Tác giả:

Chap 1 : Xuyên Không ( T/g : Trước khi vào truyện Bắp mong mọi người đọc phần giới thiệu để hiểu rõ tình tiết truyện trước nha ) -Ui đau đầu quá – cô vừa kêu vừa mở mắt . Đôi mắt lờ mờ đần dần nhìn rõ xung quanh là một căn phòng bằng gỗ nguyên chất , đầy những đồ đạc lạ hoắc … Trí nhớ của cô bắt đầu phục hồi . Cô nhớ là khi đập đầu vào một tảng đá lớn thì cô không còn nhớ gì nữa. -Con tỉnh rồi à Trước mắt cô là một người đàn ông trung niên , da đen ngăm , to cao vạm vỡ , trên người mặc đồ rất là kì lạ :"Ông là ai?" -Con không nhớ gì hết à , ta là cha của con đây- ông hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của cô -Cha ? Cha tôi khác cơ – cô nói vẫn còn mơ hồ ( chưa biết mình đang ở đâu mà Haizz) -Đúng là con mất trí nhớ thật rồi . Thôi cũng chẳng sao ta sẽ rèn luyện lại con từ đầu - ông cũng dang muốn sửa thói quen của cô lắm nhưng bây giờ mất trí nhớ cũng tốt . -Ông là ai thì tôi không cần biết nữa . Đưa tôi đến Vương phủ tôi sẽ trả tiền vì đã cứu tôi -Con nói gì vậy ? Vương phủ nào cơ . Đây…

Quyển 1 - Chương 43: Không phải nhi của anh

Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên KhôngTác giả: Bắp Cải NgọtTruyện Xuyên KhôngChap 1 : Xuyên Không ( T/g : Trước khi vào truyện Bắp mong mọi người đọc phần giới thiệu để hiểu rõ tình tiết truyện trước nha ) -Ui đau đầu quá – cô vừa kêu vừa mở mắt . Đôi mắt lờ mờ đần dần nhìn rõ xung quanh là một căn phòng bằng gỗ nguyên chất , đầy những đồ đạc lạ hoắc … Trí nhớ của cô bắt đầu phục hồi . Cô nhớ là khi đập đầu vào một tảng đá lớn thì cô không còn nhớ gì nữa. -Con tỉnh rồi à Trước mắt cô là một người đàn ông trung niên , da đen ngăm , to cao vạm vỡ , trên người mặc đồ rất là kì lạ :"Ông là ai?" -Con không nhớ gì hết à , ta là cha của con đây- ông hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của cô -Cha ? Cha tôi khác cơ – cô nói vẫn còn mơ hồ ( chưa biết mình đang ở đâu mà Haizz) -Đúng là con mất trí nhớ thật rồi . Thôi cũng chẳng sao ta sẽ rèn luyện lại con từ đầu - ông cũng dang muốn sửa thói quen của cô lắm nhưng bây giờ mất trí nhớ cũng tốt . -Ông là ai thì tôi không cần biết nữa . Đưa tôi đến Vương phủ tôi sẽ trả tiền vì đã cứu tôi -Con nói gì vậy ? Vương phủ nào cơ . Đây… Dòng người qua đường cứ thế đi lại tấp nập, chiếc xe anh ngồi len lỏi mãi mới tới được công ti. Đặt chân ra khỏi chiếc xe, anh cảm thấy hồi hộp lạ thường. Bước một bước rồi đến hai bước, chưa kịp bước đến bước thứ ba thì..."Cậu gì ơi...? Cậu chưa trả tiền xe kìa"- bác tài xế sau khi chở anh đến nơi rồi, đang định quay xuống lấy tiền thì anh đã bay ra khỏi cái xe từ lúc nào. Tưởng mình sắp bị mất tiền nên bác tài xế vội mở cửa nói lớn.Chẳng may cho anh tí nào, cũng tại tiếng nói của bác tài xế đó lớn quá làm nhiều người xung quanh bật cười, xì xào rầm rộ.Thật sự anh cũng chả muốn thế đâu, chắc tại là mải suy nghĩ nên mới thế thôi. Mà cũng chẳng phải "chắc tại" gì hết....Vội lấy trong ví ra 500k , anh vội vã đưa cho bác tài rồi xin lỗi xong xuôi cũng chạy thật nhanh lên công ti, miệng không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa trời, đất.***************************Anh xông thẳng đến phòng làm việc của cô em mình, từng tiếng bước chân không hề nhỏ tí gì cũng đủ để làm cô em giật mình cỡ nào. Nhỏ cũng đoán được ra một số nội dung sắp phải nghe nên rót nước lại cho anh rồi ngồi xuống nói chuyện."Vy, em cho anh..."Chưa kịp nói dứt câu, nhỏ đã vội chen ngang :" Em biết, đợi em tí" - nói xong nhỏ đứng dậy tiến lại chỗ bàn làm việc lục trong tủ ra tập hồ sơ rồi mang đến cho anh :" Đây là toàn bộ thông tin về người đó"Anh cầm tập hồ sơ mà người run run, lật trang đầu tiên, anh nhìn rõ mồn một tấm ảnh của cô và cái tên "Vương Hàn Nhi" in rõ bự trác. Anh nuốt một ngụm nước, tiếp tục lật qua sang trang thứ hai , cũng chẳng có gì đáng chú ý, chỉ là ngày sinh và năm sinh thôi nhưng có vẻ là trùng tuổi với người con gái đó. Lật qua trang tiếp, là nội dung quan trọng nhất chính là thông tin về cô . Nội dung chỉ vẻn vẹn có mấy câu :" Cha mẹ chết sớm, được một người đàn ông nuôi đến 16 tuổi thì cha nuôi chết phải tự học và làm thêm. Tốt nghiệp đại học ***** ngành marketing loại giỏi .Đóng tập hồ sơ lại , anh đang định hỏi nhỏ một câu thì nhỏ lại hỏi anh :" Có phải khi nghe đến tên Vương Hàn Nhi, chắc anh cảm thấy như là người đó không? Em thì là vậy đó, em tưởng như đó là người bạn thân, người chị dâu tương lai đã chết của mình. Nhưng, em đoán chắc là em chỉ nghĩ mông lung vậy thôi, ai nào ngờ được Nhi còn sống cơ chứ???"Nhỏ nói đúng, anh đúng là có cảm giác đó là Nhi của mình nhưng không phải do biết tên nên mới nghĩ vậy mà là do gặp cô ở chỗ nghĩa trang đó. Anh thật sự cảm giác đó là cô , bây giờ biết được cô gái đó có tên trùng với Nhi của mình bảo sao anh không nhầm được cơ chứ?"Anh không biết nữa. Nhưng đó chắc không phải là Nhi đâu. Anh hơi mệt, anh về phòng đây."- nói xong anh đứng dậy rồi đi về nhà thẳng không trở về phòng nữa. Thật sự mà nói là anh đang đi về nhà tìm một thứ....(Bắp: Truyện này hết vấn đề về học đường zòi mà Bắp ta thì muốn viết truyện học đường lắm í nên đã quyết định viết thêm một tác phẩm mới cũng đề tài học đường . Mn ủng hộ cho Bắp nha, ai muốn biết tên truyện thì cmt dưới Bắp cho biết tên >.(Còn tiếp...)

Dòng người qua đường cứ thế đi lại tấp nập, chiếc xe anh ngồi len lỏi
mãi mới tới được công ti. Đặt chân ra khỏi chiếc xe, anh cảm thấy hồi
hộp lạ thường. Bước một bước rồi đến hai bước, chưa kịp bước đến bước
thứ ba thì...

"Cậu gì ơi...? Cậu chưa trả tiền xe kìa"- bác tài xế sau khi chở anh đến nơi rồi, đang định
quay xuống lấy tiền thì anh đã bay ra khỏi cái xe từ lúc nào. Tưởng mình sắp bị mất tiền nên bác tài xế vội mở cửa nói lớn.

Chẳng may cho anh tí nào, cũng tại tiếng nói của bác tài xế đó lớn quá làm nhiều người xung quanh bật cười, xì xào rầm rộ.

Thật sự anh cũng chả muốn thế đâu, chắc tại là mải suy nghĩ nên mới thế thôi. Mà cũng chẳng phải "chắc tại" gì hết....

Vội lấy trong ví ra 500k , anh vội vã đưa cho bác tài rồi xin lỗi
xong xuôi cũng chạy thật nhanh lên công ti, miệng không ngừng lẩm bẩm
nguyền rủa trời, đất.

***************************

Anh xông thẳng đến phòng làm việc của cô em mình, từng tiếng bước
chân không hề nhỏ tí gì cũng đủ để làm cô em giật mình cỡ nào. Nhỏ cũng
đoán được ra một số nội dung sắp phải nghe nên rót nước lại cho anh rồi
ngồi xuống nói chuyện.

"Vy, em cho anh..."

Chưa kịp nói dứt câu, nhỏ đã vội chen ngang :" Em biết, đợi em tí" - nói xong nhỏ đứng dậy tiến lại chỗ bàn làm việc lục trong tủ ra tập hồ
sơ rồi mang đến cho anh :" Đây là toàn bộ thông tin về người đó"

Anh cầm tập hồ sơ mà người run run, lật trang đầu tiên, anh nhìn rõ mồn một tấm ảnh của cô và cái tên "Vương Hàn Nhi" in rõ bự trác. Anh
nuốt một ngụm nước, tiếp tục lật qua sang trang thứ hai , cũng chẳng có
gì đáng chú ý, chỉ là ngày sinh và năm sinh thôi nhưng có vẻ là trùng
tuổi với người con gái đó. Lật qua trang tiếp, là nội dung quan trọng
nhất chính là thông tin về cô . Nội dung chỉ vẻn vẹn có mấy câu :" Cha
mẹ chết sớm, được một người đàn ông nuôi đến 16 tuổi thì cha nuôi chết
phải tự học và làm thêm. Tốt nghiệp đại học ***** ngành marketing loại
giỏi .

Đóng tập hồ sơ lại , anh đang định hỏi nhỏ một câu thì nhỏ lại hỏi anh :" Có
phải khi nghe đến tên Vương Hàn Nhi, chắc anh cảm thấy như là người đó
không? Em thì là vậy đó, em tưởng như đó là người bạn thân, người chị
dâu tương lai đã chết của mình. Nhưng, em đoán chắc là em chỉ nghĩ mông
lung vậy thôi, ai nào ngờ được Nhi còn sống cơ chứ???"

Nhỏ nói đúng, anh đúng là có cảm giác đó là Nhi của mình nhưng
không phải do biết tên nên mới nghĩ vậy mà là do gặp cô ở chỗ nghĩa
trang đó. Anh thật sự cảm giác đó là cô , bây giờ biết được cô gái đó có tên trùng với Nhi của mình bảo sao anh không nhầm được cơ chứ?

"Anh không biết nữa. Nhưng đó chắc không phải là Nhi đâu. Anh
hơi mệt, anh về phòng đây."- nói xong anh đứng dậy rồi đi về nhà thẳng
không trở về phòng nữa. Thật sự mà nói là anh đang đi về nhà tìm một
thứ....

(Bắp: Truyện này hết vấn đề về
học đường zòi mà Bắp ta thì muốn viết truyện học đường lắm í nên đã
quyết định viết thêm một tác phẩm mới cũng đề tài học đường . Mn ủng hộ
cho Bắp nha, ai muốn biết tên truyện thì cmt dưới Bắp cho biết tên
>.

(Còn tiếp...)

Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên KhôngTác giả: Bắp Cải NgọtTruyện Xuyên KhôngChap 1 : Xuyên Không ( T/g : Trước khi vào truyện Bắp mong mọi người đọc phần giới thiệu để hiểu rõ tình tiết truyện trước nha ) -Ui đau đầu quá – cô vừa kêu vừa mở mắt . Đôi mắt lờ mờ đần dần nhìn rõ xung quanh là một căn phòng bằng gỗ nguyên chất , đầy những đồ đạc lạ hoắc … Trí nhớ của cô bắt đầu phục hồi . Cô nhớ là khi đập đầu vào một tảng đá lớn thì cô không còn nhớ gì nữa. -Con tỉnh rồi à Trước mắt cô là một người đàn ông trung niên , da đen ngăm , to cao vạm vỡ , trên người mặc đồ rất là kì lạ :"Ông là ai?" -Con không nhớ gì hết à , ta là cha của con đây- ông hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của cô -Cha ? Cha tôi khác cơ – cô nói vẫn còn mơ hồ ( chưa biết mình đang ở đâu mà Haizz) -Đúng là con mất trí nhớ thật rồi . Thôi cũng chẳng sao ta sẽ rèn luyện lại con từ đầu - ông cũng dang muốn sửa thói quen của cô lắm nhưng bây giờ mất trí nhớ cũng tốt . -Ông là ai thì tôi không cần biết nữa . Đưa tôi đến Vương phủ tôi sẽ trả tiền vì đã cứu tôi -Con nói gì vậy ? Vương phủ nào cơ . Đây… Dòng người qua đường cứ thế đi lại tấp nập, chiếc xe anh ngồi len lỏi mãi mới tới được công ti. Đặt chân ra khỏi chiếc xe, anh cảm thấy hồi hộp lạ thường. Bước một bước rồi đến hai bước, chưa kịp bước đến bước thứ ba thì..."Cậu gì ơi...? Cậu chưa trả tiền xe kìa"- bác tài xế sau khi chở anh đến nơi rồi, đang định quay xuống lấy tiền thì anh đã bay ra khỏi cái xe từ lúc nào. Tưởng mình sắp bị mất tiền nên bác tài xế vội mở cửa nói lớn.Chẳng may cho anh tí nào, cũng tại tiếng nói của bác tài xế đó lớn quá làm nhiều người xung quanh bật cười, xì xào rầm rộ.Thật sự anh cũng chả muốn thế đâu, chắc tại là mải suy nghĩ nên mới thế thôi. Mà cũng chẳng phải "chắc tại" gì hết....Vội lấy trong ví ra 500k , anh vội vã đưa cho bác tài rồi xin lỗi xong xuôi cũng chạy thật nhanh lên công ti, miệng không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa trời, đất.***************************Anh xông thẳng đến phòng làm việc của cô em mình, từng tiếng bước chân không hề nhỏ tí gì cũng đủ để làm cô em giật mình cỡ nào. Nhỏ cũng đoán được ra một số nội dung sắp phải nghe nên rót nước lại cho anh rồi ngồi xuống nói chuyện."Vy, em cho anh..."Chưa kịp nói dứt câu, nhỏ đã vội chen ngang :" Em biết, đợi em tí" - nói xong nhỏ đứng dậy tiến lại chỗ bàn làm việc lục trong tủ ra tập hồ sơ rồi mang đến cho anh :" Đây là toàn bộ thông tin về người đó"Anh cầm tập hồ sơ mà người run run, lật trang đầu tiên, anh nhìn rõ mồn một tấm ảnh của cô và cái tên "Vương Hàn Nhi" in rõ bự trác. Anh nuốt một ngụm nước, tiếp tục lật qua sang trang thứ hai , cũng chẳng có gì đáng chú ý, chỉ là ngày sinh và năm sinh thôi nhưng có vẻ là trùng tuổi với người con gái đó. Lật qua trang tiếp, là nội dung quan trọng nhất chính là thông tin về cô . Nội dung chỉ vẻn vẹn có mấy câu :" Cha mẹ chết sớm, được một người đàn ông nuôi đến 16 tuổi thì cha nuôi chết phải tự học và làm thêm. Tốt nghiệp đại học ***** ngành marketing loại giỏi .Đóng tập hồ sơ lại , anh đang định hỏi nhỏ một câu thì nhỏ lại hỏi anh :" Có phải khi nghe đến tên Vương Hàn Nhi, chắc anh cảm thấy như là người đó không? Em thì là vậy đó, em tưởng như đó là người bạn thân, người chị dâu tương lai đã chết của mình. Nhưng, em đoán chắc là em chỉ nghĩ mông lung vậy thôi, ai nào ngờ được Nhi còn sống cơ chứ???"Nhỏ nói đúng, anh đúng là có cảm giác đó là Nhi của mình nhưng không phải do biết tên nên mới nghĩ vậy mà là do gặp cô ở chỗ nghĩa trang đó. Anh thật sự cảm giác đó là cô , bây giờ biết được cô gái đó có tên trùng với Nhi của mình bảo sao anh không nhầm được cơ chứ?"Anh không biết nữa. Nhưng đó chắc không phải là Nhi đâu. Anh hơi mệt, anh về phòng đây."- nói xong anh đứng dậy rồi đi về nhà thẳng không trở về phòng nữa. Thật sự mà nói là anh đang đi về nhà tìm một thứ....(Bắp: Truyện này hết vấn đề về học đường zòi mà Bắp ta thì muốn viết truyện học đường lắm í nên đã quyết định viết thêm một tác phẩm mới cũng đề tài học đường . Mn ủng hộ cho Bắp nha, ai muốn biết tên truyện thì cmt dưới Bắp cho biết tên >.(Còn tiếp...)

Quyển 1 - Chương 43: Không phải nhi của anh