Cảm giác đầu tiên khi ta lờ mờ có ý thức là cả người đau nhức,cơ hồ như bị rút cạn sức lực vậy,cỗ họng hơi khô khan và đắng.Ta theo bản năng nói yếu ớt phát ra trong cổ họng ta: _Nướ...c.. Ta mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó reo lên rồi biến mất,rồi cảm giác co người ta dậy,1 giọng nước ấm vô cổ họng ta,khoảng 1 khắc ý thức ta phục hồi hoàn toàn ta đưa mắt nhìn quanh thì thấy khung cảnh xung tương đối xưa cũ và 1 cô gái tầm 15,16 tuổi,đôi mắt sứng lên hình như là khóc quá nhìu.ta yếu ớt lên tiếng: _Đây là đâu vậy?ngươi là ai? Cô gái tròn mắt nhìn ta,ấp úng ngắt quãng; _Nương nương,người...k nhớ nô tì sao?_vừa nói xong cô gái khóc lớn lên.ta nhíu mày nương nương sao?Ta hơi khó chịu lên tiếng: _Đừng khóc.nói cho ta biết đi.ta rất mệt k hỏi lại nữa đâu. Cô gái nín khóc lau nước mắt,chậm rãi nói: _Nô tì là tiểu đào.đây là phủ của Huyết Chiến vương gia. ta nhíu mày,tiểu đào?Huyết Chiến vương gia?cái tên này có trong truyện Nữ Nhân Họa Thủy sao?Ta nhanh chóng hỏi: _Đây là nước nào? _Là Thanh…
Chương 15: Động tâm
Giấc Mộng Hoa TưTác giả: Tinh NhịTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngCảm giác đầu tiên khi ta lờ mờ có ý thức là cả người đau nhức,cơ hồ như bị rút cạn sức lực vậy,cỗ họng hơi khô khan và đắng.Ta theo bản năng nói yếu ớt phát ra trong cổ họng ta: _Nướ...c.. Ta mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó reo lên rồi biến mất,rồi cảm giác co người ta dậy,1 giọng nước ấm vô cổ họng ta,khoảng 1 khắc ý thức ta phục hồi hoàn toàn ta đưa mắt nhìn quanh thì thấy khung cảnh xung tương đối xưa cũ và 1 cô gái tầm 15,16 tuổi,đôi mắt sứng lên hình như là khóc quá nhìu.ta yếu ớt lên tiếng: _Đây là đâu vậy?ngươi là ai? Cô gái tròn mắt nhìn ta,ấp úng ngắt quãng; _Nương nương,người...k nhớ nô tì sao?_vừa nói xong cô gái khóc lớn lên.ta nhíu mày nương nương sao?Ta hơi khó chịu lên tiếng: _Đừng khóc.nói cho ta biết đi.ta rất mệt k hỏi lại nữa đâu. Cô gái nín khóc lau nước mắt,chậm rãi nói: _Nô tì là tiểu đào.đây là phủ của Huyết Chiến vương gia. ta nhíu mày,tiểu đào?Huyết Chiến vương gia?cái tên này có trong truyện Nữ Nhân Họa Thủy sao?Ta nhanh chóng hỏi: _Đây là nước nào? _Là Thanh… Ta nhìn trời chắc gần nửa đêm rồi.Ta nhíu mày,ta k ngủ được,ta phân vân nên nói hay k về Hoàng Ngọc Dung đang ở đâu cho tên bại não vương gia kia biết hay k?Ta đương nhiên biết Hoàng Ngọc Dung kia ở đâu,rốt cuộc nói với hắn thì kết cấu chuyện sẽ thay đổi.Thật sự đau đầu vậy sao?Ta bật dậy đi dạo ở ngự hoa viên,trong lòng rối rắm vô cùng.Ta thở dài chuyện Phình ma ma rất nhanh sẽ đến tai tên bại não vương gia kia,hắn làm khó dễ ta k ít đi.Ta đến đình viện thì thấy một bóng nằm sấp xuống mặt bàn đá,dưới chân vài bình rượu vứt chổng chơ,nhìn thấy màn này ta bất giác nhói trong tâm mình.Cảm giác đau lòng dâng lên,ta lắc đầu chắc do phần ý thức của Lãnh Thiên Kim ta mới thế,ta cũng k phủ nhận được la ta cũng có 1 ít thương tâm khi thấy ĐC Lãnh Hàn như vậy.Ta tiến đến cởi áo choàng lông đắp cho hắn,im lặng nhìn hắn rồi mở miệng nói:_Đã cầm được thì bỏ được,đừng làm khổ bản thân.Ta quay lưng bỏ khỏi đình dừng lại bên hồ sen,tâm trạng k tốt nên hát một chút giải tỏa vậy.Giang hồ tiếu, ân oán kết thúcNụ cười thế gian ẩn chứa bao lưỡi đaoCõi hồng trần cười cô quạnhTình cao đến không chạm đượcMinh nguyệt soi đường xa xôi vạn dặmNgười có thể già nhưng tình không giàÁi tình không đến, vẫn chưa thể ra điKhông thể quên đôi ta đã từng thắm thiết thế nàoNhìn như hoa nhưng chẳng phải mà cũng không phải sươngTrường giang cuồn cuộn không ngừngLý tưởng anh hùng, đao thương kiên quyếtĐời anh hùng chỉ là cô độcGiang hồ tiếu, tình ái tiêu daoCầm hòa tiêu, tửu lai đảoNgưỡng thiên tiếu toàn vong liễuTiêu sái như phong tự tạiGiang hồ tiếuGiang hồ tiếu, ân oán kết thúcNụ cười thế gian ẩn chứa bao lưỡi đaoCõi hồng trần cười cô quạnhTình cao đến không chạm đượcMinh nguyệt soi đường xa xôi vạn dặmNgười có thể già nhưng tình không giàÁi tình không đến, vẫn chưa thể ra điKhông thể quên đôi ta đã từng thắm thiết thế nàoNhìn như hoa nhưng chẳng phải mà cũng không phải sươngTrường giang cuồn cuộn không ngừngLý tưởng anh hùng, đao thương kiên quyếtĐời anh hùng chỉ là cô độcGiang hồ tiếu, tình ái tiêu daoCầm hòa tiêu, tửu lai đảoNgưỡng thiên tiếu toàn vong liễuTiêu sái như phong tự tạiGiang hồ tiếu, tình ái tiêu daotình ái hay thù hận cũng chẳng cầnNgưỡng thiên tiếu toàn vong liễuTiêu sái như phong tự tại.(Giang hồ tiếu).Ai.....giọng ta trở nên thê lương khi nào vậy?Ta cười nhạt,ánh mắt lãnh đạm về phía đình,ta nhẹ nhàng đi tới thì thầm vào tai hắn:_Ta nói nhé,ta k phải Lãnh Thiên Kim,nàng ta chết rồi,ta là Các Hồ Điệp tá thi hoàn xác.Ta biết Hoàng Ngọc Dung ở đâu?Nếu nghe được đến phòng ta vào sáng mai nha.Nói xong ta đi khõi đình,2 tiểu xà biết ta k vui nên chúng lẻ lưỡi tay ta,ta cười nhìn 2 tiểu xà,ôn nhu nói:_ta k sao mà.2 tiểu xà quay trở lại làm chiếc vòng,ta thở dài một hơi,ta ở đây lâu như vậy,ít nhiều cũng động tâm với hắn,cứ ở như vậy ta sẽ lún sâu vào những thứ k nên lún.Nên rời khỏi đây rồi.******Bóng Các Hồ Điệp đi xa,ĐC lãnh Hàn mở mắt,ánh mắt phức tạp nhìn theo hướng Các Hồ Điệp.Tá thi hoàn xác?Các Hồ Điệp?Lãnh Thiên Kim chết?Hắn có chút mơ hồ trong lời nói của nàng.Nàng biết Hoàng Ngọc Dung ở đâu sao?Hắn thực sự rất k hiểu rõ về nàng một chút gì?Từng chút một hắn muốn tìm hiểu về nàng,lâu thành ở với nàng như một thói quen,hắn động tâm sao?Hắn phủ nhận hay k phủ nhận đây?Bản thân hắn chính giờ này cũng mơ hồ k rõ thì làm sao hắn biết cảm xúc với nàng là gì?Có thể là hận thành yêu chăng?Hắn k rõ mà bản thân cũng k muốn rõ.
Ta nhìn trời chắc gần nửa đêm rồi.Ta nhíu mày,ta k ngủ được,ta phân vân
nên nói hay k về Hoàng Ngọc Dung đang ở đâu cho tên bại não vương gia
kia biết hay k?Ta đương nhiên biết Hoàng Ngọc Dung kia ở đâu,rốt cuộc
nói với hắn thì kết cấu chuyện sẽ thay đổi.Thật sự đau đầu vậy sao?Ta
bật dậy đi dạo ở ngự hoa viên,trong lòng rối rắm vô cùng.Ta thở dài
chuyện Phình ma ma rất nhanh sẽ đến tai tên bại não vương gia kia,hắn
làm khó dễ ta k ít đi.Ta đến đình viện thì thấy một bóng nằm sấp xuống
mặt bàn đá,dưới chân vài bình rượu vứt chổng chơ,nhìn thấy màn này ta
bất giác nhói trong tâm mình.Cảm giác đau lòng dâng lên,ta lắc đầu chắc
do phần ý thức của Lãnh Thiên Kim ta mới thế,ta cũng k phủ nhận được la
ta cũng có 1 ít thương tâm khi thấy ĐC Lãnh Hàn như vậy.Ta tiến đến cởi
áo choàng lông đắp cho hắn,im lặng nhìn hắn rồi mở miệng nói:_Đã cầm được thì bỏ được,đừng làm khổ bản thân.
Ta quay lưng bỏ khỏi đình dừng lại bên hồ sen,tâm trạng k tốt nên hát một chút giải tỏa vậy.
Giang hồ tiếu, ân oán kết thúc
Nụ cười thế gian ẩn chứa bao lưỡi đao
Cõi hồng trần cười cô quạnh
Tình cao đến không chạm được
Minh nguyệt soi đường xa xôi vạn dặm
Người có thể già nhưng tình không già
Ái tình không đến, vẫn chưa thể ra đi
Không thể quên đôi ta đã từng thắm thiết thế nào
Nhìn như hoa nhưng chẳng phải mà cũng không phải sương
Trường giang cuồn cuộn không ngừng
Lý tưởng anh hùng, đao thương kiên quyết
Đời anh hùng chỉ là cô độc
Giang hồ tiếu, tình ái tiêu dao
Cầm hòa tiêu, tửu lai đảo
Ngưỡng thiên tiếu toàn vong liễu
Tiêu sái như phong tự tại
Giang hồ tiếu
Giang hồ tiếu, ân oán kết thúc
Nụ cười thế gian ẩn chứa bao lưỡi đao
Cõi hồng trần cười cô quạnh
Tình cao đến không chạm được
Minh nguyệt soi đường xa xôi vạn dặm
Người có thể già nhưng tình không già
Ái tình không đến, vẫn chưa thể ra đi
Không thể quên đôi ta đã từng thắm thiết thế nào
Nhìn như hoa nhưng chẳng phải mà cũng không phải sương
Trường giang cuồn cuộn không ngừng
Lý tưởng anh hùng, đao thương kiên quyết
Đời anh hùng chỉ là cô độc
Giang hồ tiếu, tình ái tiêu dao
Cầm hòa tiêu, tửu lai đảo
Ngưỡng thiên tiếu toàn vong liễu
Tiêu sái như phong tự tại
Giang hồ tiếu, tình ái tiêu dao
tình ái hay thù hận cũng chẳng cần
Ngưỡng thiên tiếu toàn vong liễu
Tiêu sái như phong tự tại.(Giang hồ tiếu).
Ai.....giọng ta trở nên thê lương khi nào vậy?Ta cười nhạt,ánh mắt lãnh đạm về phía
đình,ta nhẹ nhàng đi tới thì thầm vào tai hắn:
_Ta nói
nhé,ta k phải Lãnh Thiên Kim,nàng ta chết rồi,ta là Các Hồ Điệp tá thi
hoàn xác.Ta biết Hoàng Ngọc Dung ở đâu?Nếu nghe được đến phòng ta vào
sáng mai nha.
Nói xong ta đi khõi đình,2 tiểu xà biết ta k vui nên chúng lẻ lưỡi tay ta,ta cười nhìn 2 tiểu xà,ôn nhu nói:
_ta k sao mà.
2 tiểu xà quay trở lại làm chiếc vòng,ta thở dài một hơi,ta ở đây lâu như vậy,ít nhiều cũng động tâm với hắn,cứ ở như vậy ta sẽ lún sâu vào những thứ k nên lún.Nên rời khỏi đây rồi.
******
Bóng Các Hồ Điệp đi xa,ĐC lãnh Hàn mở mắt,ánh mắt phức tạp nhìn theo hướng
Các Hồ Điệp.Tá thi hoàn xác?Các Hồ Điệp?Lãnh Thiên Kim chết?Hắn có chút
mơ hồ trong lời nói của nàng.Nàng biết Hoàng Ngọc Dung ở đâu sao?Hắn
thực sự rất k hiểu rõ về nàng một chút gì?Từng chút một hắn muốn tìm
hiểu về nàng,lâu thành ở với nàng như một thói quen,hắn động tâm sao?Hắn phủ nhận hay k phủ nhận đây?Bản thân hắn chính giờ này cũng mơ hồ k rõ
thì làm sao hắn biết cảm xúc với nàng là gì?Có thể là hận thành yêu
chăng?Hắn k rõ mà bản thân cũng k muốn rõ.
Giấc Mộng Hoa TưTác giả: Tinh NhịTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngCảm giác đầu tiên khi ta lờ mờ có ý thức là cả người đau nhức,cơ hồ như bị rút cạn sức lực vậy,cỗ họng hơi khô khan và đắng.Ta theo bản năng nói yếu ớt phát ra trong cổ họng ta: _Nướ...c.. Ta mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó reo lên rồi biến mất,rồi cảm giác co người ta dậy,1 giọng nước ấm vô cổ họng ta,khoảng 1 khắc ý thức ta phục hồi hoàn toàn ta đưa mắt nhìn quanh thì thấy khung cảnh xung tương đối xưa cũ và 1 cô gái tầm 15,16 tuổi,đôi mắt sứng lên hình như là khóc quá nhìu.ta yếu ớt lên tiếng: _Đây là đâu vậy?ngươi là ai? Cô gái tròn mắt nhìn ta,ấp úng ngắt quãng; _Nương nương,người...k nhớ nô tì sao?_vừa nói xong cô gái khóc lớn lên.ta nhíu mày nương nương sao?Ta hơi khó chịu lên tiếng: _Đừng khóc.nói cho ta biết đi.ta rất mệt k hỏi lại nữa đâu. Cô gái nín khóc lau nước mắt,chậm rãi nói: _Nô tì là tiểu đào.đây là phủ của Huyết Chiến vương gia. ta nhíu mày,tiểu đào?Huyết Chiến vương gia?cái tên này có trong truyện Nữ Nhân Họa Thủy sao?Ta nhanh chóng hỏi: _Đây là nước nào? _Là Thanh… Ta nhìn trời chắc gần nửa đêm rồi.Ta nhíu mày,ta k ngủ được,ta phân vân nên nói hay k về Hoàng Ngọc Dung đang ở đâu cho tên bại não vương gia kia biết hay k?Ta đương nhiên biết Hoàng Ngọc Dung kia ở đâu,rốt cuộc nói với hắn thì kết cấu chuyện sẽ thay đổi.Thật sự đau đầu vậy sao?Ta bật dậy đi dạo ở ngự hoa viên,trong lòng rối rắm vô cùng.Ta thở dài chuyện Phình ma ma rất nhanh sẽ đến tai tên bại não vương gia kia,hắn làm khó dễ ta k ít đi.Ta đến đình viện thì thấy một bóng nằm sấp xuống mặt bàn đá,dưới chân vài bình rượu vứt chổng chơ,nhìn thấy màn này ta bất giác nhói trong tâm mình.Cảm giác đau lòng dâng lên,ta lắc đầu chắc do phần ý thức của Lãnh Thiên Kim ta mới thế,ta cũng k phủ nhận được la ta cũng có 1 ít thương tâm khi thấy ĐC Lãnh Hàn như vậy.Ta tiến đến cởi áo choàng lông đắp cho hắn,im lặng nhìn hắn rồi mở miệng nói:_Đã cầm được thì bỏ được,đừng làm khổ bản thân.Ta quay lưng bỏ khỏi đình dừng lại bên hồ sen,tâm trạng k tốt nên hát một chút giải tỏa vậy.Giang hồ tiếu, ân oán kết thúcNụ cười thế gian ẩn chứa bao lưỡi đaoCõi hồng trần cười cô quạnhTình cao đến không chạm đượcMinh nguyệt soi đường xa xôi vạn dặmNgười có thể già nhưng tình không giàÁi tình không đến, vẫn chưa thể ra điKhông thể quên đôi ta đã từng thắm thiết thế nàoNhìn như hoa nhưng chẳng phải mà cũng không phải sươngTrường giang cuồn cuộn không ngừngLý tưởng anh hùng, đao thương kiên quyếtĐời anh hùng chỉ là cô độcGiang hồ tiếu, tình ái tiêu daoCầm hòa tiêu, tửu lai đảoNgưỡng thiên tiếu toàn vong liễuTiêu sái như phong tự tạiGiang hồ tiếuGiang hồ tiếu, ân oán kết thúcNụ cười thế gian ẩn chứa bao lưỡi đaoCõi hồng trần cười cô quạnhTình cao đến không chạm đượcMinh nguyệt soi đường xa xôi vạn dặmNgười có thể già nhưng tình không giàÁi tình không đến, vẫn chưa thể ra điKhông thể quên đôi ta đã từng thắm thiết thế nàoNhìn như hoa nhưng chẳng phải mà cũng không phải sươngTrường giang cuồn cuộn không ngừngLý tưởng anh hùng, đao thương kiên quyếtĐời anh hùng chỉ là cô độcGiang hồ tiếu, tình ái tiêu daoCầm hòa tiêu, tửu lai đảoNgưỡng thiên tiếu toàn vong liễuTiêu sái như phong tự tạiGiang hồ tiếu, tình ái tiêu daotình ái hay thù hận cũng chẳng cầnNgưỡng thiên tiếu toàn vong liễuTiêu sái như phong tự tại.(Giang hồ tiếu).Ai.....giọng ta trở nên thê lương khi nào vậy?Ta cười nhạt,ánh mắt lãnh đạm về phía đình,ta nhẹ nhàng đi tới thì thầm vào tai hắn:_Ta nói nhé,ta k phải Lãnh Thiên Kim,nàng ta chết rồi,ta là Các Hồ Điệp tá thi hoàn xác.Ta biết Hoàng Ngọc Dung ở đâu?Nếu nghe được đến phòng ta vào sáng mai nha.Nói xong ta đi khõi đình,2 tiểu xà biết ta k vui nên chúng lẻ lưỡi tay ta,ta cười nhìn 2 tiểu xà,ôn nhu nói:_ta k sao mà.2 tiểu xà quay trở lại làm chiếc vòng,ta thở dài một hơi,ta ở đây lâu như vậy,ít nhiều cũng động tâm với hắn,cứ ở như vậy ta sẽ lún sâu vào những thứ k nên lún.Nên rời khỏi đây rồi.******Bóng Các Hồ Điệp đi xa,ĐC lãnh Hàn mở mắt,ánh mắt phức tạp nhìn theo hướng Các Hồ Điệp.Tá thi hoàn xác?Các Hồ Điệp?Lãnh Thiên Kim chết?Hắn có chút mơ hồ trong lời nói của nàng.Nàng biết Hoàng Ngọc Dung ở đâu sao?Hắn thực sự rất k hiểu rõ về nàng một chút gì?Từng chút một hắn muốn tìm hiểu về nàng,lâu thành ở với nàng như một thói quen,hắn động tâm sao?Hắn phủ nhận hay k phủ nhận đây?Bản thân hắn chính giờ này cũng mơ hồ k rõ thì làm sao hắn biết cảm xúc với nàng là gì?Có thể là hận thành yêu chăng?Hắn k rõ mà bản thân cũng k muốn rõ.