có tuyết rơi nhẹ nhàng. Trên ngọn đồi một người con gái tóc nâu đỏ đang ôm người con gái còn lại nằm dài trên nền tuyết trắng. Một cái kết quá đau lòng, một bức tranh tuyết trắng cô độc.Nhìn tuyết rơi trên ngọn đồi xa làm Sam nhớ đến lời hứa và bất giác bàn chân Sam chạy đến nơi có tiếng gọi mình. Violet và Mandy cũng theo. Mà Killer thì luôn theo sát bảo vệ Mandy nên anh đã đi cùng luôn. Liệu phía trước đang đợi họ điều gì đây ta?
Lúc này trên ngọn đồi màu đông, trong ngôi nhà gỗ phía bên kia ngọn đồi.
- Đáng yêu làm sao đứa con gái của tôi. Sẽ là một chút món quà giúp con
có giấc ngủ mãi mãi. Oyasuminasai Snow.... ...(chúc ngủ ngon Snow)
Và rồi Hàn Băng đỡ rời khỏi ngôi nhà và đến điểm đã hẹn trước. Ngoài kia
cuộc chiến kéo dài và nhìn xem, cả Snow và Cana bây giờ tả tơi vô cùng,
vết thương khắp người thế sao ánh mắt đó, nụ cười đó đang hiện hữu.
Dường như sự thích thú trong họ chưa hề giảm mà liên tục tăng lên.
- Khá đó em gái...
- Chị cũng vậy thôi Snow-neesan.
- Hừ.
Và họ cười trừ, hình như đánh nhau làm họ hiểu nhau hơn thì phải. Ren đã
nhảy từ trên bức tường kim loại xuống và tiến tới đỡ Snow đứng dậy.
- Vậy hẹn gặp lại. Xem ra giữa chúng ta đến đây là đủ.
- Oyasuminasai Snow....
- Oyasumi...
Snow nói rồi được Ren dìu biến mất sau lớp tuyết dày đặc. Bây giờ mới có 6h
sáng thôi, họ đánh nhau suốt mấy mấy tiếng đồng hồ rồi. Và cái đám robot ngày một tăng khiến họ không hiểu được dù cho họ đã giết hết con này
đến con khác. Họ đã không nhận ra ở mỗi con robot là hỗn hợp kim loại đó và Snow đang điều khiển chúng tự động lành lại khi chiến đấu. Mandy đã
ngó đến phía sau bức tường và tiến lại đỡ Cana đứng dậy. Tại sao cả Hàn
Băng và Cana đều chúc Snow ngủ ngon thế này? Thường để nói câu này với
hai trường hợp. Một là chúc nhau ngủ ngon thực sự vào mỗi buổi tối và
hai là khi muốn tạm biệt ai đó sắp chết. Chẳng lẽ Snow sắp chết????
(đừng buồn nhé mommylove_97 và shinku vì Snow thực sự sẽ chết, cái kết
sẽ là se đó các tình yêu )
- Bọn này sao dai như đỉa ấy.
- Chết tiệt mà.
--- ------ --------
- Ay ay đau quá xá. Dưới tình trạng cơn ác mộng mà mình cùi vậy sao?
Snow tự hỏi mình và Ren đang đứng đó. Snow đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo
đó và ôm Ren vào lòng. Cô để ý đến cốc sữa đặt trên bàn. Nhìn vào ly sữa đó ánh mắt Snow trùng xuống, cô biết đó không phải loại sữa bình thường nhưng Snow vẫn đưa tay cầm cốc sữa và làm một hơi hết luôn.
- Mẹ đang làm tròn nhiệm vụ của mình là mang sữa đến cho những đứa con uống rồi sau đó chúc chúng ngủ ngon.
Snow khẽ mỉm cười, nụ cười đó sao mà chua chát đến vậy cơ chứ?Lí do gì mà
người con gái này đánh đổi đến như vậy. Và ngay lúc đó Ren ngã khụy
xuống đó, mái tóc lòa xòa. Snow đã căng mắt nhìn đứa em gái ngã xuống
sàn gỗ. Cô nhanh chóng nâng Ren dậy và rồi gạt tóc qua một bên.
- Đừng mà...hãy ở lại thêm vài phút đi...Chúng ta chưa thể đến gặp ba sớm được.
--- ------ ------ -----
Đã thêm vài tiếng nữa trôi qua và sự yên tĩnh vẫn bao trùm lấy thành phố
nhân tạo này. 24h sắp kết thúc rồi. Trò chơi của họ đã sắp thực sự kết
thúc. Và vì thời gian bị đẩy nhanh lên hiện tại bây giờ, tầm 4h chiều.
Các robot bắt đầu ngưng hoạt động và bị tiêu diệt hoàn toàn. Ngọn đồi
bây giờ cũng đã ngừng bão tuyết mà chỉ có tuyết rơi nhẹ nhàng. Trên ngọn đồi một người con gái tóc nâu đỏ đang ôm người con gái còn lại nằm dài
trên nền tuyết trắng. Một cái kết quá đau lòng, một bức tranh tuyết
trắng cô độc.
Nhìn tuyết rơi trên ngọn đồi xa làm Sam nhớ đến lời hứa và bất giác bàn chân Sam chạy đến nơi có tiếng gọi mình. Violet và
Mandy cũng theo. Mà Killer thì luôn theo sát bảo vệ Mandy nên anh đã đi
cùng luôn. Liệu phía trước đang đợi họ điều gì đây ta?
Sự Trả Thù Của TuyếtTác giả: Kid Cat Chibi- Không.....không được, tóm lại là không được.... .... Mới sáng sớm ra mà tiếng 'hót' lảnh lót rất chi là êm tai của nó vang lên khắp cả gian phòng khách rộng lớn và sang trọng. Nó nhìn người đàn ông trung niên rất phong độ đang ngồi uống trà kia và nhìn ông thắc mắc. - Tại sao? Tại sao con phải đi học chứ? Con không muốn, con không muốn đi học. Nó vẫn vặn volume hết sức có thể, nhưng người đàn ông kia vẫn bình thản ngồi uống trà như không. Người đó đặt tách trà xuống mỉm cười nhìn nó. - Tiểu Tuyết đây không phải chuyện muốn đi học hay là không muốn. Cho dù con đã tốt nghiệp và lấy được bằng đại học ở Mỹ thì đối với Noah con chẳng là gì cả. - Con không muốn đi học, đi học chán lắm bác ơi. Nó giả trò ăn vạ ra đó và nhất quyết không chịu đi. Bác nó - người đàn ông trung niên đó nhìn nó thở dài ngao ngán. - Haizzz đáng lẽ ta không nên để con đi sang Mỹ từ nhỏ làm gì. - Huhu...con chỉ muốn ở nhà, con chỉ muốn ở nhà thôi. Con không đi học đâu. - Ở nhà này..... Một bàn tay thon nhỏ ngọc ngà… Lúc này trên ngọn đồi màu đông, trong ngôi nhà gỗ phía bên kia ngọn đồi.- Đáng yêu làm sao đứa con gái của tôi. Sẽ là một chút món quà giúp con có giấc ngủ mãi mãi. Oyasuminasai Snow.... ...(chúc ngủ ngon Snow)Và rồi Hàn Băng đỡ rời khỏi ngôi nhà và đến điểm đã hẹn trước. Ngoài kia cuộc chiến kéo dài và nhìn xem, cả Snow và Cana bây giờ tả tơi vô cùng, vết thương khắp người thế sao ánh mắt đó, nụ cười đó đang hiện hữu. Dường như sự thích thú trong họ chưa hề giảm mà liên tục tăng lên.- Khá đó em gái...- Chị cũng vậy thôi Snow-neesan.- Hừ.Và họ cười trừ, hình như đánh nhau làm họ hiểu nhau hơn thì phải. Ren đã nhảy từ trên bức tường kim loại xuống và tiến tới đỡ Snow đứng dậy.- Vậy hẹn gặp lại. Xem ra giữa chúng ta đến đây là đủ.- Oyasuminasai Snow....- Oyasumi...Snow nói rồi được Ren dìu biến mất sau lớp tuyết dày đặc. Bây giờ mới có 6h sáng thôi, họ đánh nhau suốt mấy mấy tiếng đồng hồ rồi. Và cái đám robot ngày một tăng khiến họ không hiểu được dù cho họ đã giết hết con này đến con khác. Họ đã không nhận ra ở mỗi con robot là hỗn hợp kim loại đó và Snow đang điều khiển chúng tự động lành lại khi chiến đấu. Mandy đã ngó đến phía sau bức tường và tiến lại đỡ Cana đứng dậy. Tại sao cả Hàn Băng và Cana đều chúc Snow ngủ ngon thế này? Thường để nói câu này với hai trường hợp. Một là chúc nhau ngủ ngon thực sự vào mỗi buổi tối và hai là khi muốn tạm biệt ai đó sắp chết. Chẳng lẽ Snow sắp chết???? (đừng buồn nhé mommylove_97 và shinku vì Snow thực sự sẽ chết, cái kết sẽ là se đó các tình yêu )- Bọn này sao dai như đỉa ấy.- Chết tiệt mà.--- ------ --------- Ay ay đau quá xá. Dưới tình trạng cơn ác mộng mà mình cùi vậy sao?Snow tự hỏi mình và Ren đang đứng đó. Snow đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đó và ôm Ren vào lòng. Cô để ý đến cốc sữa đặt trên bàn. Nhìn vào ly sữa đó ánh mắt Snow trùng xuống, cô biết đó không phải loại sữa bình thường nhưng Snow vẫn đưa tay cầm cốc sữa và làm một hơi hết luôn.- Mẹ đang làm tròn nhiệm vụ của mình là mang sữa đến cho những đứa con uống rồi sau đó chúc chúng ngủ ngon.Snow khẽ mỉm cười, nụ cười đó sao mà chua chát đến vậy cơ chứ?Lí do gì mà người con gái này đánh đổi đến như vậy. Và ngay lúc đó Ren ngã khụy xuống đó, mái tóc lòa xòa. Snow đã căng mắt nhìn đứa em gái ngã xuống sàn gỗ. Cô nhanh chóng nâng Ren dậy và rồi gạt tóc qua một bên.- Đừng mà...hãy ở lại thêm vài phút đi...Chúng ta chưa thể đến gặp ba sớm được.--- ------ ------ -----Đã thêm vài tiếng nữa trôi qua và sự yên tĩnh vẫn bao trùm lấy thành phố nhân tạo này. 24h sắp kết thúc rồi. Trò chơi của họ đã sắp thực sự kết thúc. Và vì thời gian bị đẩy nhanh lên hiện tại bây giờ, tầm 4h chiều. Các robot bắt đầu ngưng hoạt động và bị tiêu diệt hoàn toàn. Ngọn đồi bây giờ cũng đã ngừng bão tuyết mà chỉ có tuyết rơi nhẹ nhàng. Trên ngọn đồi một người con gái tóc nâu đỏ đang ôm người con gái còn lại nằm dài trên nền tuyết trắng. Một cái kết quá đau lòng, một bức tranh tuyết trắng cô độc.Nhìn tuyết rơi trên ngọn đồi xa làm Sam nhớ đến lời hứa và bất giác bàn chân Sam chạy đến nơi có tiếng gọi mình. Violet và Mandy cũng theo. Mà Killer thì luôn theo sát bảo vệ Mandy nên anh đã đi cùng luôn. Liệu phía trước đang đợi họ điều gì đây ta?