Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 690
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 890: Trên đường đi, Diệp Phi mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Hồng Nha, báo cho cô ấy biết mình đã đến Nam Lăng. Nếu trước khi mặt trời lặn cô ấy vẫn chưa trả lời thì anh sẽ đi thẳng tới sơn trang nhà họ Tống. Dù thế nào Diệp Phi cũng phải ép Tống Hồng Nhan xuất hiện. Gửi tin nhắn xong anh bèn nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh của cố đô. Các với những căn nhà cao tầng mới toanh của những thành phố khác, Nam Lăng cổ kính hơn rất nhiều, cả đường đi anh có thể thấy rất nhiều kiến trúc cổ xưa. Diệp Phi còn thấy một tập đoàn Như Ý được xây với hình dạng của một thanh kiếm cao hơn ba mươi tám tầng, sừng sững đứng giữa chốn phồn hoa nhìn xuống cầu lớn Nam Lăng. Trong tin tức Hoàng Tam Trọng gửi về, Thẩm Thiên Sơn có tiền và có quyên nên đã nắm chặt rất nhiều thứ của Nam Lăng Vũ Minh, cũng lợi dụng đường dây quan hệ của Vũ Minh để thành lập công ty. Tâp đoàn Như Ý chính là tâm huyết của Thẩm Thiên Sơn, giá trị cao ngất ngưỡng làm về vũ khí, bảo vệ và các nghiệp vụ kinh tế, là một trong những công ty lớn đếm được trên đầu ngón tay của Nam Lăng. Trong công ty đó có ba phó hội lớn mỗi người giữ mười phần trăm, Vũ Minh chiếm hai mười phần trăm, còn lại năm mươi phần trăm cổ phần công ty đều nắm trong tay Thẩm Thiên Sơn. Thế nhưng năm mươi phần trăm đó không nằm hết trong tay Thẩm Thiên Sơn mà được Tiết Như Ý giữ và quản lý. Thế nên Thẩm Thiên Sơn chết thì Nam Lăng Vũ Minh và cả tập đoàn Như Ý đề rối tung lên gà bay chó sủa. “ỒI” Diệp Phi đang suy nghĩ thì chiếc xe đi tới một nhà hàng cực kì sang trọng có biển hiệu ghi ba chữ Phù Dung Lâu. Đẳng cấp có thể nói là đỉnh cao. Một bàn ăn rẻ nhất ở nơi này cũng tốn đâu đó ba ngàn, thuê phòng riêng thì cứ lấy mức giá sàn tám ngàn tám tính lên. Giá cả không động trời là mấy nhưng nó không phải là thứ người lao động bình thường có thể trả được. Lý Đại Dũng là người kinh doanh linh kiện vũ khí, thu nhập một năm mấy chục triệu nên, Liễu Nguyệt Linh mẹ Lý Mạt Mạt là quản lý của một công ty, thu nhập một năm vài triệu nên bọn họ chẳng cần phải lo lắng gì khi tới đây cả. “Anh Diệp Phi, bên này, bên này” Hoàng Quân đã ném sự vênh váo lúc còn ở trạm tàu cao tốc đi và thay bằng nụ cười giả lả dẫn Diệp Phi vào Phù Dung Lâu: “Hành lý, để tôi lấy, để tôi lấy” “Bà Nguyệt Linh đã đến rồi, có cả mấy đối tác làm ăn quen thuộc bên trong nữa.” “Ông Đại Dũng và cô Mạt Mạt sẽ đến trễ hơn một chút.” “Ông Đại Dũng đã dặn tôi đừng đưa anh về nhà sớm mà hãy đến thẳng đây để ăn cơm” “Bọn họ đang ở trong phòng hai lẻ ba” Hoàng Quân cúi đầu khom lưng: “Anh Diệp Phi vào trong đi, tôi chỉ là tài xế nên sẽ không theo chân mọi người” Mặt cậu ta bị đánh sưng vù thế này nên không muốn vào đó cho mọi người cười chê. Diệp Phi gật đầu đi vào trong. Hoàng Quân thoáng chần chừ: “Anh Diệp Phi, bệnh của tôi có cách chữa không?” Diệp Phi hờ hững nói: “Vài ngày nữa rồi tính” “Được được'” Hoàng Quân gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn không nói nên lời nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ độc ác, bây giờ cậu ta không bằng anh nên buộc lòng phải cúi đầu thế thôi. Nhưng cậu ta đã thầm ghi lại mối hận này trong lòng rồi, chờ Diệp Phi chữa khỏi bệnh cho mình xong thì cậu ta nhất định phải chơi một vố cho hả dạ. Hừ, thứ nhà quê mà dám đánh tôi, chờ xem. Hoàng Quân thầm nghĩ trong lòng như thế. Tất nhiên Diệp Phi có thể năm bắt được ánh mắt của Hoàng Quân, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm tới điều đó. Nếu Hoàng Quân không chịu biết điều thì anh có thể khiến cậu ta sống không bằng chết. Anh kéo hành lý và hộp nhân sâm đi tới cửa, lịch sự gõ cửa phòng. Cửa phòng đang khép hờ chưa mở, Diệp Phi có thể nghe thấy tiếng cười duyên đầy lịch sự: “Lẽ ra tôi nên gọi điện thoại cho ông nhà để ông ấy chạy tới đây ăn cơm với mọi người, không nên để mọi người phải chờ thế này” Sau đó, một người phụ nữ luống tuổi xinh đẹp xuất hiện trước mặt Diệp Phi, nụ cười duyên đó rực rỡ như một đóa hoa, có vẻ như bà ta đang đón một người quan trọng lắm.
Chương 890:
Trên đường đi, Diệp Phi mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Hồng Nha, báo cho cô ấy biết mình đã đến Nam Lăng.
Nếu trước khi mặt trời lặn cô ấy vẫn chưa trả lời thì anh sẽ đi thẳng tới sơn trang nhà họ Tống.
Dù thế nào Diệp Phi cũng phải ép Tống Hồng Nhan xuất hiện.
Gửi tin nhắn xong anh bèn nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh của cố đô.
Các với những căn nhà cao tầng mới toanh của những thành phố khác, Nam Lăng cổ kính hơn rất nhiều, cả đường đi anh có thể thấy rất nhiều kiến trúc cổ xưa.
Diệp Phi còn thấy một tập đoàn Như Ý được xây với hình dạng của một thanh kiếm cao hơn ba mươi tám tầng, sừng sững đứng giữa chốn phồn hoa nhìn xuống cầu lớn Nam Lăng.
Trong tin tức Hoàng Tam Trọng gửi về, Thẩm Thiên Sơn có tiền và có quyên nên đã nắm chặt rất nhiều thứ của Nam Lăng Vũ Minh, cũng lợi dụng đường dây quan hệ của Vũ Minh để thành lập công ty.
Tâp đoàn Như Ý chính là tâm huyết của Thẩm Thiên Sơn, giá trị cao ngất ngưỡng làm về vũ khí, bảo vệ và các nghiệp vụ kinh tế, là một trong những công ty lớn đếm được trên đầu ngón tay của Nam Lăng.
Trong công ty đó có ba phó hội lớn mỗi người giữ mười phần trăm, Vũ Minh chiếm hai mười phần trăm, còn lại năm mươi phần trăm cổ phần công ty đều nắm trong tay Thẩm Thiên Sơn.
Thế nhưng năm mươi phần trăm đó không nằm hết trong tay Thẩm Thiên Sơn mà được Tiết Như Ý giữ và quản lý.
Thế nên Thẩm Thiên Sơn chết thì Nam Lăng Vũ Minh và cả tập đoàn Như Ý đề rối tung lên gà bay chó sủa.
“ỒI” Diệp Phi đang suy nghĩ thì chiếc xe đi tới một nhà hàng cực kì sang trọng có biển hiệu ghi ba chữ Phù Dung Lâu.
Đẳng cấp có thể nói là đỉnh cao.
Một bàn ăn rẻ nhất ở nơi này cũng tốn đâu đó ba ngàn, thuê phòng riêng thì cứ lấy mức giá sàn tám ngàn tám tính lên.
Giá cả không động trời là mấy nhưng nó không phải là thứ người lao động bình thường có thể trả được.
Lý Đại Dũng là người kinh doanh linh kiện vũ khí, thu nhập một năm mấy chục triệu nên, Liễu Nguyệt Linh mẹ Lý Mạt Mạt là quản lý của một công ty, thu nhập một năm vài triệu nên bọn họ chẳng cần phải lo lắng gì khi tới đây cả.
“Anh Diệp Phi, bên này, bên này” Hoàng Quân đã ném sự vênh váo lúc còn ở trạm tàu cao tốc đi và thay bằng nụ cười giả lả dẫn Diệp Phi vào Phù Dung Lâu: “Hành lý, để tôi lấy, để tôi lấy”
“Bà Nguyệt Linh đã đến rồi, có cả mấy đối tác làm ăn quen thuộc bên trong nữa.”
“Ông Đại Dũng và cô Mạt Mạt sẽ đến trễ hơn một chút.”
“Ông Đại Dũng đã dặn tôi đừng đưa anh về nhà sớm mà hãy đến thẳng đây để ăn cơm”
“Bọn họ đang ở trong phòng hai lẻ ba”
Hoàng Quân cúi đầu khom lưng: “Anh Diệp Phi vào trong đi, tôi chỉ là tài xế nên sẽ không theo chân mọi người”
Mặt cậu ta bị đánh sưng vù thế này nên không muốn vào đó cho mọi người cười chê.
Diệp Phi gật đầu đi vào trong.
Hoàng Quân thoáng chần chừ: “Anh Diệp Phi, bệnh của tôi có cách chữa không?”
Diệp Phi hờ hững nói: “Vài ngày nữa rồi tính”
“Được được'” Hoàng Quân gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn không nói nên lời nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ độc ác, bây giờ cậu ta không bằng anh nên buộc lòng phải cúi đầu thế thôi.
Nhưng cậu ta đã thầm ghi lại mối hận này trong lòng rồi, chờ Diệp Phi chữa khỏi bệnh cho mình xong thì cậu ta nhất định phải chơi một vố cho hả dạ.
Hừ, thứ nhà quê mà dám đánh tôi, chờ xem.
Hoàng Quân thầm nghĩ trong lòng như thế.
Tất nhiên Diệp Phi có thể năm bắt được ánh mắt của Hoàng Quân, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm tới điều đó. Nếu Hoàng Quân không chịu biết điều thì anh có thể khiến cậu ta sống không bằng chết.
Anh kéo hành lý và hộp nhân sâm đi tới cửa, lịch sự gõ cửa phòng.
Cửa phòng đang khép hờ chưa mở, Diệp Phi có thể nghe thấy tiếng cười duyên đầy lịch sự: “Lẽ ra tôi nên gọi điện thoại cho ông nhà để ông ấy chạy tới đây ăn cơm với mọi người, không nên để mọi người phải chờ thế này”
Sau đó, một người phụ nữ luống tuổi xinh đẹp xuất hiện trước mặt Diệp Phi, nụ cười duyên đó rực rỡ như một đóa hoa, có vẻ như bà ta đang đón một người quan trọng lắm.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 890: Trên đường đi, Diệp Phi mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Hồng Nha, báo cho cô ấy biết mình đã đến Nam Lăng. Nếu trước khi mặt trời lặn cô ấy vẫn chưa trả lời thì anh sẽ đi thẳng tới sơn trang nhà họ Tống. Dù thế nào Diệp Phi cũng phải ép Tống Hồng Nhan xuất hiện. Gửi tin nhắn xong anh bèn nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh của cố đô. Các với những căn nhà cao tầng mới toanh của những thành phố khác, Nam Lăng cổ kính hơn rất nhiều, cả đường đi anh có thể thấy rất nhiều kiến trúc cổ xưa. Diệp Phi còn thấy một tập đoàn Như Ý được xây với hình dạng của một thanh kiếm cao hơn ba mươi tám tầng, sừng sững đứng giữa chốn phồn hoa nhìn xuống cầu lớn Nam Lăng. Trong tin tức Hoàng Tam Trọng gửi về, Thẩm Thiên Sơn có tiền và có quyên nên đã nắm chặt rất nhiều thứ của Nam Lăng Vũ Minh, cũng lợi dụng đường dây quan hệ của Vũ Minh để thành lập công ty. Tâp đoàn Như Ý chính là tâm huyết của Thẩm Thiên Sơn, giá trị cao ngất ngưỡng làm về vũ khí, bảo vệ và các nghiệp vụ kinh tế, là một trong những công ty lớn đếm được trên đầu ngón tay của Nam Lăng. Trong công ty đó có ba phó hội lớn mỗi người giữ mười phần trăm, Vũ Minh chiếm hai mười phần trăm, còn lại năm mươi phần trăm cổ phần công ty đều nắm trong tay Thẩm Thiên Sơn. Thế nhưng năm mươi phần trăm đó không nằm hết trong tay Thẩm Thiên Sơn mà được Tiết Như Ý giữ và quản lý. Thế nên Thẩm Thiên Sơn chết thì Nam Lăng Vũ Minh và cả tập đoàn Như Ý đề rối tung lên gà bay chó sủa. “ỒI” Diệp Phi đang suy nghĩ thì chiếc xe đi tới một nhà hàng cực kì sang trọng có biển hiệu ghi ba chữ Phù Dung Lâu. Đẳng cấp có thể nói là đỉnh cao. Một bàn ăn rẻ nhất ở nơi này cũng tốn đâu đó ba ngàn, thuê phòng riêng thì cứ lấy mức giá sàn tám ngàn tám tính lên. Giá cả không động trời là mấy nhưng nó không phải là thứ người lao động bình thường có thể trả được. Lý Đại Dũng là người kinh doanh linh kiện vũ khí, thu nhập một năm mấy chục triệu nên, Liễu Nguyệt Linh mẹ Lý Mạt Mạt là quản lý của một công ty, thu nhập một năm vài triệu nên bọn họ chẳng cần phải lo lắng gì khi tới đây cả. “Anh Diệp Phi, bên này, bên này” Hoàng Quân đã ném sự vênh váo lúc còn ở trạm tàu cao tốc đi và thay bằng nụ cười giả lả dẫn Diệp Phi vào Phù Dung Lâu: “Hành lý, để tôi lấy, để tôi lấy” “Bà Nguyệt Linh đã đến rồi, có cả mấy đối tác làm ăn quen thuộc bên trong nữa.” “Ông Đại Dũng và cô Mạt Mạt sẽ đến trễ hơn một chút.” “Ông Đại Dũng đã dặn tôi đừng đưa anh về nhà sớm mà hãy đến thẳng đây để ăn cơm” “Bọn họ đang ở trong phòng hai lẻ ba” Hoàng Quân cúi đầu khom lưng: “Anh Diệp Phi vào trong đi, tôi chỉ là tài xế nên sẽ không theo chân mọi người” Mặt cậu ta bị đánh sưng vù thế này nên không muốn vào đó cho mọi người cười chê. Diệp Phi gật đầu đi vào trong. Hoàng Quân thoáng chần chừ: “Anh Diệp Phi, bệnh của tôi có cách chữa không?” Diệp Phi hờ hững nói: “Vài ngày nữa rồi tính” “Được được'” Hoàng Quân gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn không nói nên lời nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ độc ác, bây giờ cậu ta không bằng anh nên buộc lòng phải cúi đầu thế thôi. Nhưng cậu ta đã thầm ghi lại mối hận này trong lòng rồi, chờ Diệp Phi chữa khỏi bệnh cho mình xong thì cậu ta nhất định phải chơi một vố cho hả dạ. Hừ, thứ nhà quê mà dám đánh tôi, chờ xem. Hoàng Quân thầm nghĩ trong lòng như thế. Tất nhiên Diệp Phi có thể năm bắt được ánh mắt của Hoàng Quân, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm tới điều đó. Nếu Hoàng Quân không chịu biết điều thì anh có thể khiến cậu ta sống không bằng chết. Anh kéo hành lý và hộp nhân sâm đi tới cửa, lịch sự gõ cửa phòng. Cửa phòng đang khép hờ chưa mở, Diệp Phi có thể nghe thấy tiếng cười duyên đầy lịch sự: “Lẽ ra tôi nên gọi điện thoại cho ông nhà để ông ấy chạy tới đây ăn cơm với mọi người, không nên để mọi người phải chờ thế này” Sau đó, một người phụ nữ luống tuổi xinh đẹp xuất hiện trước mặt Diệp Phi, nụ cười duyên đó rực rỡ như một đóa hoa, có vẻ như bà ta đang đón một người quan trọng lắm.