Tác giả:

Một ngày đẹp trời của cuối thu, gió thổi nhè nhẹ, từng đám mây trắng trôi trên nền trời xanh biếc tạo cho con người ta cảm giác vui tươi, nhẹ nhàng.  Tại sân bay Tân Sơn Nhất: -Wow đẹp quá! -Con cái nhà ai mà đẹp thế không biết??? -Đẹp bá đạo@@ -Tuyệt vời -Em ơi làm bạn gái anh đi……………. …………………………………   Sau 4 năm du học từ Mĩ trở về, hai cô gái vô cùng xinh đẹp vừa bước xuống sân bay đã nhận được rất nhiều những lời trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng xem ra họ cũng chẳng mấy để tâm vì ở Mĩ họ đã nghe đến ốm chán rồi.   Nguyên Vy diện một chiếc áo da lông cừu cùng với quần jeans đen, đi gót cao đen nốt (xã hội đen o_o). Khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc kính mát to bản hàng hiệu. Cả người nó toát lên khí chất con trưởng của một nhà kinh tế lừng lẫy năm châu.   Mai Thư khoác lên người bộ đầm màu xanh nhạt cùng với đôi guốc không cao lém. Trên cổ được điểm xuyến một sợi dây chuyền hình ngôi sao bằng đá quý-biểu trưng của tập đoàn đá quý xuyên quốc gia L&T. Khác xa với vẻ đẹp lạnh lùng, cá…

Chương 73

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm HảTác giả: Ngọc TrâmMột ngày đẹp trời của cuối thu, gió thổi nhè nhẹ, từng đám mây trắng trôi trên nền trời xanh biếc tạo cho con người ta cảm giác vui tươi, nhẹ nhàng.  Tại sân bay Tân Sơn Nhất: -Wow đẹp quá! -Con cái nhà ai mà đẹp thế không biết??? -Đẹp bá đạo@@ -Tuyệt vời -Em ơi làm bạn gái anh đi……………. …………………………………   Sau 4 năm du học từ Mĩ trở về, hai cô gái vô cùng xinh đẹp vừa bước xuống sân bay đã nhận được rất nhiều những lời trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng xem ra họ cũng chẳng mấy để tâm vì ở Mĩ họ đã nghe đến ốm chán rồi.   Nguyên Vy diện một chiếc áo da lông cừu cùng với quần jeans đen, đi gót cao đen nốt (xã hội đen o_o). Khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc kính mát to bản hàng hiệu. Cả người nó toát lên khí chất con trưởng của một nhà kinh tế lừng lẫy năm châu.   Mai Thư khoác lên người bộ đầm màu xanh nhạt cùng với đôi guốc không cao lém. Trên cổ được điểm xuyến một sợi dây chuyền hình ngôi sao bằng đá quý-biểu trưng của tập đoàn đá quý xuyên quốc gia L&T. Khác xa với vẻ đẹp lạnh lùng, cá… Hắn cho xe chạy tới địa điểm mà cô gái kia nói. Là một quán cafe nhỏ nằm bên đường dưới tán cây bằng lăng đang thi nhau khoe sắc.Bước chân vào quán, không gian ở đây khiến cho khách hàng có cảm giác ấm cúng và dễ chịu giống như ở nhà mình. Đảo mắt xung quanh để tìm kiếm thì ánh mắt của hắn rớt lại nơi một cô bé có hình hài nhỏ nhắn nhưng vô cùng xinh đẹp đang ngồi thơ thẩn gần cửa sổ. Có vẻ như xác định được mục tiêu nên hắn nhanh chân bước đến. Cảnh giác có người nên nó quay ra nhìn thì thấy một người con trai to cao đang ngồi chình ình trước mặt mình.-Anh là...-Cô có phải là cô gái lúc nãy vừa gọi cho tôi?-hắn tuy nhận ra khuôn mặt đó là của nó nhưng vẫn đủ bình tĩnh để kìm chế cảm xúc và khẳng định một vài thứ.-Anh...là HÀn bang chủ ư?-nó e ngại trước vẻ đẹp của hắnNhưng hình như đang có người điêu đứng trước vẻ đẹp của nó hay sao ấy? Hắn cứ nhìn nó chằm chằm như để thỏa mãn niềm nhớ thương vậy.-Anh...không sao chứ?-Nó huơ tay trước mặt hắn-Em...rõ ràng là Vy-Hắn vẫn nhìn-Tôi cũng đang muốn biết mình là ai đây-nó nhìn ra ngoài khung cửa sổ để tránh ánh mắt của hắn. Hắn nhíu mày khi nghe câu nói của nó: "Chuyện này là sao?"-Tôi bị trôi dạt theo bờ biển và được một người đánh cá cứu sống nhưng khi tỉnh lại thì tôi không còn nhớ gì nữa cả và được gia đình họ cưu mang trong suốt thời gian qua. Tôi tìm anh là vì anh đang tìm kiếm một cô gái có gương mặt hệt như tôi, tôi chỉ là muốn biết tôi là ai hay thật sự chỉ là trùng hợp?-nó vội giải thích-Em không biết tôi là ai sao?-hắn-Đến cả bản thân còn không biết thì làm sao biết anh?-nó-Em chắc chắn mình bị mất trí nhớ sao?-Hắn đoán không sai. Rớt xuống vực thác đó không chết cũng là chấn thương nặng. Vừa nãy hắn đã nhờ Khôi đi xác nhận thông tin về cô gái này rồi. Nơi cô ấy đang sống là một vùng biển theo dòng xuôi của con thác đó nhưng lại ở rất xa nên trước đây không tìm đến. Vậy có thể chắc chắn rằng không phải là một sự trùng hợp nào đó như cô ấy nói.

Hắn cho xe chạy tới địa điểm mà cô gái kia nói. Là một quán cafe nhỏ nằm bên đường dưới tán cây bằng lăng đang thi nhau khoe sắc.

Bước chân vào quán, không gian ở đây khiến cho khách hàng có cảm giác ấm cúng và dễ chịu giống như ở nhà mình. Đảo mắt xung quanh để tìm kiếm thì ánh mắt của hắn rớt lại nơi một cô bé có hình hài nhỏ nhắn nhưng vô cùng xinh đẹp đang ngồi thơ thẩn gần cửa sổ. Có vẻ như xác định được mục tiêu nên hắn nhanh chân bước đến. Cảnh giác có người nên nó quay ra nhìn thì thấy một người con trai to cao đang ngồi chình ình trước mặt mình.

-Anh là...

-Cô có phải là cô gái lúc nãy vừa gọi cho tôi?-hắn tuy nhận ra khuôn mặt đó là của nó nhưng vẫn đủ bình tĩnh để kìm chế cảm xúc và khẳng định một vài thứ.

-Anh...là HÀn bang chủ ư?-nó e ngại trước vẻ đẹp của hắn

Nhưng hình như đang có người điêu đứng trước vẻ đẹp của nó hay sao ấy? Hắn cứ nhìn nó chằm chằm như để thỏa mãn niềm nhớ thương vậy.

-Anh...không sao chứ?-Nó huơ tay trước mặt hắn

-Em...rõ ràng là Vy-Hắn vẫn nhìn

-Tôi cũng đang muốn biết mình là ai đây-nó nhìn ra ngoài khung cửa sổ để tránh ánh mắt của hắn. Hắn nhíu mày khi nghe câu nói của nó: "Chuyện này là sao?"

-Tôi bị trôi dạt theo bờ biển và được một người đánh cá cứu sống nhưng khi tỉnh lại thì tôi không còn nhớ gì nữa cả và được gia đình họ cưu mang trong suốt thời gian qua. Tôi tìm anh là vì anh đang tìm kiếm một cô gái có gương mặt hệt như tôi, tôi chỉ là muốn biết tôi là ai hay thật sự chỉ là trùng hợp?-nó vội giải thích

-Em không biết tôi là ai sao?-hắn

-Đến cả bản thân còn không biết thì làm sao biết anh?-nó

-Em chắc chắn mình bị mất trí nhớ sao?-Hắn đoán không sai. Rớt xuống vực thác đó không chết cũng là chấn thương nặng. Vừa nãy hắn đã nhờ Khôi đi xác nhận thông tin về cô gái này rồi. Nơi cô ấy đang sống là một vùng biển theo dòng xuôi của con thác đó nhưng lại ở rất xa nên trước đây không tìm đến. Vậy có thể chắc chắn rằng không phải là một sự trùng hợp nào đó như cô ấy nói.

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm HảTác giả: Ngọc TrâmMột ngày đẹp trời của cuối thu, gió thổi nhè nhẹ, từng đám mây trắng trôi trên nền trời xanh biếc tạo cho con người ta cảm giác vui tươi, nhẹ nhàng.  Tại sân bay Tân Sơn Nhất: -Wow đẹp quá! -Con cái nhà ai mà đẹp thế không biết??? -Đẹp bá đạo@@ -Tuyệt vời -Em ơi làm bạn gái anh đi……………. …………………………………   Sau 4 năm du học từ Mĩ trở về, hai cô gái vô cùng xinh đẹp vừa bước xuống sân bay đã nhận được rất nhiều những lời trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng xem ra họ cũng chẳng mấy để tâm vì ở Mĩ họ đã nghe đến ốm chán rồi.   Nguyên Vy diện một chiếc áo da lông cừu cùng với quần jeans đen, đi gót cao đen nốt (xã hội đen o_o). Khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc kính mát to bản hàng hiệu. Cả người nó toát lên khí chất con trưởng của một nhà kinh tế lừng lẫy năm châu.   Mai Thư khoác lên người bộ đầm màu xanh nhạt cùng với đôi guốc không cao lém. Trên cổ được điểm xuyến một sợi dây chuyền hình ngôi sao bằng đá quý-biểu trưng của tập đoàn đá quý xuyên quốc gia L&T. Khác xa với vẻ đẹp lạnh lùng, cá… Hắn cho xe chạy tới địa điểm mà cô gái kia nói. Là một quán cafe nhỏ nằm bên đường dưới tán cây bằng lăng đang thi nhau khoe sắc.Bước chân vào quán, không gian ở đây khiến cho khách hàng có cảm giác ấm cúng và dễ chịu giống như ở nhà mình. Đảo mắt xung quanh để tìm kiếm thì ánh mắt của hắn rớt lại nơi một cô bé có hình hài nhỏ nhắn nhưng vô cùng xinh đẹp đang ngồi thơ thẩn gần cửa sổ. Có vẻ như xác định được mục tiêu nên hắn nhanh chân bước đến. Cảnh giác có người nên nó quay ra nhìn thì thấy một người con trai to cao đang ngồi chình ình trước mặt mình.-Anh là...-Cô có phải là cô gái lúc nãy vừa gọi cho tôi?-hắn tuy nhận ra khuôn mặt đó là của nó nhưng vẫn đủ bình tĩnh để kìm chế cảm xúc và khẳng định một vài thứ.-Anh...là HÀn bang chủ ư?-nó e ngại trước vẻ đẹp của hắnNhưng hình như đang có người điêu đứng trước vẻ đẹp của nó hay sao ấy? Hắn cứ nhìn nó chằm chằm như để thỏa mãn niềm nhớ thương vậy.-Anh...không sao chứ?-Nó huơ tay trước mặt hắn-Em...rõ ràng là Vy-Hắn vẫn nhìn-Tôi cũng đang muốn biết mình là ai đây-nó nhìn ra ngoài khung cửa sổ để tránh ánh mắt của hắn. Hắn nhíu mày khi nghe câu nói của nó: "Chuyện này là sao?"-Tôi bị trôi dạt theo bờ biển và được một người đánh cá cứu sống nhưng khi tỉnh lại thì tôi không còn nhớ gì nữa cả và được gia đình họ cưu mang trong suốt thời gian qua. Tôi tìm anh là vì anh đang tìm kiếm một cô gái có gương mặt hệt như tôi, tôi chỉ là muốn biết tôi là ai hay thật sự chỉ là trùng hợp?-nó vội giải thích-Em không biết tôi là ai sao?-hắn-Đến cả bản thân còn không biết thì làm sao biết anh?-nó-Em chắc chắn mình bị mất trí nhớ sao?-Hắn đoán không sai. Rớt xuống vực thác đó không chết cũng là chấn thương nặng. Vừa nãy hắn đã nhờ Khôi đi xác nhận thông tin về cô gái này rồi. Nơi cô ấy đang sống là một vùng biển theo dòng xuôi của con thác đó nhưng lại ở rất xa nên trước đây không tìm đến. Vậy có thể chắc chắn rằng không phải là một sự trùng hợp nào đó như cô ấy nói.

Chương 73