Tác giả:

Một ngày đẹp trời của cuối thu, gió thổi nhè nhẹ, từng đám mây trắng trôi trên nền trời xanh biếc tạo cho con người ta cảm giác vui tươi, nhẹ nhàng.  Tại sân bay Tân Sơn Nhất: -Wow đẹp quá! -Con cái nhà ai mà đẹp thế không biết??? -Đẹp bá đạo@@ -Tuyệt vời -Em ơi làm bạn gái anh đi……………. …………………………………   Sau 4 năm du học từ Mĩ trở về, hai cô gái vô cùng xinh đẹp vừa bước xuống sân bay đã nhận được rất nhiều những lời trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng xem ra họ cũng chẳng mấy để tâm vì ở Mĩ họ đã nghe đến ốm chán rồi.   Nguyên Vy diện một chiếc áo da lông cừu cùng với quần jeans đen, đi gót cao đen nốt (xã hội đen o_o). Khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc kính mát to bản hàng hiệu. Cả người nó toát lên khí chất con trưởng của một nhà kinh tế lừng lẫy năm châu.   Mai Thư khoác lên người bộ đầm màu xanh nhạt cùng với đôi guốc không cao lém. Trên cổ được điểm xuyến một sợi dây chuyền hình ngôi sao bằng đá quý-biểu trưng của tập đoàn đá quý xuyên quốc gia L&T. Khác xa với vẻ đẹp lạnh lùng, cá…

Chương 24

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm HảTác giả: Ngọc TrâmMột ngày đẹp trời của cuối thu, gió thổi nhè nhẹ, từng đám mây trắng trôi trên nền trời xanh biếc tạo cho con người ta cảm giác vui tươi, nhẹ nhàng.  Tại sân bay Tân Sơn Nhất: -Wow đẹp quá! -Con cái nhà ai mà đẹp thế không biết??? -Đẹp bá đạo@@ -Tuyệt vời -Em ơi làm bạn gái anh đi……………. …………………………………   Sau 4 năm du học từ Mĩ trở về, hai cô gái vô cùng xinh đẹp vừa bước xuống sân bay đã nhận được rất nhiều những lời trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng xem ra họ cũng chẳng mấy để tâm vì ở Mĩ họ đã nghe đến ốm chán rồi.   Nguyên Vy diện một chiếc áo da lông cừu cùng với quần jeans đen, đi gót cao đen nốt (xã hội đen o_o). Khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc kính mát to bản hàng hiệu. Cả người nó toát lên khí chất con trưởng của một nhà kinh tế lừng lẫy năm châu.   Mai Thư khoác lên người bộ đầm màu xanh nhạt cùng với đôi guốc không cao lém. Trên cổ được điểm xuyến một sợi dây chuyền hình ngôi sao bằng đá quý-biểu trưng của tập đoàn đá quý xuyên quốc gia L&T. Khác xa với vẻ đẹp lạnh lùng, cá… RENG...Cuối cùng, chuông hết giờ đã cắt đứt cuộc nói chuyện của hai bà tám quên cả trời đất kia. Hắn mừng thầm định nói gì đó với nó nhưng...-Vy đi ăn thôi-Khanh. Anh im lặng nãy giờ vì từ khi về đây anh đã nhận thấy tình địch của mình rồi. Nên anh phải lên kế hoạch thật chu đáo để chinh phục được nó. Anh yêu nó rất nhiều, dù đã bày tỏ rất nhiều lần nhưng thứ anh nhận lại chỉ là con số 0. Lần này về đây, anh quyết phải có được nó nhưng lại chui đâu ra cái tên đáng ghét kia, theo như tụi trong lớp thì tên đó là Vũ thì phải. Xem ra hắn cũng không phải loại tầm thường. Anh rất sợ cái câu mà người ta thường nói :"Ghét của nào trời trao của ấy". Chẳng phải anh đã trắng tay rồi sao? Nó càng ghét hắn ta bao nhiêu thì anh lại càng thấy thấp thỏm không yên bấy nhiêu. Tốt nhất là phải tách họ ra trước đã.Trở về hiện tại (chà nãy giờ chìm đắm trong suy nghĩ của Khanh dữ quá)-Ừ một tuần không gặp phải cho Khanh biết tay một bữa-mặt nó hí hửng. Khanh lạnh lùng nhưng rất chiều nó, thường dẫn nó đi ăn, hôm nào cũng rất hoành tráng (nó có biết đâu anh Khanh bao đêm khóc ròng vì cháy thế hix...hix....). Mặt Khanh tối sầm, quên mất con heo đang ở đây.-À...ừ...vậy đi thôi-Khanh -Nè hai người đánh quả lẻ hả? Tôi có đi được không?-Kha -Mày biết đánh quả lẻ mà còn đòi đi-Khanh -Tất nhiên rồi, làm sao để anh có cơ hội thả dê một mình-Kha chọc-Còn tôi nữa chứ-Thư nhảy vào-Ồ tất nhiên thưa người đẹp-Khanh mỉm cười-Nè anh hai à, anh có thiên vị quá không vậy?-Kha -Đương nhiên là không-Khanh -Thôi cho tôi xin, hai cái anh chàng họ Dương này thật hết biết-nó-Đi thôi-Khanh và Kha đồng thanh rồi kéo nó và Thư đi. Chỉ còn hắn ở lại bực bội vô cùng. Tại sao chứ? Tại sao lại không nghĩ tới cảm giác của hắn chứ? (anh là gì của nó mà phải nghĩ tới anh?) Tại sao lại không thèm nhìn mặt hay tranh cãi với hắn? Không nghe nó mắng, không được nhìn thấy vẻ mặt giận dữ đáng yêu của nó khiến hắn rất ư là khó chịu. Thật không thể xem thường hai anh chàng kia được. Đã vậy thì hắn quyết định luôn, hắn sẽ thổ lộ tình cảm của mình với nó.------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------chúc mọi người buổi tối vui vẻ, mát mẻ, khỏe mạnh như voi nhé! ^_^

RENG...

Cuối cùng, chuông hết giờ đã cắt đứt cuộc nói chuyện của hai bà tám quên cả trời đất kia. Hắn mừng thầm định nói gì đó với nó nhưng...

-Vy đi ăn thôi-Khanh. Anh im lặng nãy giờ vì từ khi về đây anh đã nhận thấy tình địch của mình rồi. Nên anh phải lên kế hoạch thật chu đáo để chinh phục được nó. Anh yêu nó rất nhiều, dù đã bày tỏ rất nhiều lần nhưng thứ anh nhận lại chỉ là con số 0. Lần này về đây, anh quyết phải có được nó nhưng lại chui đâu ra cái tên đáng ghét kia, theo như tụi trong lớp thì tên đó là Vũ thì phải. Xem ra hắn cũng không phải loại tầm thường. Anh rất sợ cái câu mà người ta thường nói :"Ghét của nào trời trao của ấy". Chẳng phải anh đã trắng tay rồi sao? Nó càng ghét hắn ta bao nhiêu thì anh lại càng thấy thấp thỏm không yên bấy nhiêu. Tốt nhất là phải tách họ ra trước đã.

Trở về hiện tại (chà nãy giờ chìm đắm trong suy nghĩ của Khanh dữ quá)

-Ừ một tuần không gặp phải cho Khanh biết tay một bữa-mặt nó hí hửng. Khanh lạnh lùng nhưng rất chiều nó, thường dẫn nó đi ăn, hôm nào cũng rất hoành tráng (nó có biết đâu anh Khanh bao đêm khóc ròng vì cháy thế hix...hix....). Mặt Khanh tối sầm, quên mất con heo đang ở đây.

-À...ừ...vậy đi thôi-Khanh 

-Nè hai người đánh quả lẻ hả? Tôi có đi được không?-Kha 

-Mày biết đánh quả lẻ mà còn đòi đi-Khanh 

-Tất nhiên rồi, làm sao để anh có cơ hội thả dê một mình-Kha chọc

-Còn tôi nữa chứ-Thư nhảy vào

-Ồ tất nhiên thưa người đẹp-Khanh mỉm cười

-Nè anh hai à, anh có thiên vị quá không vậy?-Kha 

-Đương nhiên là không-Khanh 

-Thôi cho tôi xin, hai cái anh chàng họ Dương này thật hết biết-nó

-Đi thôi-Khanh và Kha đồng thanh rồi kéo nó và Thư đi. Chỉ còn hắn ở lại bực bội vô cùng. Tại sao chứ? Tại sao lại không nghĩ tới cảm giác của hắn chứ? (anh là gì của nó mà phải nghĩ tới anh?) Tại sao lại không thèm nhìn mặt hay tranh cãi với hắn? Không nghe nó mắng, không được nhìn thấy vẻ mặt giận dữ đáng yêu của nó khiến hắn rất ư là khó chịu. Thật không thể xem thường hai anh chàng kia được. Đã vậy thì hắn quyết định luôn, hắn sẽ thổ lộ tình cảm của mình với nó.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

chúc mọi người buổi tối vui vẻ, mát mẻ, khỏe mạnh như voi nhé! ^_^

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm HảTác giả: Ngọc TrâmMột ngày đẹp trời của cuối thu, gió thổi nhè nhẹ, từng đám mây trắng trôi trên nền trời xanh biếc tạo cho con người ta cảm giác vui tươi, nhẹ nhàng.  Tại sân bay Tân Sơn Nhất: -Wow đẹp quá! -Con cái nhà ai mà đẹp thế không biết??? -Đẹp bá đạo@@ -Tuyệt vời -Em ơi làm bạn gái anh đi……………. …………………………………   Sau 4 năm du học từ Mĩ trở về, hai cô gái vô cùng xinh đẹp vừa bước xuống sân bay đã nhận được rất nhiều những lời trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng xem ra họ cũng chẳng mấy để tâm vì ở Mĩ họ đã nghe đến ốm chán rồi.   Nguyên Vy diện một chiếc áo da lông cừu cùng với quần jeans đen, đi gót cao đen nốt (xã hội đen o_o). Khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc kính mát to bản hàng hiệu. Cả người nó toát lên khí chất con trưởng của một nhà kinh tế lừng lẫy năm châu.   Mai Thư khoác lên người bộ đầm màu xanh nhạt cùng với đôi guốc không cao lém. Trên cổ được điểm xuyến một sợi dây chuyền hình ngôi sao bằng đá quý-biểu trưng của tập đoàn đá quý xuyên quốc gia L&T. Khác xa với vẻ đẹp lạnh lùng, cá… RENG...Cuối cùng, chuông hết giờ đã cắt đứt cuộc nói chuyện của hai bà tám quên cả trời đất kia. Hắn mừng thầm định nói gì đó với nó nhưng...-Vy đi ăn thôi-Khanh. Anh im lặng nãy giờ vì từ khi về đây anh đã nhận thấy tình địch của mình rồi. Nên anh phải lên kế hoạch thật chu đáo để chinh phục được nó. Anh yêu nó rất nhiều, dù đã bày tỏ rất nhiều lần nhưng thứ anh nhận lại chỉ là con số 0. Lần này về đây, anh quyết phải có được nó nhưng lại chui đâu ra cái tên đáng ghét kia, theo như tụi trong lớp thì tên đó là Vũ thì phải. Xem ra hắn cũng không phải loại tầm thường. Anh rất sợ cái câu mà người ta thường nói :"Ghét của nào trời trao của ấy". Chẳng phải anh đã trắng tay rồi sao? Nó càng ghét hắn ta bao nhiêu thì anh lại càng thấy thấp thỏm không yên bấy nhiêu. Tốt nhất là phải tách họ ra trước đã.Trở về hiện tại (chà nãy giờ chìm đắm trong suy nghĩ của Khanh dữ quá)-Ừ một tuần không gặp phải cho Khanh biết tay một bữa-mặt nó hí hửng. Khanh lạnh lùng nhưng rất chiều nó, thường dẫn nó đi ăn, hôm nào cũng rất hoành tráng (nó có biết đâu anh Khanh bao đêm khóc ròng vì cháy thế hix...hix....). Mặt Khanh tối sầm, quên mất con heo đang ở đây.-À...ừ...vậy đi thôi-Khanh -Nè hai người đánh quả lẻ hả? Tôi có đi được không?-Kha -Mày biết đánh quả lẻ mà còn đòi đi-Khanh -Tất nhiên rồi, làm sao để anh có cơ hội thả dê một mình-Kha chọc-Còn tôi nữa chứ-Thư nhảy vào-Ồ tất nhiên thưa người đẹp-Khanh mỉm cười-Nè anh hai à, anh có thiên vị quá không vậy?-Kha -Đương nhiên là không-Khanh -Thôi cho tôi xin, hai cái anh chàng họ Dương này thật hết biết-nó-Đi thôi-Khanh và Kha đồng thanh rồi kéo nó và Thư đi. Chỉ còn hắn ở lại bực bội vô cùng. Tại sao chứ? Tại sao lại không nghĩ tới cảm giác của hắn chứ? (anh là gì của nó mà phải nghĩ tới anh?) Tại sao lại không thèm nhìn mặt hay tranh cãi với hắn? Không nghe nó mắng, không được nhìn thấy vẻ mặt giận dữ đáng yêu của nó khiến hắn rất ư là khó chịu. Thật không thể xem thường hai anh chàng kia được. Đã vậy thì hắn quyết định luôn, hắn sẽ thổ lộ tình cảm của mình với nó.------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------chúc mọi người buổi tối vui vẻ, mát mẻ, khỏe mạnh như voi nhé! ^_^

Chương 24