Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 708
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 708: Thẩm Đông Tinh tạm thời không tiện chuyển giao quyền lực trong tay, nhưng vẫn tặng Diệp Phi một chiếc Bugatti Veyron bản số lượng có hạn mà cậu ta vừa mua. Diệp Phi từ chối kết quả cậu ta lại khóc lóc kêu gào, cuối cùng Diệp Phi buộc lòng phải nhận chiếc xe trị giá ba ngàn vạn này. Gần chín giờ tối, Tiết Như Ý bọn họ rời khỏi biệt thự. Nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Đông Tỉnh, Diệp Phi mỉm cười. Sở dĩ không một đao làm thịt cậu ta, ngoài việc Thẩm Đông Tinh tự kể giá trị của cậu ta ra thì còn một nguyên nhân khác đó là anh muốn giữ lại một quân cờ để kiềm chế Tiết Như Ý. Mặc dù trong lòng Diệp Phi hiểu tính cách của Tiết Như Ý, cô sẽ không phải bội anh nhưng cẩn thận sẽ chạy nhanh được vạn năm. Cho nên tạm thời anh sẽ giữ lại Thẩm Đông Tinh. Một người làm thuộc hạ trong Nam Lăng vũ hội, một người làm gia chủ bù nhìn nhà họ Thẩm, hai bên hỗ trợ lẫn nhau cũng cùng kiểm tra nhau. Như vậy thì anh làm ông chủ có thể rảnh rỗi một chút. Xử lý xong một đống việc, Diệp Phi liền úp một bát mỳ rau cải để ăn. Lúc này, anh hơi nhớ Tô Tích Nhi, nếu cô nhóc đó ở đây thì mình đã có lộc ăn rồi. “Ting…” Khi Diệp Phi đang ăn được một nửa, di động rung lên một cái. Có một tin nhắn gửi tới, tin nhắn Chu Tĩnh Nhi gửi tới. Chu Tĩnh Nhi hỏi vị trí của anh, cô chuẩn bị mang một ngàn vạn tới. Diệp Phi cười cười, không có trả lời ngay mà tiếp tục cầm thìa ăn xong bát mỳ. Gần như là cùng một lúc, di động lại vang lên. Diệp Phi tưởng là Chu Tĩnh Nhi gọi điện tới, anh cầm di động lên nghe máy. Chẳng mấy chốc, bên tai truyền tới giọng nói ngạo mạn của một người phụ nữ: “Anh là Diệp Phi?” Không phải là Chu Tĩnh Nhi. “Đúng vậy” Diệp Phi hơi tò mò: “Cô là ai?” Đối phương không mặn không nhạt nói: “Tôi là Tô Như Họa, bạn thân của Tống Hồng Nhan…” Bạn thân của Hồng Nhan ư? Diệp Phi ngạc nhiên mừng rỡ đứng dậy: “Hồng Nhan không sao chứ? Cô ấy ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy?” Giọng nói của Tô Như Họa rất lạnh nhạt: “Hồng Nhan rất khỏe, chỉ là không tiện liên lạc với bên ngoài.” “Hôm nay sau khi nhận được tin nhắn của anh, cô ấy bảo tôi gọi điện cho anh” Cô truy hỏi một tiếng: “Anh đã đến Nam Lăng thật sao?” Diệp Phi gật đầu: “Đúng vậy, trưa nay tôi đã đến Nam Lăng, nếu còn không có tin tức của Hồng Nam thì ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Tống hỏi thăm” Sở dĩ anh thu phục Tiết Như Ý cũng là vì không muốn lãng phí quá nhiều sức lực ở Nam Lăng, anh phải nhanh chóng giải quyết chuyện của nhà họ Tống. “Ai cho anh đến Nam Lăng?” Nghe được lời xác nhận của Diệp Phi, Tô Như Họa chợt nóng nảy: “Anh có biết anh đến Nam Lăng sẽ tạo thêm áp lực, thêm rắc rối cho Hồng Nhan không hả?” Cô mang bộ dạng khởi binh vấn tội, như thể Diệp Phi tới Nam Lăng là chuyện đại nghịch bất đạo vậy. “Hết cách rồi, tôi không liên lạc được với cô ấy, chỉ có thể tới Nam Lăng.” Diệp Phi rất hờ hững nói: “Nếu không tôi sẽ không yên tâm” “Anh đúng là quấn mãi không thả” Giọng điệu của Tô Như Họa khó chịu: “Ngày mai tôi và anh gặp nhau, nhân tiện truyền đạt ý của Hồng Nhan” Diệp Phi hơi nheo mắt lại: “Cô ấy không tới được sao? Bị giam lỏng? Hay bị ốm rồi?”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 708: Thẩm Đông Tinh tạm thời không tiện chuyển giao quyền lực trong tay, nhưng vẫn tặng Diệp Phi một chiếc Bugatti Veyron bản số lượng có hạn mà cậu ta vừa mua. Diệp Phi từ chối kết quả cậu ta lại khóc lóc kêu gào, cuối cùng Diệp Phi buộc lòng phải nhận chiếc xe trị giá ba ngàn vạn này. Gần chín giờ tối, Tiết Như Ý bọn họ rời khỏi biệt thự. Nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Đông Tỉnh, Diệp Phi mỉm cười. Sở dĩ không một đao làm thịt cậu ta, ngoài việc Thẩm Đông Tinh tự kể giá trị của cậu ta ra thì còn một nguyên nhân khác đó là anh muốn giữ lại một quân cờ để kiềm chế Tiết Như Ý. Mặc dù trong lòng Diệp Phi hiểu tính cách của Tiết Như Ý, cô sẽ không phải bội anh nhưng cẩn thận sẽ chạy nhanh được vạn năm. Cho nên tạm thời anh sẽ giữ lại Thẩm Đông Tinh. Một người làm thuộc hạ trong Nam Lăng vũ hội, một người làm gia chủ bù nhìn nhà họ Thẩm, hai bên hỗ trợ lẫn nhau cũng cùng kiểm tra nhau. Như vậy thì anh làm ông chủ có thể rảnh rỗi một chút. Xử lý xong một đống việc, Diệp Phi liền úp một bát mỳ rau cải để ăn. Lúc này, anh hơi nhớ Tô Tích Nhi, nếu cô nhóc đó ở đây thì mình đã có lộc ăn rồi. “Ting…” Khi Diệp Phi đang ăn được một nửa, di động rung lên một cái. Có một tin nhắn gửi tới, tin nhắn Chu Tĩnh Nhi gửi tới. Chu Tĩnh Nhi hỏi vị trí của anh, cô chuẩn bị mang một ngàn vạn tới. Diệp Phi cười cười, không có trả lời ngay mà tiếp tục cầm thìa ăn xong bát mỳ. Gần như là cùng một lúc, di động lại vang lên. Diệp Phi tưởng là Chu Tĩnh Nhi gọi điện tới, anh cầm di động lên nghe máy. Chẳng mấy chốc, bên tai truyền tới giọng nói ngạo mạn của một người phụ nữ: “Anh là Diệp Phi?” Không phải là Chu Tĩnh Nhi. “Đúng vậy” Diệp Phi hơi tò mò: “Cô là ai?” Đối phương không mặn không nhạt nói: “Tôi là Tô Như Họa, bạn thân của Tống Hồng Nhan…” Bạn thân của Hồng Nhan ư? Diệp Phi ngạc nhiên mừng rỡ đứng dậy: “Hồng Nhan không sao chứ? Cô ấy ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy?” Giọng nói của Tô Như Họa rất lạnh nhạt: “Hồng Nhan rất khỏe, chỉ là không tiện liên lạc với bên ngoài.” “Hôm nay sau khi nhận được tin nhắn của anh, cô ấy bảo tôi gọi điện cho anh” Cô truy hỏi một tiếng: “Anh đã đến Nam Lăng thật sao?” Diệp Phi gật đầu: “Đúng vậy, trưa nay tôi đã đến Nam Lăng, nếu còn không có tin tức của Hồng Nam thì ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Tống hỏi thăm” Sở dĩ anh thu phục Tiết Như Ý cũng là vì không muốn lãng phí quá nhiều sức lực ở Nam Lăng, anh phải nhanh chóng giải quyết chuyện của nhà họ Tống. “Ai cho anh đến Nam Lăng?” Nghe được lời xác nhận của Diệp Phi, Tô Như Họa chợt nóng nảy: “Anh có biết anh đến Nam Lăng sẽ tạo thêm áp lực, thêm rắc rối cho Hồng Nhan không hả?” Cô mang bộ dạng khởi binh vấn tội, như thể Diệp Phi tới Nam Lăng là chuyện đại nghịch bất đạo vậy. “Hết cách rồi, tôi không liên lạc được với cô ấy, chỉ có thể tới Nam Lăng.” Diệp Phi rất hờ hững nói: “Nếu không tôi sẽ không yên tâm” “Anh đúng là quấn mãi không thả” Giọng điệu của Tô Như Họa khó chịu: “Ngày mai tôi và anh gặp nhau, nhân tiện truyền đạt ý của Hồng Nhan” Diệp Phi hơi nheo mắt lại: “Cô ấy không tới được sao? Bị giam lỏng? Hay bị ốm rồi?”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 708: Thẩm Đông Tinh tạm thời không tiện chuyển giao quyền lực trong tay, nhưng vẫn tặng Diệp Phi một chiếc Bugatti Veyron bản số lượng có hạn mà cậu ta vừa mua. Diệp Phi từ chối kết quả cậu ta lại khóc lóc kêu gào, cuối cùng Diệp Phi buộc lòng phải nhận chiếc xe trị giá ba ngàn vạn này. Gần chín giờ tối, Tiết Như Ý bọn họ rời khỏi biệt thự. Nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Đông Tỉnh, Diệp Phi mỉm cười. Sở dĩ không một đao làm thịt cậu ta, ngoài việc Thẩm Đông Tinh tự kể giá trị của cậu ta ra thì còn một nguyên nhân khác đó là anh muốn giữ lại một quân cờ để kiềm chế Tiết Như Ý. Mặc dù trong lòng Diệp Phi hiểu tính cách của Tiết Như Ý, cô sẽ không phải bội anh nhưng cẩn thận sẽ chạy nhanh được vạn năm. Cho nên tạm thời anh sẽ giữ lại Thẩm Đông Tinh. Một người làm thuộc hạ trong Nam Lăng vũ hội, một người làm gia chủ bù nhìn nhà họ Thẩm, hai bên hỗ trợ lẫn nhau cũng cùng kiểm tra nhau. Như vậy thì anh làm ông chủ có thể rảnh rỗi một chút. Xử lý xong một đống việc, Diệp Phi liền úp một bát mỳ rau cải để ăn. Lúc này, anh hơi nhớ Tô Tích Nhi, nếu cô nhóc đó ở đây thì mình đã có lộc ăn rồi. “Ting…” Khi Diệp Phi đang ăn được một nửa, di động rung lên một cái. Có một tin nhắn gửi tới, tin nhắn Chu Tĩnh Nhi gửi tới. Chu Tĩnh Nhi hỏi vị trí của anh, cô chuẩn bị mang một ngàn vạn tới. Diệp Phi cười cười, không có trả lời ngay mà tiếp tục cầm thìa ăn xong bát mỳ. Gần như là cùng một lúc, di động lại vang lên. Diệp Phi tưởng là Chu Tĩnh Nhi gọi điện tới, anh cầm di động lên nghe máy. Chẳng mấy chốc, bên tai truyền tới giọng nói ngạo mạn của một người phụ nữ: “Anh là Diệp Phi?” Không phải là Chu Tĩnh Nhi. “Đúng vậy” Diệp Phi hơi tò mò: “Cô là ai?” Đối phương không mặn không nhạt nói: “Tôi là Tô Như Họa, bạn thân của Tống Hồng Nhan…” Bạn thân của Hồng Nhan ư? Diệp Phi ngạc nhiên mừng rỡ đứng dậy: “Hồng Nhan không sao chứ? Cô ấy ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy?” Giọng nói của Tô Như Họa rất lạnh nhạt: “Hồng Nhan rất khỏe, chỉ là không tiện liên lạc với bên ngoài.” “Hôm nay sau khi nhận được tin nhắn của anh, cô ấy bảo tôi gọi điện cho anh” Cô truy hỏi một tiếng: “Anh đã đến Nam Lăng thật sao?” Diệp Phi gật đầu: “Đúng vậy, trưa nay tôi đã đến Nam Lăng, nếu còn không có tin tức của Hồng Nam thì ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Tống hỏi thăm” Sở dĩ anh thu phục Tiết Như Ý cũng là vì không muốn lãng phí quá nhiều sức lực ở Nam Lăng, anh phải nhanh chóng giải quyết chuyện của nhà họ Tống. “Ai cho anh đến Nam Lăng?” Nghe được lời xác nhận của Diệp Phi, Tô Như Họa chợt nóng nảy: “Anh có biết anh đến Nam Lăng sẽ tạo thêm áp lực, thêm rắc rối cho Hồng Nhan không hả?” Cô mang bộ dạng khởi binh vấn tội, như thể Diệp Phi tới Nam Lăng là chuyện đại nghịch bất đạo vậy. “Hết cách rồi, tôi không liên lạc được với cô ấy, chỉ có thể tới Nam Lăng.” Diệp Phi rất hờ hững nói: “Nếu không tôi sẽ không yên tâm” “Anh đúng là quấn mãi không thả” Giọng điệu của Tô Như Họa khó chịu: “Ngày mai tôi và anh gặp nhau, nhân tiện truyền đạt ý của Hồng Nhan” Diệp Phi hơi nheo mắt lại: “Cô ấy không tới được sao? Bị giam lỏng? Hay bị ốm rồi?”